Bên ngoài Thục vương phủ, đám người Tô Tín đã chờ đợi ở bên ngoài. Không đến một phút đồng hồ thì Đường Hiển và Thượng Quan Phi Vân đã mang
người đến đây.
Nhìn thấy Tô Tín ở đây, Đường Hiển chắp tay thở dài nói:
- Tô đại nhân, không nghĩ tới lần này chúng ta gặp lại lại khó tránh khỏi xung đột với nhau.
Thượng Quan Phi Vân cũng nói:
- Ta cũng không nghĩ nhanh như vậy ta lại gặp phải Tô đại nhân ngươi.
Nhắc tới Tô Tín, lúc này Thượng Quan Phi Vân cũng hận đến mức hàm răng ngứa ngáy.
Lần trước hắn bại ở trong tay Tô Tín, kỳ thật cũng không có gì phải xoắn
xuýt. Vì Thượng Quan Phi Vân hắn cũng không phải là người thua không
nổi.
Nhưng vấn đề là sau khi hắn bại trong tay Tô Tín, khi trở
lại Thượng Quan thị, bên triều đình lập tức phái người đến chèn ép sinh ý của Thượng Quan thị, ra vẻ ta đang nhằm vào ngươi đó.
Kể từ đó người của Thượng Quan thị lập tức cảm thấy phát ngốc, bọn hắn không nhớ rõ mình đắc tội với triều đình lúc nào.
Sau khi điều tra một phen bọn hắn mới biết được đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là Thượng Quan Phi Vân này đạp trúng họa.
Kể từ đó, Thượng Quan Phi Vân gây ra nhiễu loạn lớn như vậy. Cho dù danh
vọng của hắn ở trong Thượng Quan thị thậm chí so với gia chủ thế hệ này
còn cao hơn, thế nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi bị lão tổ Thượng Quan thị
trách cứ. Hơn nữa cũng đã bị trừng phạt tương đối nghiêm trọng.
Lần này phái Thượng Quan Phi Vân đến thành Thịnh Kinh, ý tứ của lão tổ Thượng Quan thị là để hắn lập công chuộc tội.
Nếu như lần này Thượng Quan Phi Vân lại làm hỏng chuyển, như vậy thứ chờ đợi hắn cũng không phải đơn giản như là khiển trách.
Mặc dù nói chuyện lần trước thuần túy là Thượng Quan Phi Vân tự tìm phiền
phức. Thế nhưng hắn cũng thầm hận Tô Tín này, nếu như đối phương có thể
nhắc nhở hắn vài câu, như vậy hắn cũng sẽ quấn quít không buông như vậy. Kết quả cuối cùng lại biến thành tình cảnh như hiện giờ.
Tô Tín cười cười nói:
- Đường công công, Thượng Quan huynh, kỳ thật chúng ta cũng không cần
phải giương cung bạt kiếm như vậy. Nếu như Đường công công có thể đến
ủng hộ Thục vương điện hạ, như vậy đợi sau khi Thục vương điện hạ lên
ngôi, vị trí đại nội tổng quản vẫn là của ngươi. Mà chuyện mà Thượng
Quan thị cầu cũng không chỉ là Thượng Quan thị được bình an mà thôi. Chỉ cần Thục vương điện hạ ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ lập tức
hạ mệnh lệnh, để cho người triều đình dừng tay, ngươi thấy thế nào?
Đường Hiển và Thượng Quan Phi Vân liếc nhìn nhau, đều khẽ lắc đầu.
Không phải bọn hắn không biết tốt xấu, mà là bọn hắn đều có tính toán thuộc về mình.
Hiện tại Đường Hiển đến đỡ Trần vương Cơ Hạo Đức cũng là bởi vì bên người
hắn không có những người khác. Nếu như đến nâng đỡ hắn leo lên ngôi vị
hoàng đế thì có thể có được chỗ tốt lớn nhất.
Mà vị tổng quản
thái giám Ôn Dục bên người Cơ Ngôn Tú mới là tâm phúc của Cơ Ngôn Tú,
mình như mình đồng ý. Cơ Ngôn Tú đưa vị trí đại nội tổng quản này cho
mình, như vậy hắn sẽ thực sự yên tâm về mình hay sao?
Chỉ sợ đến
lúc đó trong lòng của hắn sẽ không thoải mái, trong nội tâm của Cơ Ngôn
Tú cũng không thoải mái. Như vậy Ôn Dục bị hắn chiếm vị trí càng không
thoải mái, cho nên chỉ cần có cơ hội, nhất định hắn sẽ bị đá xuống
dưới.
Mà Thượng Quan Phi Vân cũng có ý tứ không sai biệt lắm với Đường Hiển. Thế lực bên người Cơ Ngôn Tú đủ nhiều, không thiếu một
Thượng Quan thị như bọn hắn.
Thứ mà Thượng Quan Phi Vân muốn
không chỉ là muốn triều đình huỷ bỏ đối phó nhằm vào Thượng Quan thị bọn họ. Mà hắn còn muốn hợp tác với triều đình trên một ít chuyện, dùng
chuyện này để mưu cầu lợi ích lớn nhất.
Người bên cạnh Cơ Ngôn Tú quá nhiều, người cũng tương đối mạnh. Cho nên Thượng Quan Phi Vân thà
rằng lựa chọn người mà mình nâng đã từ đầu là Dự Vương Cơ Ngôn Thiện.
Tô Tín nhíu mày nói:
- Như vậy chúng ta không có biện pháp đàm phán sao?
Đường Hiển ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Nói thật, chúng ta đã thấy Tô đại nhân ngươi ra tay rất nhiều lần, hôm
nay vừa vặn chuẩn bị lĩnh giáo một chút thực lực chân chính của Tô đại
nhân.
Thượng Quan Phi Vân cũng tiến lên một bước rồi nói:
- Lần trước ta chỉ lĩnh giáo quyền pháp của Tô đại nhân, lại không có
chính thức lĩnh giáo kiếm pháp tên vang danh khắp thiên hạ của Tô đại
nhân. Lần này cũng có thể bù đắp tiếc nuối lần trước một chút.
Hai người mơ hồ bức về phía Tô Tín, trực tiếp ra vẻ tư thế muốn vây công.
Kỳ thật dựa theo tính cách của Thượng Quan Phi Vân, hắn khinh thường đi
tham dự loại chuyện như vây công này. Thế nhưng Tô Tín không tầm thường, mình đã là bại tướng dưới tay hắn, nếu như lại đi đơn đả độc đấu với
hắn, như vậy sẽ gọi là ngu xuẩn.
Mà Đường Hiển thì càng không cần phải nhiều lời, lão thái giám này vốn cũng không có tiết tháo gì đáng
để nói. Cũng là người làm việc không từ thủ đoạn, vây công hay không đối với hắn cũng không có chút áp lực nào.
- Động thủ!
Đường Hiển quá lạnh một tiếng, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Tô Tín.
Âm hàn chi khí lạnh thấu xương tràn ra, những nơi nó đi qua, nguyên khí
thiên địa đều bị đóng băng lại.
Thượng Quan Phi Vân cũng đánh ra một quyền, khí đoạn tinh hà, uy thế vô lượng.
Theo hai người bọn họ động thủ, hai nhóm người thủ hạ của bọn hắn cũng giống như vậy, bắt đầu xung phong liều chết đối với người của Thục vương phủ.
Vẻ mặt Ôn Dục xiết chặt, lập tức mang người của Thục vương phủ xông lên ngăn cản.
Bởi vì người của Lỗ vương Cơ Ngôn Xương cũng không có xuất hiện cho nên áp lực so với dự đoán trước đó còn nhỏ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên người của Thục vương phủ vẫn bị áp chế rất thảm như cũ. Thế nhưng cũng không phải là không có cách nào ngăn cản, đặc biệt là bên Thục
vương phủ còn có một tồn tại chiến lực siêu quần như Ôn Dục. Làm cho mấy người cùng giai liên thủ cũng không làm gì được hắn.
Mà lúc này Đường Hiển và Thượng Quan Phi Vân đã đánh tới trước mặt Tô Tín.
Nói thật thực lực của lão thái giám Đường Hiển này quả thật là không kém,
dù sao lúc trước hắn cũng là võ giả Dương Thần Cảnh. Tuy rằng lúc trước
bởi vì trọng thương mà thụt lùi đến Dung Thần cảnh, hơn nữa cả đời này
không có cách nào tiến thêm một bước. Thế nhưng thực lực lại viễn siêu
võ giả cùng giai quá nhiều.
Một thân công pháp âm tà đến cực
điểm được lão thái giám Đường Hiển này phát huy đến mức tận cùng. Một
chưởng đánh ra, ngay cả chân khí cũng sẽ bị đóng băng, âm tà khí này
càng ngày càng âm nhu thực cốt, cực kỳ khủng bố.
Chỉ có điều âm hàn chi khí của Đường Hiển và Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải của Tô Tín lại là hai loại thuộc tính bất đồng.
Âm hàn chi khí của Đường Hiển là tà khí tàn sát bừa bãi, thuộc về tà đạo dơ bẩn.
Mà Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải của Tô Tín lại là chân khí từ tử khí Địa
Ngục xen lẫn hàn băng, thuộc về công pháp ma đạo thuần chính nhất, song
phương một tà dị một bá đạo.
Chỉ có điều, dưới loại trường hợp
này tự nhiên Tô Tín sẽ không dùng Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải. Thế nhưng Tô Tín lại có Phiên Thiên tam thập lục lộ kỳ, có thể làm cho nội lực
chuyển hóa, dung nhập vào trong đủ loại công pháp.
Khi một chưởng của Đường Hiển đánh úp lại, Tô Tín cũng đánh ra một quyền, quyền thế hạo nhiên chính khí, uy thế khôn cùng.
Nhưng một quyền nhìn như đại khí vô song này, bên trong lại ẩn chứa kình lực
âm nhu thực cốt. Quyền chưởng tương giao, lập tức nguyên khí thiên địa
quanh thân hai người đều ngưng tụ thành một cỗ băng sương, thậm chí
tháng bảy cũng có tuyết bay, trong phương viên trăm trượng đã hóa thành
Tuyết Vực!
Sắc mặt Đường Hiển bỗng nhiên biến đổi, hắn cảm giác
được có một cỗ chân khí chí âm chí hàn cường đại rót vào trong cơ thể,
bá đạo vô cùng. Thậm chí còn đang xoắn giết kinh mạch bên trong nội phủ
của hắn.
Đây chính là nghịch kỳ lưu vừa âm vừa nhu trong Phiên Thiên tam thập lục lộ kỳ, hung hiểm vô cùng.
Mà cùng lúc đó, bên kia một quyền mà Thượng Quan Phi Vân đánh ra đã ầm ầm
bắn tới. Chỉ là Tô Tín cũng không có quay đầu trở lại mà trực tiếp vung
tay lên, lập tức kiếm khí khôn đã bao phủ Thượng Quan Phi Vân lại, khiến cho sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.
Quyền thế cường hãn bá đạo vô song xung phong liều chết ở trong Tiên Thiên kiếm khí. Thế nhưng hắn vẫn có cảm giác mình giống như là con bươm bướm ở giữa mạng nhện vậy.
Không ngừng giãy dụa ở trong kiếm thế kia, thế nhưng lại chỉ có thể bị
hao tổn đến khi kiệt lực mới thôi!
Thượng Quan Phi Vân đã từng
nói qua, hắn muốn biết một chút về kiếm pháp và phương pháp điều khiển
của Tô Tín. Kết quả hiện tại hắn đã nhìn thấy, dưới tu vi kiếm đạo vô
cùng khủng bố, hắn cơ hồ không có bất kỳ một chút sức hoàn thủ nào mà
trực tiếp bị Tô Tín áp chế.
Thượng Quan Phi Vân phẫn nộ quát một tiếng, hai tay của hắn kết ấn, lập tức có một cỗ khí tức đại khí thê
lương từ trên người Thượng Quan Phi Vân hiển hiện ra.
Hai gã tộc
nhân Thượng Quan thị đang chém giết với đệ tử Thục vương phủ thấy vậy
lập tức biến sắc. Thực lực của Tô Tín cũng quá mức khủng bố a, mới một
chiêu đã bức Thượng Quan Phi Vân phải xuất ra át chủ bài của mình.
Lần trước, khi Tô Tín giao thủ với Thượng Quan Phi Vân ở Dược Vương Cốc,
khi đó Tô Tín không có dùng toàn lực. Thế nhưng kỳ thật Thượng Quan Phi
Vân cũng không có dùng toàn lực.
Dù sao lúc trước Thượng Quan
Phi Vân cũng không muốn xé rách da mặt rồi tử chiến một trận với Tô Tín. Cho nên hắn vừa thấy mình đánh không lại mà lại Tô Tín bị áp chế, cho
nên hắn trực tiếp nhận thua. Những át chủ bài ẩn giấu kia hắn cũng không có dùng đến.
Kỳ thật hiện tại Thượng Quan Phi Vân cũng như vậy.
Hắn không muốn tử chiến cùng với Tô Tín, dù sao Thượng Quan thị bọn hắn
và Tô Tín cũng không có ân oán không chết không ngớt gì a.
Nhưng sự kiêu ngạo của Thượng Quan Phi Vân lại không để cho hắn cứ như vậy mà nhận thua.
Trong các đệ tử cùng thế hệ ở Thượng Quan thị, Thượng Quan Phi Vân hắn là
người mạnh nhất, thậm chí ngay cả gia chủ đời này hắn cũng có thể xua
đuổi như rác rưởi.
Tuy rằng ném hắn vào giang hồ, nhân vật kinh
tài tuyệt diễm hơn so với hắn có rất nhiều. Thế nhưng hắn cũng không cam chịu mình ở trước mặt Tô Tín, thậm chí ngay cả một chiêu cũng không
tiếp được mà đã nhận thua.
Cho nên hắn rất muốn nhìn xem, khi át chủ bài của chính mình ra hết, nhìn xem khi đó mình kém Tô Tín bao nhiêu!
Án pháp trong tay Thượng Quan Phi Vân bắn ra một cỗ khí tức phong cách cổ
xưa thê lương, phía sau lưng hắn có một hư ảnh cự nhân mơ hồ hiển hiện.
Theo Thượng Quan Phi Vân đánh ra một quyền, thân ảnh cự nhân kia cũng
giống như xé rách thiên địa, bầu trời nứt vỡ, mặt đất vỡ nát!
Hận Địa Vô Hoàn!
Đây cũng là sát chiêu chí cường của Thượng Quan Phi Vân, cũng là át chủ bài của hắn.
Thượng Quan thị bọn hắn truyền thừa từ Nhân Hoàng thời kì cuối thượng cổ, so
với Ninh Viễn Đường của Tô gia cũng chỉ thiếu một ít sử sách mà thôi.
Cho nên chỗ cất chứa công pháp bí kỹ của Thượng Quan thị bọn hắn cũng ít hơn Tô gia là bao.
Nhưng bởi vì Thượng Quan thị luôn ở chính giữa giang hồ, mà bọn hắn cũng làm
cho vũ kỹ của bản thân đơn giản hoá hơn một chút, trở thành công pháp
thông dụng trên giang hồ hiện tại. Tuy nhiên, bên trong Thượng Quan thị
vẫn còn có một chút công pháp không có bị đơn giản hoá, vẫn có lực lượng cường đại của công pháp thượng cổ ngày xưa. Trước mắt Hận Địa Vô Hoàn
mà Thượng Quan Phi Vân đánh ra chính là một công pháp như thế, có thể
nói là lực lượng mạnh mẽ đến cực điểm.
Vô tận kiếm khí bị cỗ lực lượng cường đại kia xé rách, sau hư ảnh cự nhân lưng Thượng Quan Phi
Vân chắp tay trước ngực, giống như một chiếc búa tạ ầm ầm đập về phía Tô Tín.
Hám Thiên Chuy!
Những Nam Thượng Quan thị rất ít
xuất hiện, ai cũng cho rằng công pháp mà Thượng Quan thị am hiểu nhất
định sẽ giống như cách ăn mặc của bọn hắn, cổ bào cao quan, phiêu dật mà linh động.
Nhưng đây chỉ là một bàng chi của Thượng Quan thị mà thôi. Thượng Quan thị có vô số truyền thừa, trong đó chủ mạch lại là
chiến tướng của hoàng triều ngày xưa, tất cả công pháp vũ kỹ đều lấy
chiến đấu sát phạt làm chủ, rầm rộ, không người nào có thể địch lại
nổi.
Giống như hiện tại, Hám Thiên Chuy mà Thượng Quan Phi Vân thi triển ra giống như muốn đánh nát thiên địa này vậy.
Mà bên kia, trong mắt Đường Hiển cũng hiện lên một tia trang nhã, hắn
không quản việc đi thanh lý chân khí đang gây ra chí âm chí hàn trong cơ thể. Một ngón tay của hắn điểm ra, chân khí âm hàn lập tức phân hoá
ngàn vạn, điểm về phía mấy tử huyện trên người Tô Tín!