Ngô Vương Cơ Ngôn Đình rất trẻ trung, trong mấy vị hoàng tử này hắn được xem như là người trẻ tuổi nhất, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, mà hắn ở đất phong cũng rất khổ cực, ở Giang Nam đạo.
Nói thật khi Tô
Tín ở Giang Nam đạo căn bản không có nghe nói qua ở Giang Nam đạo này
lại còn có một Ngô Vương điện hạ, có thể nghĩ vị vương gia này tàng hình tốt tới cỡ nào.
Ở Giang Nam đạo này, trước khi Tô Tín đến trên
cơ bản đều là Tiêu gia một tay che trời, Cơ Ngôn Đình muốn khuếch trương thế lực cũng là chuyện không có khả năng.
Mà đợi sau khi đám
người Thái tử bị phế, Giang Nam đạo lại biến thành hai phần thiên hạ của Tô Tín và Tiêu gia, hắn cũng không chen lọt tay vào được.
Lúc
đầu Cơ Ngôn Đình đã bỏ đi, chấp nhận đời này mình sẽ là một vị vương gia nhàn tản, cho nên ban đầu Tiêu gia tìm tới cửa muốn đỡ hắn trở thành
chủ nhân Đại Chu thì Cơ Ngôn Đình lập tức lựa chọn cự tuyệt.
Cũng không phải là bởi vì hắn không muốn hoàng vị này, mà là hắn đã triệt để cam chịu, không muốn đi tranh giành nữa.
Không nghĩ tới hành động cam chịu của hắn lại là cứu được hắn một mạng. Tiêu
gia chuyển mục tiêu, đi tìm các hoàng tử khác coi như là khôi lỗi, kết
quả thế nào tất cả mọi người đều nhìn thấy. Hiện tại những người kia còn đang ở bên trong Tông nhân phủ không rõ sống chết.
Vì chuyện này mà không ít lần Cơ Ngôn Đình cười trên nỗi đau của người khác, mà sau
đó Tẩy Kiếm Các tới tìm hắn trước, lần này Cơ Ngôn Đình đã thực sự động
tâm.
Khi đó Cơ Huyền Viễn và những người đang cầm quyền của Đại
Chu đều đã nói rõ, chỉ cần không làm ra chuyện nguy hại tới lợi ích của
Đại Chu, như vậy có liên thủ với tông môn giang hồ thì cũng không có
gì.
Chủ sự của Tẩy Kiếm Các cũng không phải là kẻ ngốc, đương
nhiên bọn hắn không dám có ý đồ với Đại Chu. Trước đó bọn hắn đã nói qua với Cơ Ngôn Đình, việc này qua đi bọn hắn chỉ cầu đổi lấy sự ủng hộ của Đại Chu trì là đủ rồi. Về phần chờ bọn hắn ngồi vào vị trí một trong
ngũ kiếm phái, sau đó Đại Chu có còn muốn liên thủ với Tẩy Kiếm Các bọn
hắn hay không cũng không đáng kể. Dù sao bọn hắn cũng chỉ muốn vị trí
một trong ngũ kiếm phái mà thôi.
Cửa lớn biệt viện Thục vương phủ bị đẩy ra, một đám võ giả Thục vương phủ đi ra ngoài.
Cơ Ngôn Tú lạnh lùng nói:
- Hoàng đệ, nhanh như vậy đã động thủ rồi, ngươi nóng lòng như vậy sao?
Cơ Ngôn Đình lắc đầu nói:
- Lời ấy của hoàng huynh sai rồi, không phải là ta không chờ được nữa, mà là Đại Chu đã không đợi được nữa. Bởi vì có cái gọi là nước không thể
một ngày không có vua, chúng ta vẫn nên mau chóng xác định vị trí thái
tử thì hơn, tránh cho cuối cùng loạn càng thêm loạn.
Cơ Ngôn Tú híp mắt lại nói:
- Trưởng ấu có thứ tự, hoàng vị này là thứ mà ngươi có thể mơ ước được hay sao?
- Ha ha ha!
Cơ Ngôn Đình lập tức điên cuồng cười lớn:
- Hoàng huynh, nói thực tế một chút đi, cái gì mà trưởng ấu có thứ
tự. Nếu thực sự là trưởng ấu có thứ tự, như vậy thái tử ca ca hiện tại
đang ở đâu? Hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, đưa lệnh bài của ngươi và
những lệnh bài ngươi đoạt được giao ra đây. Về sau Ba Thục đạo vẫn là
đất phong của ngươi, thậm chí thủ hạ của ngươi ta sẽ không động vào, tất cả đều giữ lại cho ngươi. Nhưng nếu như ngươi không thức thời, hoàng
huynh. Chỉ sợ về sau ngay cả là một vương gia nhàn tản ngươi cũng không
làm được không!
Trong lời nói của Cơ Ngôn Đình tràn ngập sát cơ, nhưng Cơ Ngôn Tú lại rất là khinh thường.
Mặc dù hắn không thừa nhận năng lực của mình mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng tối
thiểu cũng phải tốt hơn nhiều so với gia hỏa cuồng vọng tự đại như Cơ
Ngôn Đình.
Hiện tại hắn còn chưa có ngồi lên hoàng vị mà đã lớn
lối như thế, nếu như hắn ngồi lên hoàng vị, các hoàng tử khác còn có
đường sống nữa hay sao?
Thế nhưng Cơ Ngôn Đình cũng không để cho hắn có cơ hội suy nghĩ nhiều, đối phương trực tiếp hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Hạng Xung tiền bối, xin ngài ra tay đi. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đả
thương vị hoàng huynh này của ta, nếu không người Tông nhân phủ sẽ tìm
đến ta gây phiền phức.
Một người trung niên dung mạo tuấn lãng phía sau hắn khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói:
- Yên tâm đi điện hạ, quy củ chúng ta biết, loại võ giả man hoang xa xôi
như Ba Thục đạo này chúng ta còn không có để vào trong mắt.
Tên
trung niên nhân này chính là đại trưởng lão “Lãnh Nguyệt Kiếm” Hạng Xung của Tẩy Kiếm Các, có thể nói là võ giả Dung Thần cảnh có thực lực mạnh
nhất bên trong Tẩy Kiếm Các.
Tẩy Kiếm Các phái hắn tới đây, như vậy cũng có thể chứng minh quả thực lần này Tẩy Kiếm Các đã động thủ thật sự.
Tay trái Ôn Dục lấy ra đoản đao của mình, trong ánh mắt lóe lên sát cơ dữ tợn.
Kỳ thực bên người Cơ Ngôn Tú thiếu hụt một người chân chính có thể lý giải toàn cục, bày mưu tính kế cho hắn.
Trước kia Ôn Dục đi theo ngoại tổ phụ Hoài Sơn Hầu của Cơ Ngôn Tú tranh đấu
giành thiên hạ. Lúc đó cũng coi như là một tên chiến tướng, ném tới Đại
Chu bốn mươi chín đạo cũng là nhân vật cấp bậc hành quân Đại tổng quản
một đạo.
Chỉ là chiến tướng thủy chung vẫn chỉ là chiến tướng, mà không phải là Đại tướng có thể thống soái toàn cục. Cho nên hắn tính kế tính tới tính lui cho Cơ Ngôn Tú cũng rất là khổ não. Kỳ thật hắn càng
thích giống như bây giờ hơn, dùng đao trong tay mình để nói chuyện.
Ôn Dục chém ra một đao, cương khí Thuần Dương ầm ầm bạo liệt, đại khí bàng bạc, uy thế vô song.
Trước kia lúc còn là Hóa Thần cảnh thì Thuần Dương cương khí của Ôn Dục cũng
đã tương đối cường hãn, hiện tại đạt đến Dung Thần cảnh, Thuần Dương
cương khí của hắn càng tiếp cận tới đại thành.
Mà “Lãnh Nguyệt
Kiếm” Hạng Xung của Tẩy Kiếm Các thì vừa vặn ngược lại, kiếm thế của hắn âm lãnh mà phiêu dật, so sánh với Ôn Dục chính là một tĩnh một động,
một lạnh một nóng, song phương trực tiếp đánh tới mức thực lực ngang
nhau.
Mà lúc này những người còn lại của Thục vương phủ cũng
bắt đầu chiến đấu với người của Tẩy Kiếm Các, song phương trực tiếp đánh thành một mảnh. Cương khí bạo liệt trực tiếp hủy một mảnh phố dài trong nháy mắt.
Bên này Ôn Dục càng đánh trong lòng càng hoảng sợ,
không phải là bởi vì hắn không đánh lại Hạng Xung, mà là bởi vì những
người dưới trướng Thục vương phủ đã có chút không địch lại!
So
sánh với một tông môn kỷ luật nghiêm minh như Tẩy Kiếm Các, người của
Thục vương phủ bọn hắn quả thực chỉ có thể coi là một đám ô hợp.
Dù sao những người này đều xuất thân từ tán tu, căn bản không thể nói tới
chuyện phối hợp, cũng không có ai có thể trù tính toàn cục tới chỉ huy, cho nên cứ như vậy bọn hắn trực tiếp bị người Tẩy Kiếm Các áp chế tới
mức phải từng bước một lui về phía sau. Căn bản không có một chút lực
nào để phản kháng, thậm chí có một chút người đã thụ thương.
Ôn
Dục khẽ cắn môi, trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng. Tay phải bỗng
nhiên khẽ động, một thanh Miêu Đao dài nhỏ hiện ra ở trong tay của hắn,
giống như rắn độc xé rách hư không chém tới chỗ của Hạng Xung.
Tay trái Ôn Dục đang dùng đại đao cương mãnh đại khí bỗng nhiên ra tay như
thế, lần này khiến cho Hạng Xung lập tức có chút không trở tay kịp.
Nhưng phía trên trường kiếm của hắn đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng như ánh trăng, rét lạnh đến cực điểm, kiếm ảnh mông lung, phân hoá ngàn vạn,
lúc này mới cản lại được một đao kia của Ôn Dục.
Luận thực lực, quả thực Hạng Xung không đánh lại được Ôn Dục có xuất thân từ chiến trận.
Thế nhưng dù là như vậy thì hắn cũng sẽ không dễ dàng bị Ôn Dục đánh bại
tại chỗ như thế. Hiện tại là lúc liều thực lực tổng hợp, người Tẩy Kiếm
Các bọn hắn sắp thắng tới nơi rồi.
Nhưng ngay lúc này Hạng Xung
bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ sát cơ đánh tới, tiếng mũi tên xé gió vang lên. Kinh khủng nhất là dùng lực cảm giác của hắn mà cũng không
thể nhận ra được cảm giác mang đến sát cơ kia là từ phương hướng nào
đánh tới.
Dưới sự kinh hãi, lực lượng của bản thân Hạng Xung cũng đã đạt tới cực hạn.
Trường kiếm trong tay của hắn rung động, bỗng nhiên tránh thoát Ôn Dục đang
cuốn lấy, khí huyết bản thân điên cuồng thiêu đốt. Một vòng huyết nguyệt lạnh lẽo hiển hiện phía sau hắn, ngay cả hai mắt của Hạng Xung cũng đã
biến thành màu đỏ hồng.
Đây không phải là công pháp của Tẩy Kiếm Các bọn hắn, mà là một môn bí pháp lúc trước Hạng Xung xông xáo bên
ngoài lấy được. Không được coi là chính đạo, nhưng cũng không được
tính là ma đạo, hẳn là tà đạo.
Sau khi thiêu đốt tinh huyết dùng bí pháp này, rốt cục Hạng Xung đã nhận ra sát cơ này từ chỗ nào đánh tới.
Một mũi tên dài xé rách hư không mà đến, mục tiêu là chỗ hậu tâm, thậm chí
đã cách hắn không đến mười trượng. Nhưng lúc này bên tai của hắn lại
truyền đến một tiếng nổ vang từ dây cung vọng tới!
Kiếm ảnh lưu
chuyển, huyết nguyệt bay lên trên không, chân khí và khí huyết quanh
thân Hạng Xung điên cuồng thiêu đốt. Một kiếm này đánh xuống, mặc dù mũi tên kia đã bị hắn chém xuống, thế nhưng trường kiếm cấp bậc địa binh
cực phẩm trong tay hắn lại ầm ầm vỡ nát!
Máu tươi phun ra, Hạng
Xung bay rớt ra ngoài hơn mười trượng, lúc này mới miễn cưỡng ổn định
thân hình. Lại dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía trước.
Mà lúc này người của Tẩy Kiếm Các và Thục vương phủ cũng giống như vậy, nhao nhao dừng tay nhìn về phía người vừa tới.
Chỉ thấy bên ngoài đường phố, một người cầm trong tay trường cung, thân mặc quan phục Lục Phiến Môn chậm rãi đi đến. Mỗi khi đi một bước đều có một cỗ vận luật kỳ dị tán ra. Khi bước chân rơi xuống đều rất giống như đạp vào trong lòng của bọn hắn, khiến cho mặt của mọi người ở đây ửng hồng, giống như tùy thời cũng sẽ có máu tươi phun ra ngoài vậy.
Hạng Xung mở to hai mắt ra nhìn, run giọng nói:
- Thâu thiên cung, Thương Tâm Tiểu Tiễn, ngươi là Tô Tín!
Tô Tín rất dễ bị nhận ra, bất kể là công pháp của hắn hay là con người của hắn đều rất dễ nhận ra. Thế nhưng dù thế nào Hạng Xung cũng không nghĩ tới người bỗng nhiên xuất thủ này sẽ là Tô Tín. Mà hắn cũng không nghĩ tới thực lực của Tô Tín này lại khủng bố như thế, thậm chí so với trong truyền thuyết còn kinh khủng hơn!
Cùng là Dung Thần cảnh, nhưng mình lại không phải là đối thủ của hắn. Khi Thương Tâm Tiểu Tiễn kia
tập kích đến quả thực hắn đã có cảm giác sợ hãi tử vong bao phủ ở trong
lòng, nếu không phải hắn có mang theo bí pháp liều mạng, chỉ sợ bằng vào một mũi Thương Tâm Tiểu Tiễn vừa rồi thì hắn đã trở thành vong hồn dưới tên rồi!
Mặc dù chỉ có một mình Tô Tín tới đây, thế nhưng dường
như một mình hắn lại có thể so với thiên quân vạn mã, một mũi tên đã
khiến cho đại trưởng lão Hạng Xung Tẩy Kiếm Các bị trọng thương, loại
thực lực này đã có thể được coi là kinh diễm.
Sắc mặt của Cơ Ngôn Đình rất là khó coi, nói thật hắn không nghĩ tới Tô Tín lại tới đây vào lúc này.
Khi còn ở Ba Thục đạo Tô Tín đã từng giúp đỡ Cơ Ngôn Tú, điểm ấy rất nhiều
người đều biết. Lúc vừa mới bắt đầu tranh đoạt hoàng vị, bọn hắn cũng
lo lắng Tô Tín sẽ nhúng tay vào trợ giúp Cơ Ngôn Tú.
Nhưng kết
quả ba ngày trôi qua, thậm chí tất cả mọi người đã bắt đầu động thủ mà
Tô Tín này vẫn chưa từng xuất hiện như cũ. Chuyện này khiến cho những hoàng tử khác thở dài một hơi, cho rằng Tô Tín này dự định giữ vững
thái độ trung lập, sẽ không xuất thủ.
Nhưng nào nghĩ tới hắn ta
vẫn xuất thủ, mà lại không vận dụng lực lượng Lục Phiến Môn ở Thịnh kinh thành dưới tay hắn, chỉ dựa vào bản thân mình, một mũi tên trong nháy
mắt đã thay đổi được thế cục.
Trong mắt Lâu Toàn Chung đang đứng ở bên cạnh bảo vệ Cơ Ngôn Tú lộ ra một tia ghen ghét. Cùng xuất thân từ
tán tu giang hồ, vì sao Tô Tín này tuổi còn trẻ đã có thực lực và loại
quyền thế này cơ chứ? Lâu Toàn Chung hắn phí thời gian nửa đời người ở
Ba Thục đạo mới tìm được một cơ hội như thế, hơn nữa còn phải dựa vào
chính mình chém giết mà có được?
Lâu Toàn Chung có chút không phục, nhưng rất đáng tiếc đây chính là số mệnh, không phục cũng không được.
Mà lúc này Cơ Ngôn Tú đứng ở trước người hắn cũng không chú ý tới nét mặt
của hắn, bởi vì lúc này tinh thần của Cơ Ngôn Tú đều đặt ở trên người Tô Tín, hắn thậm chí còn không nhịn được muốn cười to ba tiếng.
Lúc trước hắn nghe theo đề nghị của Ôn Dục, chuẩn bị lôi kéo Tô Tín quả
nhiên không có sai. Có Tô Tín ở đây, tỷ lệ mà hắn có thể đoạt được
hoàng vị này tối thiểu cũng đề thăng lên tới bảy thành!