Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 207: Nhân Nghĩa Vô Song Giang Hạc Lưu


trướctiếp

Trang chủ Nhân Nghĩa Trang Giang Hạc Lưu chừng năm mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, ba sợi râu đọng dưới cằm càng làm hắn trở nên bất phàm trong mắt kẻ khác.

Nhìn thấy Giang Hạc Lưu đi ra, một đám nhân sĩ võ lâm chắp tay chào.

- Mấy năm không gặp, phong thái Giang trang chủ vẫn như xưa.

- Lần trước Trần gia ta có ân oán với Hải Sa Bang, cũng may nhờ có Giang trang chủ người giúp đỡ, tránh cho hai bên đại chiến một trận, Trần mỗ vô cùng cảm kích.

- Giang thế bá, gia sư phân phó ta khi tới đây tặng cho ngài một vò rượu trăm năm, dùng cảm tạ ân viện thủ của ngài năm xưa.

Một đám người chào hỏi thì chào hỏi, nói cảm tạ thì nói cảm tạ, Giang Hạc Lưu đáp lễ từng người và ngồi xuống chủ vị.

Ho khan một tiếng, Giang Hạc Lưu lúc này nói:

- Hôm nay các vị có thể tới Nhân Nghĩa Trang gặp nhau, đây chính là duyên phận, đều là đồng đạo giang hồ, không cần giữ lễ tiết, tất cả mọi người an vị đi.

Tất cả mọi người chắp tay sau đó đều ngồi xuống trong đại sảnh.

Giang Hạc Lưu cười nói:

- Giang Nam hội năm nay lại tới gần, thế hệ trẻ của võ lâm tề tụ tại đây, những tuấn kiệt trẻ tuổi thế hệ này mạnh hơn thế hệ trước rất nhiều.

- Nhìn thế hệ trẻ không ngừng phát triển, ta liền cảm giác mình lại già đi một tuổi, hiện tại nhìn thấy nhiều tuấn kiệt võ lâm đang tập trung nơi này ta cũng cảm thấy an ủi, những người này chính là trụ cột chính đạo.

Trong Nhân Bảng có không ít võ giả tu vi Thần Cung cảnh giống Giang Hạc lưu, với thân phận của hắn nói ra lời này làm người ta không cảm thấy nghi ngờ.

Giang Hạc Lưu vốn là tiền bối giang hồ, hắn sáng lập Giang Nam Nhân Nghĩa Trang, luận địa vị giang hồ cũng không kém gì các Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, thậm chí có danh khí còn lớn hơn rất nhiều.

Huống chi đừng nhìn Giang Hạc Lưu chỉ là võ giả Thần Cung Cảnh, thực lực của hắn đã được công nhận, qua ba mươi tuổi đã đột phá Thần Cung Cảnh đỉnh phong, tương lai đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng không phải việc khó gì, nếu không bởi vì cứu người mà bị Hoàng Tuyền giáo trọng thương, nói không chừng hiện tại hắn đã là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư.

Sau khi Giang Hạc Lưu nói xong, một tên trung niên cầm kiếm thở dài nói:

- Thực lực tuấn kiệt võ lâm thế hệ này mạnh hơn thế hệ trước không ít, nhưng đáng tiếc những năm gần đây người trong ma đạo tro tàn lại cháy.

- Thiên Phong kiếm phái chúng ta nằm bên cạnh Thất Sát Ma Cung, đệ tử ma đạo tâm ngoan thủ lạt, một lời không hợp liền động thủ giết người, người Thiên Phong kiếm phái chết trong tay bọn chúng không một trăm cũng tám mươi.

- Gần đây chưởng môn đều suy nghĩ rất nhiều, nếu thật không được thì Thiên Phong kiếm phái cũng chỉ có thể dời đi, không thể trêu vào, chúng ta trốn còn không được sao?

Những người khác cũng tiếp lời:

- Đúng vậy, những năm gần đây thiên hạ thái bình, cường giả chính đạo chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng đám ma đạo cũng không nhàn rỗi, gần đây ta nghe nói Bạch Liên giáo biến mất vài chục năm lại ló đầu ra, đây không phải việc tốt gì.

- Ngày xưa Đông Tấn suy bại cũng là do Bạch Liên giáo âm thầm gây sóng gió, nếu như Bạch Liên giáo có xu thế tro tàn lại cháy lần nữa, việc này không phải chuyện may mắn với chính đạo chúng ta.

Đối với người võ lâm chính đạo, bọn họ chán ghét võ giả ma đạo chính là vì bọn họ không tuân thủ quy củ, tùy ý giết chóc.

Nhưng cửu ngục tà ma xưa nay đồng khí liên chi, thời điểm thực lực ma đạo mạnh nhất thậm chí áp bách chính đạo không ngẩng đầu lên được.

Tuy những năm gần đây ma đạo suy bại nhưng cửu ngục tà ma vĩnh viễn sẽ không biến mất, sau khi an ổn vài chục năm, những ma đầu kia bắt đầu làm ầm ĩ.

Mắt thấy chủ đề biến thành nặng nề, Giang Hạc Lưu cười ha hả nói:

- Chỉ cần võ lâm chính đạo chúng ta một lòng, cho dù tà ma ngoại đạo càn rỡ thế nào cũng vô dụng.

- Vừa vặn thừa dịp hôm nay mọi người tụ tập tại đây, ta sẽ giới thiệu với các vị hai trẻ tuổi tuấn kiệt, về sau chính đạo chúng ta cũng phải do những người trẻ tuổi chèo chống rồi.

Mọi người đều hiếu kỳ nhìn sang Giang Hạc Lưu, không biết hai vị trẻ tuổi tuấn kiệt kia là ai mà Giang Hạc Lưu tôn sùng như thế.

Giang Hạc Lưu vỗ vỗ tay, lúc này ở hậu đường có hai người trẻ tuổi đi ra, một người Thần Cung Cảnh, một người Linh Khiếu Cảnh.

Võ giả Linh Khiếu Cảnh mặc cẩm y đẹp và quý giá, tay cầm quạt xếp, dung mạo tuấn lãng, khóe miệng luôn nở nụ cười tà dị.

Võ giả Thần Cung Cảnh có thần thái và dáng vẻ rất bình thường, hắn mặc áo vải xanh rất mộc mạc, tướng mạo cũng thường thường, sau lưng hắn cõng một thanh đao và một thanh kiếm, tất cả đều dùng tơ lụa quấn quanh.

Giang Hạc Lưu chỉ vào tên võ giả Linh Khiếu Cảnh và nói:

- Vị này chính là con trai độc nhất của đại đương gia Kim Ngọc Lâu ‘Hoa Khai Mãn Đường’ Lưu Thiên Phóng trong thiên hạ thất bang, hạng bốn mươi ba Nhân Bảng ‘Dạ Lưu Thủ’ Lưu kiêu.

Vừa nghe được Giang Hạc Lưu giới thiệu, mọi người lập tức kinh ngạc, địa vị của người này quá kinh người..

Kim Ngọc Lâu là một trong thiên hạ thất bang, đại đương gia ‘Hoa Khai Mãn Đường’ Lưu Thiên Phóng chính là cường giả Dương Thần Cảnh xếp thứ hai mươi bảy Địa Bảng.

Trong cường giả Dương Thần Cảnh, Lưu Thiên Phóng còn là người tương đối trẻ tuổi, hắn không thích nữ sắc, tuổi gần sáu mươi mới sinh ra con trai duy nhất là Lưu Kiêu

Nhưng hắn cũng không sủng ái con mình, mười lăm tuổi bảo hắn giấu giếm thân phận và ném vào làm bang chúng tầng dưới chót tại phân đường Kim Ngọc Lâu rèn luyện, tới khi thực lực của hắn đạt Linh Khiếu Cảnh, đạt được vị trí đường chủ Kim Ngọc Lâu, hơn nữa còn có danh hiệu ‘Dạ Lưu Thủ’ mới lộ ra thân phận chân chính.

Giang Hạc Lưu lúc này chỉ vào võ giả Thần Cung Cảnh và nói:

- Vị này hạng mười tám Nhân Bảng ‘Đao Kiếm Song Tuyệt’ Trầm Tấn.

Nghe người này chính là ‘Đao Kiếm Song Tuyệt’ Trầm Tấn, mọi người lập tức dò xét hắn vài lần.

Đối với võ giả tham gia Giang Nam hội đều biết cường giả Nhân Bảng không quý hiếm, thậm chí có đôi khi bọn họ còn nhìn thấy cường giả top mười Nhân Bảng, Trầm Tấn lại đặc thù, hắn chính là võ giả xuất thân tán tu leo lên Nhân Bảng.

Võ giả tán tu lọt vào top hai mươi Nhân Bảng chỉ có hai người, một người đứng thứ chín ‘Đoạn Ngọc Thủ’ Nhạc Thanh Bình, người còn lại chính là ‘Đao Kiếm Song Tuyệt’ Trầm Tấn.

Hơn nữa Trầm Tấn có nhiều khúc chiết hơn Nhạc Thanh Bình, từ đó mới làm cho nhiều người hứng thú với hắn.

Nhạc Thanh Bình là tán tu, trước kia hắn được tán tu Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư thu làm đệ tử, sau khi được dạy bảo tỉ mỉ tiến vào Nhân Bảng, cho dù hắn là tán tu nhưng xuất thân không kém gì các đệ tử đại tông phái.

Trầm Tấn là tán tu hàng thật giá thật.

Nghe nói lúc trước hắn xuất thân một nhà bình thường, trong nhà chịu khổ tai họa bất ngờ, hắn chỉ có thể bán mình làm nô, bị chủ nhân ngược đãi sau đó đào thoát, ngoài ý muốn tiến vào mộ địa, đó là lăng tẩm của cường giả Nguyên Thần Cảnh lưu lại, bên trong cũng không có cơ quan ám khí gì, hắn ngoài ý muốn đạt được một bộ kiếm pháp và một ít tài nguyên tu luyện.

Trầm Tấn chưa từng học qua võ công, tất cả đều dựa vào chính hắn lĩnh ngộ luyện tập, hơn nữa về sau hắn cơ duyên xảo hợp đạt được đao pháp không tầm thường, không có thường thức võ đạo nên hắn song tu đao kiếm.

Hành động hồ đồ như vậy nhưng cuối cùng Trầm Tấn cũng học tập thành công, hơn nữa còn xông ra danh hiệu ‘Đao Kiếm Song Tuyệt’, hắn đứng vị trí mười tám Nhân Bảng.

Câu chuyện dốc lòng tu hành như vậy được nhiều người giang hồ thích nghe nhất, thậm chí cũng có không ít người xem Trầm Tấn như thần tượng.

Một số võ giả trẻ tuổi đi theo trưởng bối tới chỗ Giang Hạc Lưu đều đánh giá Trầm Tấn, trong mắt bọn họ, Trầm Tấn có gương mặt bình thường lại biến thành không quan tâm hơn thua, thần thái trấn định tự nhiên.

Võ giả trong đại sảnh chào hỏi Trầm Tấn và Lưu Kiêu, đồng thời cũng cảm thán uy thế Nhân Nghĩa Trang càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả người thừa kế Kim Ngọc Lâu cũng tới nơi này bái phỏng hắn một phen.

Phải biết rằng khi Nhân Nghĩa Trang mới thành lập hơn mười năm trước, mặc dù danh tiếng Giang Hạc Lưu lớn nhưng hắn đi bái phỏng thế lực đỉnh cấp giang hồ như Kim Ngọc Lâu, đừng nói người thừa kế như Lưu Kiêu, cho dù gặp được một tên quản sự đã là tốt lắm rồi.

Trong lúc võ giả trong Nhân Nghĩa Trang đang nói chuyện vui vẻ với nhau, gia đinh thủ vệ đi vào bẩm báo:

- Trang chủ, Lục Phiến Môn Tô Tín và Thiết Dao Hoa cầu kiến.

Hắn vừa nói câu này làm cả đại sảnh im lặng, gương mặt tất cả mọi người biến thành quái dị, người Lục Phiến Môn đến Nhân Nghĩa Trang làm gì?

Bọn họ biết rõ Tô Tín, ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ’ Tô Tín bài danh hai mươi hai Nhân Bảng, thực lực không tầm thường, thủ đoạn tàn nhẫn.

Mặc dù chưa nghe nói qua Thiết Dao Hoa nhưng nghe họ của nàng liền biết rõ nhất định là người xuất thân Lục Phiến Môn Thiết gia.

Hai người này không liên hệ với Nhân Nghĩa Trang, tại sao bọn họ đột nhiên cùng tới?

Giang Hạc Lưu ho khan một tiếng nói:

- Mời bọn họ vào.

Một là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn, một là Lục Phiến Môn Thiết gia, người ta đều tự mình đến thăm, cho dù người Nhân Nghĩa Trang không chào đón bọn họ nhưng cũng không có não tàn nói bọn họ là tay sai triều đình gì đó.

Tên gia đinh kia dẫn Tô Tín và Thiết Dao Hoa đi vào trong đại sảnh, nhìn trận thế lớn trong đại sảnh, Tô Tín chỉ ngạc nhiên mà thôi, mà Thiết Dao Hoa không có cảm giác khẩn trương gì, hiển nhiên là người đã thấy qua cục diện lớn như vậy rồi.

Giang Hạc Lưu cười lớn đi tới chắp tay với hai người.

- ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ’ Tô Tín Tô thiếu hiệp và Thiết cô nương có thể tới Nhân Nghĩa Trang, quả nhiên là vẻ vang cho kẻ hèn này, thêm Tô thiếu hiệp, hôm nay Nhân Nghĩa Trang của ta có nhiều võ giả Nhân Bảng tại đây, ngươi có thể làm quen một lần.

Tô Tín lúc này mỉm cười nhìn Giang Hạc Lưu, hắn không thể không thừa nhận, không nói tới Giang Hạc Lưu là người nhân nghĩa hay không nhân nghĩa, tối thiểu hắn không làm cho người ta chán ghét, mỗi lời ăn tiếng nói của hắn đều nhìn ra điểm này.

Mọi người nơi này không hề thích hai người Tô Tín, chỉ có Giang Hạc Lưu là không nhìn ra dị thường gì.

Hơn nữa Giang Hạc Lưu đi tới liền gọi Tô Tín là ‘Tô thiếu hiệp’, chỉ nói tới Nhân Bảng, không đề cập tới ba chữ Lục Phiến Môn, hiển nhiên muốn hắn dung nhập vào những võ giả nơi này, tiêu trừ một ít xấu hổ.

Nhưng đáng tiếc Tô Tín hôm nay lại là lai giả bất thiện, dù cho đối phương khách khí thế nào Tô Tín cũng sẽ không khách khí với hắn.

trướctiếp