Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 214: Đoạn Ngọc Thủ Nhạc Thanh Bình


trướctiếp

Giang Nam Nhân Nghĩa Trang, Giang Hạc Lưu đi vào gian phòng của mình, hắn đẩy mật thất ra, bên trong có càn khôn khác, không ngờ là tòa nhà không nhỏ.

Căn nhà này đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, nó đủ sức chứa vài chục người sinh sống.

Ở cửa chính căn nhà có một người đang ngồi, đó là một người trẻ tuổi.

Gương mặt hắn bình thường nhưng mặc cho ai nhìn thấy hắn lần đầu tiên cũng không bị tướng mạo của hắn hấp dẫn, ngược lại sẽ nhìn vào hai tay của hắn.

Hai tay có khớp xương thô to, to lớn mức không giống người thường nhưng lại óng ánh giống như ngọc đúc thành, quỷ dị nhưng tràn ngập mỹ cảm.

Tiêu chí rõ ràng như thế nên người giang hồ đều nhìn ra người này chính là cao thủ thứ chín Nhân Bảng, ‘Đoạn Ngọc Thủ’ Nhạc Thanh Bình.

Trước kia Nhạc Thanh Bình từng nói, hắn sẽ không tham gia Giang Nam hội lần này, mà bây giờ hắn công khai xuất hiện trong mật thất Nhân Nghĩa Trang, từ đó có thể biết thân phận của hắn.

- Đệ đệ của ta đã chết.

Nhạc Thanh Bình thản nhiên nói một câu.

Ngữ khí của hắn bình thản giống như người chết không phải là đệ đệ của mình, chỉ là con mèo con chó mà thôi.

- Là Tô Tín giết.

Nhạc Thanh Bình tiếp tục nói.

Ngữ khí vẫn bình thản giống như đang kể chuyện xưa.

Nhìn thấy Nhạc Thanh Bình như vậy, Giang Hạc Lưu đau đầu vỗ đầu một cái.

Ở bên ngoài Nhạc Thanh Bình đều lộ ra dáng vẻ hào sảng, nhưng kỳ thật Giang Hạc Lưu biết rõ Nhạc Thanh Bình hiện tại mới thật sự là Nhạc Thanh Bình, không quan tâm hơn thua, bình tĩnh tới mức làm người ta lạnh buốt, hắn lại cố chấp tới mức người ta đau đầu.

- Điện hạ ngươi hãy nghe ta nói, đệ đệ của ngươi có khả năng không phải Tô Tín giết, ban ngày hắn náo loạn Nhân Nghĩa Trang, buổi tối lại dùng Huyết Hà Thần Kiếm giết Nhạc Phương, có ngu ngốc cũng biết trong đó có ẩn tình.

- Huống chi hiện tại Nhạc Phương thực sự bị Tô Tín giết, ngươi cũng không thể vọng động, kế hoạch của chúng ta còn một bước cuối cùng là hoàn thành, nếu như nửa đường xảy ra sự cố sẽ thất bại trong gang tấc.

Hai tay Nhạc Thanh Bình khép lại, hắn chỉ hơi xiết chặt đã có âm thanh như kim loại vang lên:

- Huyết mạch dòng chính hoàng tộc Ngô quốc chỉ còn lại ta và đệ đệ mà thôi, hắn chết, cho dù có phải Tô Tín giết hay không ta cũng cần một câu trả lời.

- Có được hay không là một chuyện, có đi hay không là chuyện khác, nếu không ta không cách nào bàn giao với tổ tiên dưới cửu tuyền.

Nói đến đây Nhạc Thanh Bình lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Hạc Lưu:

- Ngươi nói đúng không? Hoàng thúc.

Giang Hạc Lưu phát sầu xoa xoa đầu, lúc trước hắn giao Nhạc Thanh Bình cho mấy lão bất tử dạy bảo chính là sai lầm, những người này thật dạy bảo hắn như hoàng tử sao?

Cái gì liệt tổ liệt tông Ngô quốc, lăng tẩm tổ tiên Ngô quốc đã bị người ta đào không còn, còn bàn giao cái rắm.

- Đại cục làm trọng! Dù sao ta sẽ không cho ngươi đi ra ngoài.

Giang Hạc Lưu cứng rắn nói.

Nhạc Thanh Bình mặt không biểu tình nói:

- Hoàng thúc, chẳng lẽ ngươi quên thân phận chân chính của mình hay sao? Hay những năm qua ngươi gia nhập Bạch Liên giáo nên bị bọn chúng triệt để đồng hóa rồi.

- Ta không xen vào đại cục Bạch Liên giáo, ta muốn quản chỉ có đại cục Ngô quốc chúng ta mà thôi.

Giang Hạc Lưu hừ lạnh một tiếng nói:

- Nói bậy! Làm sao quên thù hận quốc gia? Ta gia nhập Bạch Liên giáo cũng không phải muốn nhờ thực lực bọn chúng phục quốc hay sao.

- Bị người ta đuổi bắt như chuột suốt vài chục năm, hoàng thất Ngô quốc chúng ta hiện tại còn bao nhiêu người? Chỉ sợ tiếp qua vài năm, thiên hạ này không còn ai nhớ tới Ngô quốc.

Nhạc Thanh Bình nói:

- Hoàng thúc ngươi khổ tâm ta hiểu, ta hi vọng ngươi phải hiểu ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm quá phận, chỉ cần có chuyện thì ta quay về, tuyệt đối sẽ không tạo thành phiền toái phá hoại kế hoạch.

Nghe được Nhạc Thanh Bình nói như vậy, Giang Hạc Lưu cũng biết chính mình không thể ngăn hắn nên phất phất tay.

Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức Tô Tín ngày hôm qua giết Nhạc Phương cũng truyền đi xôn xao.

Mặc dù không có người nhìn thấy Tô Tín động thủ, nhưng kết hợp chuyện sáng ngày hôm qua, cộng thêm kiếm quang huyết sắc đánh chết Nhạc Phương cũng bị nhiều người nhìn thấy, Tô Tín là hung thủ.

Đương nhiên cũng có người không tin, dựa theo cách làm việc của Tô Tín, người này có lẽ tàn nhẫn nhưng không phải người không có đầu óc, ngược lại tâm kế rất sâu, hắn sẽ ngu xuẩn ban ngày có xung đột ban đêm đi giết người sao? Hơn nữa còn dùng công pháp bắt mắt của mình.

Tô Tín có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ biến hóa vô cùng, trên giang hồ người am hiểu chỉ pháp nhiều không kể xiết, Tô Tín tùy tiện bắt chước một loại còn mạnh hơn khi dùng Huyết Hà Thần Kiếm, cho nên việc này không phải do Tô Tín làm.

Đại bộ phận người giang hồ không quản những chuyện này, bọn họ thích nhất là những chuyện bát quái như thế này.

Cửa thành phía nam Giang Nam phủ, Nhạc Thanh Bình thân mặc xiêm y vải thô mộc mạc đi vào trong Giang Nam phủ.

Bộ dạng của hắn vô cùng dễ làm người ta chú ý, lần đầu tiên nhìn ai cũng biết hắn là ‘Đoạn Ngọc Thủ’ Nhạc Thanh Bình.

Võ giả nhìn thấy liền hít sâu một hơi, Nhạc Phương vừa chết ngày hôm qua thì hắn vào thành hôm nay, xem ra hắn muốn đi báo thù.

Còn có người cảm thấy khó hiểu, không phải Nhạc Thanh Bình nói hắn không tham gia Giang Nam hội sao? Tại sao Nhạc Phương chết vào ngày hôm qua thì hắn nhận được tin tức, chẳng lẽ hắn vẫn ở bên ngoài Giang Nam phủ hay sao?

- Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi biết Tô Tín hiện tại đang ở đâu không?

Ngữ khí Nhạc Thanh Bình ôn hòa hỏi một võ giả bên đường, gương mặt của hắn hiện tại và lúc ở Nhân Nghĩa Trang hôm qua chẳng khác gì hai người khác nhau.

Nghe được Nhạc Thanh Bình đích thân hỏi mình, tên võ giả cảnh giới Hậu Thiên kinh sợ nói:

- Nghe nói Tô Tín đang ở trên thuyền hoa của Gia Cát Thanh Thiên.

Nhạc Thanh Bình gật gật đầu:

- Đa tạ huynh đài chỉ đường.

Đợi đến lúc Nhạc Thanh Bình đi rồi mọi người mới kịp phản ứng, vội vàng đi theo sau hắn chuẩn bị xem náo nhiệt

Thuyền hoa của Gia Cát Thanh Thiên đang nằm giữa hồ, Nhạc Thanh Bình cũng không gọi thuyền, hắn trực tiếp đạp lên nước lạnh vài bước đã leo lên trên thuyền hoa.

Có võ giả Tiên Thiên nhìn kỹ thì phát hiện Nhạc Thanh Bình đạp lên nước nhưng giày không dính nước, từ đó có thể thấy lực khống chế chân khí của hắn mạnh cỡ nào.

Trên thuyền hoa, đám người Tô Tín cũng đang chờ Nhạc Thanh Bình đến.

Ngày hôm qua Duẫn Tịch Tuyết giết Nhạc Phương thì bọn họ biết rõ Nhạc Thanh Bình sẽ tìm tới nơi đây.

Đùng!

Trên mặt thuyền hoa có tiếng nổ lớn vang lên, cả thuyền hoa rung động hai cái, đám người Tô Tín đi ra ngoài liền nhìn thấy Nhạc Thanh Bình đứng ở đầu thuyền, mặt không biểu tình nhìn bọn họ.

Gia Cát Thanh Thiên cười nói:

- Nhạc huynh, thuyền hoa nhỏ bé của ta không chịu được giày vò đâu, ngươi nên nhẹ một chút.

Nhạc Thanh Bình lạnh nhạt nói:

- Gia Cát huynh, lần này ta không phải tới tìm ngươi, chút nữa ta hi vọng ngươi không nhúng tay vào.

Vừa dứt câu, Nhạc Thanh Bình lại đưa mắt nhìn sang Tô Tín:

- Tô Tín, ngươi giết đệ đệ của ta, hôm nay ngươi phải cho ta một câu bàn giao rõ ràng.

- Ồ? Ngươi muốn ta bàn giao cái gì?

Tô Tín cau mày nói.

Nhạc Thanh Bình nói:

- Ta nói muốn mạng ngươi, ngươi sẽ cho sao?

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Ngươi nói xem? Mạng của ta ông trời cũng không lấy được, ngươi càng không có khả năng.

- Thế thì tốt, nếu ngươi không cho thì ta tự lấy.

Thân thể Nhạc Thanh Bình hơi động và hắn đánh ra một chưởng như che khuất cả bầu trời.

Tối qua đám người Tô Tín cũng đã đoán được Nhạc Thanh Bình chắc chắn có quan hệ với Bạch Liên giáo, thậm chí bản thân hắn có thể được Bạch Liên giáo bồi dưỡng bí mật.

Hiện tại Nhạc Thanh Bình tới đây, Tô Tín sớm đoán trước, căn cứ vào bàn bạc tối qua, Gia Cát Thanh Thiên và Duẫn Tịch Tuyết lúc này nên ra tay mới đúng, nhìn bọn họ hiện tại dường như không có ý định ra tay.

Nội tâm Tô Tín cười lạnh hai tiếng, hắn biết rõ hai người này sẽ không có hảo tâm giúp đỡ hắn ngăn chặn Nhạc Thanh Bình, Tô Tín cũng có nội tính, cũng không cần phải liều chết với Nhạc Thanh Bình làm gì.

Đương nhiên không liều chết thì Tô Tín sẽ trốn, hắn vẫn muốn giao thủ với Nhạc Thanh Bình vài chiêu.

Ngày hôm qua hắn đã giao thủ với Duẫn Tịch Tuyết, công pháp Huyễn Ma Đạo thật sự quá đáng ghét, các loại ảo thuật tầng tầng lớp lớp, làm cho Tô Tín am hiểu chiến đấu chính diện lại cực kỳ khó chịu.

Hiện tại đối mặt với Nhạc Thanh Bình, Tô Tín muốn biết mình so với cường giả top mười Nhân Bảng còn có chênh lệch bao nhiêu.

Nhạc Thanh Bình sử dụng Đoạn Ngọc Thủ giống Nhiếp Phương tu hành Luyện Thiết Thủ tại thành Thương Sơn, nhìn giống nhau nhưng hai môn võ công khác nhau rõ ràng, Nhạc Thanh Bình tu hành Đoạn Ngọc Thủ chính là một bộ chưởng pháp kèm nội công, bởi vì đặc tính kỳ dị mới có thể làm hai tay của hắn sinh ra biến hóa như thế, nền móng của hắn còn tốt hơn Nhiếp Phương sử dụng chưởng pháp thô ráp.

Hắn đánh một chưởng, Tô Tín cảm giác chung quanh hai tay của hắn có chân khí đáng sợ không ngừng hội tụ, dường như trong đó ẩn chứa chân khí vô cùng cường đại.

Sau khi đánh một chưởng với uy thế che khuất bầu trời, uy áp cường đại bao phủ Tô Tín giống như muốn đánh hắn thành thịt nát.

- Thiên nhân hợp nhất, lại là thiên nhân hợp nhất!

Tô Tín liếc cái liền nhìn ra Nhạc Thanh Bình cũng lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất, sơ bộ cảm ngộ sức mạnh thiên địa.

Duẫn Tịch Tuyết đã đặt chân qua cảnh giới này, Nhạc Thanh Bình cũng thế, đoán chừng Gia Cát Thanh Thiên cũng thế, tồn tại ở top mười Nhân Bảng đều bước vào cảnh giới này.

Kiếm của Tô Tín ra khỏi vỏ, Huyết Hà Thần Kiếm diễn biến khí huyết sát khôn cùng, kiếm quang huyết sắc va chạm với Đoạn Ngọc Thủ, lúc này sức mạnh khổng lồ bộc phát, cũng đánh nát toàn bộ thuyền hoa.

Gia Cát Thanh Thiên đang xem cuộc chiến phía sau cười lạnh, bỗng nhiên hắn có cảm giác mình vừa rồi không có ra tay mà lại lựa chọn xem cuộc chiến là sai lầm.

Duẫn Tịch Tuyết bên cạnh nhíu mày, nàng khó hiểu nhìn Nhạc Thanh Bình.

Huyễn Ma Đạo của nàng giao thủ với Bạch Liên giáo suốt mấy trăm năm qua, quả thực lâm vào cục diện không chết không thôi, nàng quen thuộc tư liệu của Bạch Liên giáo, quả thật còn quen thuộc hơn cả công pháp của Huyễn Ma Đạo.

Công pháp Bạch Liên giáo thoát thai từ Huyễn Ma Đạo, hơn nữa lại dung nhập chân ý võ đạo ba nhà đạo phật ma, tinh thần công kích và các loại vũ kỹ kỳ dị tầng tầng lớp lớp, trong đó khẳng định không có công pháp cương mãnh bá đạo như Nhạc Thanh Bình tu luyện.

Duẫn Tịch Tuyết lập tức hoài nghi mình có đoán sai hay không, chẳng lẽ Nhạc Phương và Bạch Liên giáo không có liên hệ trực tiếp với nhau.

trướctiếp