Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 228: Các Vị Ngồi Đây Đều Là Rác Rưởi


trướctiếp

Bị Tô Tín bóp cổ, ánh mắt Lôi Viễn sinh ra hoảng sợ vô tận.

Hắn liều mạng giãy giụa, chân khí trong người bị Tô Tín áp chế gắt gao, hắn không có chút năng lực phản kháng.

- Tô Tín! Ta là phó tổng bổ đầu Giang Nam đạo, cho dù ngươi là tổng bổ đầu Giang Nam đạo cũng không có quyền giết ta! Cho dù ta phạm sai lầm, chỉ có tổng bộ hạ lệnh mới có tư cách giết ta!

Lôi Viễn gian nan nói ra một câu.

Lúc này Lôi Viễn đã sợ rồi, sợ Tô Tín không biết quy củ mà ra tay giết hắn.

Kỳ thật có quy củ như vậy là do tổng bộ Lục Phiến Môn sợ tổng bổ đầu một đạo độc tài ra tay áp chế mọi người, cho dù ngươi muốn trừ đối phương cũng không thể dễ dàng động thủ giết người.

Tô Tín biết rõ quy củ này, hắn không có ý buông Lôi Viễn ra.

Thấy Tô Tín như vậy, Lôi Viễn lúc này mới nhớ ra vị đại gia này nổi danh to gan lớn mật, hắn từ trước đến nay có ai mà không dám giết? Lệnh cấm của Lục Phiến Môn có thể ngăn cản hắn sao?

Nghĩ tới đây Lôi Viễn cảm thấy hối hận, hắn quá nóng vội.

Lôi Viễn hắn ở tại Giang Nam đạo vài chục năm, quan hệ nhân mạch phức tạp, nếu hắn muốn làm mất quyền lực Tô Tín cũng có vô số phương pháp thực hiện, nhưng hắn vẫn lựa chọn phương pháp mạo hiểm nhất, đó chính là ra oai phủ đầu Tô Tín sau đó trực tiếp bức vua thoái vị.

Đương nhiên hắn ra oai phủ đầu thành công còn dễ nói, phần đông tổng bổ đầu các châu phủ Giang Nam đạo ra mặt, Tô Tín mất hết mặt mũi, đoán chừng sau này không ai nghe lời hắn nói.

Nhưng nếu bất thành, Tô Tín sẽ tức giận giết hắn tại chỗ.

- Lôi Viễn, ngươi thực cho rằng quy củ Lục Phiến Môn có thể giữ được ngươi sao?

Trong mắt Tô Tín bắn ra một tia cười cợt:

- Ta giết ngươi đúng là vi phạm quy củ Lục Phiến Môn, thậm chí mất đi vị trí tổng bổ đầu Giang Nam đạo, nhưng trừ việc này ra, ta sẽ không bị trừng phạt nào khác, bởi vì sau lưng ta chính là Thiết gia, Lục Phiến Môn Thiết gia!

- Ta mất vị trí tổng bổ đầu Giang Nam đạo nhưng ngươi mất mạng, ngươi nói hai chúng ta ai lỗ lớn? Huống chi chỉ bằng hành vi của ngươi vừa rồi, ta có giết ngươi đi nữa, báo cáo với cấp trên ngươi dĩ hạ phạm thượng, cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, thậm chí ta còn không bị trừng phạt.

Lôi Viễn lập tức lớn tiếng nói:

- Ta không cấu kết với dư nghiệt Ngô quốc.

- Hiện tại ta là tổng bổ đầu Giang Nam đạo, ta nói ngươi cấu kết thì ngươi cấu kết, ngươi muốn thử không?

Tô Tín cười nói.

Rất nhiều tổng bổ đầu nơi này không ai dám mở miệng.

Mặc dù Tô Tín không phải võ giả Nguyên Thần Cảnh nhưng đúng như lời hắn nói, Tô Tín lưng tựa Thiết gia.

Bọn họ giở thủ đoạn kêu gào với Tô Tín, nếu như chọc Tô Tín tức giận giết bọn họ, lại chụp mũ cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, nói không chừng sẽ không có việc gì.

Buông Lôi Viễn ra, Tô Tín ném hắn sang một bên, ngồi lên chủ vị và lạnh lùng nói:

- Cấp trên phái ta tới đảm nhiệm tổng bổ đầu Giang Nam đạo, ta biết rõ có rất nhiều người trong các ngươi không phục, nhưng không phục cũng vô dụng, cho dù cấp trên không phái ta đến, đám phế vật các ngươi đừng mong thượng vị.

Hắn vừa nói ra lời này các tổng bổ đầu lập tức giận dữ, ánh mắt lộ ra thần sắc không cam lòng.

Cho dù là Triệu Nhất Minh và Lục Tục không muốn chộn rộn vào tranh đấu tổng bổ đầu giữa Tô Tín cùng Lôi Viễn cũng phải trợn mắt nhìn Tô Tín.

Không có người nào nguyện ý bị mắng là phế vật.

Tô Tín chỉ vào đám người và nói:

- Sao? Nói các ngươi là phế vật các ngươi còn không vui?

- Dư nghiệt Ngô quốc hoạt động tại Giang Nam đạo hơn mười năm, thậm chí Lục Phiến Môn cũng bị bọn chúng thẩm thấu không sót chỗ nào, hầu như một nửa bổ khoái và bổ đầu bị dư nghiệt Ngô quốc khống chế, xin hỏi những người còn lại như các ngươi làm được cái gì? Đều đang xem trò vui hay sao?

- Đừng nói với ta các ngươi trong thời gian dài như thế không nhìn ra dư nghiệt Ngô quốc bất thường, nếu thật vậy, các ngươi quả thật còn không bằng cả phế vật!

- Dư nghiệt Ngô quốc an tâm phát triển trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vài chục năm, thậm chí dám can đảm trợ giúp cho Lục Phiến Môn, cho dù đám người còn lại trong các ngươi không cấu kết với dư nghiệt Ngô quốc, các ngươi cho rằng tổng bộ Lục Phiến Môn sẽ giao vị trí tổng bổ đầu cho các ngươi?

Mọi người nơi này không nói lời nào, bởi vì Tô Tín nói không sai chút nào, nếu nói bọn họ không phát hiện ra một chút động tĩnh dư nghiệt Ngô quốc, vậy Lục Phiến Môn Giang Nam đạo bọn họ quá mức phế vật rồi, cho dù phát hiện ra nhưng không ai báo lên.

Nguyên nhân có thể là do Kim Vũ Lâm bị Bạch Liên giáo khống chế, đổi thành bọn họ cũng không muốn chọc ra chuyện lớn như vậy.

Mọi người trì trệ, đám người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo quá an nhàn.

Luận thực lực, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có thể nói là một đạo mạnh nhất trong các Lục Phiến Môn của Đại Chu, bọn họ không thiếu tài nguyên tu luyện.

Hơn nữa Kim Vũ Lâm tận lực lung lạc và phóng túng bọn họ, bầu không khí cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vô cùng bại hoại, những bổ đầu chuyên tâm tra án không được khen thưởng, những người ngày bình thường cấu kết làm bậy với tông môn võ lâm lại thành tâm phúc của Kim Vũ Lâm.

Bởi như vậy cả Lục Phiến Môn không có người chuyên tâm đi tra án, càng mặc kệ với những tông môn võ lâm, làm cho cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo biến thành thùng rỗng kêu to.

Tô Tín gõ gõ bàn nói:

- Hiện tại tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là ta, quy củ sẽ phải sửa lại.

- Từ nay về sau tất cả tài nguyên tu luyện của các châu phủ đều phải phân phát dựa theo công lao, hơn nữa người ghi chép các công lao của các ngươi chính là hắn, Hoàng Bính Thành.

Tô Tín chỉ chỉ Hoàng Bính Thành sau lưng, nội tâm các tổng bổ đầu châu phủ cực kỳ không vui.

Ban đầu có thể dễ dàng đạt được tài nguyên tu luyện, bây giờ lại còn phải phân phối dựa theo công lao, mỗi ngày làm việc mệt nhọc muốn chết, hoàn thành nhiệm vụ còn không biết có bao nhiêu thứ khác phải quan tâm, sao bọn họ cam tâm tình nguyện chứ?

Nhìn thấy gương mặt đám tổng bổ đầu phía dưới, nội tâm Tô Tín cười lạnh không thôi, quả nhiên Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nát tới tận gốc rễ.

Lục Phiến Môn luận công lĩnh thưởng và phân phát tài nguyên là bình thường, nhưng phóng tới Giang Nam đạo biến thành mọi người phân bánh ngọt, khôi phục chế độ bình thường lại không vui.

Nếu Thiết Chiến nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đoán chừng hắn hận lập tức thay máu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đấy.

Tô Tín gõ gõ bàn:

- Dù sao chuyện này tạm thời định ra như vậy, đương nhiên các ngươi cũng có thể lựa chọn không tiếp thu, có thể đến tổng bộ Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh phản ứng, nhưng ta có một câu phải nói, không làm thì cút.

- Đừng tưởng rằng trở thành tay sai triều đình là chuyện uất ức, các ngươi không muốn làm, bên ngoài còn có người xếp hàng chờ gia nhập Lục Phiến Môn đấy, Giang Nam đạo cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu nhất là võ giả.

Tô Tín nói rất ác liệt, sắc mặt các tổng bổ đầu nơi này khó coi nhưng không có người nào muốn rời đi.

Tuy tiến vào Lục Phiến Môn thành tay sai triều đình nhưng tài nguyên đãi ngộ còn tốt hơn các đại môn phái nhiều, bọn họ với xuất thân tán tu phát triển tới bây giờ đều dựa vào tài nguyên Lục Phiến Môn.

Cho nên mặc dù Lôi Viễn oán độc nhìn Tô Tín, hận không thể lập tức đến Lục Phiến Môn tố cáo Tô Tín nhưng hắn không có ý định cởi quan bào trên người..

- Nếu không ai muốn rời đi, ta cho các ngươi một nhiệm vụ, trong năm ngày báo cáo tất cả sự vụ khó khăn trong châu phủ các ngươi, đặc biệt là những tông môn võ lâm kia, ta đúng là muốn xem những năm qua các ngươi làm gì trong Giang Nam đạo.

- Đương nhiên các ngươi cũng đừng nghĩ giấu giếm, tổng bộ Lục Phiến Môn đã phái mật thám tới Giang Nam đạo một lần nữa, ta sẽ tìm mật thám xác minh việc các ngươi báo cáo, nếu quả thật để cho ta điều tra ra có người báo cáo sai vấn đề, vậy thì đừng trách ta không giữ thể diện.

Nói xong Tô Tín còn nhìn sang Lôi Viễn:

- Dù sao không phải ai cũng là phó tổng bổ đầu.

Nội tâm các tổng bổ đầu châu phủ lạnh buốt, đúng như Tô Tín nói, Lôi Viễn bị hắn giết có thể còn có chút phiền toái, nhưng nếu hắn giết những tổng bổ đầu châu phủ lại không có băn khoăn gì.

Cuối cùng cả đám người mang theo đầy tâm tư rời đi, đương nhiên Lôi Viễn nhất định sẽ mang theo lời oán độc.

Hôm nay hắn muốn ra oai phủ đầu với Tô Tín, ai ngờ Tô Tín lại ra oai phủ đầu với hắn, hơn nữa còn lập uy trước mặt mọi người, quả thực chính là giết gà dọa khỉ, mà hắn chính là con gà bị giết.

Đợi đến lúc tất cả mọi người đi rồi, Hoàng Bính Thành khó hiểu hỏi:

- Lão đại, tại sao người không tiêu diệt Lôi Viễn luôn?

- Người lấy hắn lập uy trước mặt mọi người, xem bộ dạng lão tiểu tử kia chắc chắn mang theo oán hận muốn giết chúng ta, ta thấy còn không bằng chụp mũ tội danh cho hắn và làm thịt giải quyết hậu hoạn.

Tô Tín hỏi ngược lại:

- Giết xong thì sao? Ngày đầu tiên nhậm chức liền giết người, Thiết gia có thể giúp ta gánh tội danh này nhưng trong Lục Phiến Môn nhất định sẽ có người lấy việc này công kích ta, dù sao Lục Phiến Môn không phải chỉ có một mình người Thiết gia, làm như vậy sẽ chỉ làm ta giảm địa vị trong lòng Thiết gia mà thôi.

- Huống chi giết hắn có thể uy hiếp các tổng bổ đầu châu phủ, đám người Vương Kinh Bình rõ ràng đứng chung với Lôi Viễn, ta giết Lôi Viễn lỡ như hù hắn không dám ngoi đầu lên thì làm sao bây giờ?

- Lục Phiến Môn có quy củ Lục Phiến Môn, cho dù ta phá quy củ một lần, nhưng nếu phá lần hai thì khó nói.

- Lúc chúng ta tại Phi Ưng Bang giết người thượng vị còn phải lấy cớ đường hoàng, huống chi trong Lục Phiến Môn, nếu không tìm được cớ xóa sổ đám người Vương Kinh Bình thì vấn đề càng khó xử lý.

Hoàng Bính Thành gãi gãi đầu, Phi Ưng Bang xưng bá Thường Ninh phủ thời gian quá dài, hiện tại hắn từ người bang phái đổi thành quan gia, hắn còn chưa kịp thích ứng với thân phận, suy nghĩ vấn đề còn quá đơn giản.

- Lão đại, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua bọn chúng sao?

Hoàng Bính Thành không cam lòng hỏi một câu.

Trong mắt Tô Tín bắn ra hào quang sáng ngời.

- Đương nhiên không thể dễ dàng buông tha bọn chúng như thế, có câu nói đã nói, muốn trấn áp bên ngoài phải yên ổn bên trong, không giải quyết bọn chúng trước, sau này chúng ta khó làm xong việc khác.

trướctiếp