Nhiệm vụ ở thành Thịnh Kinh của Tô Tín đã kết thúc, Lâm Tông Việt còn
chưa về, hơn nữa trông có vẻ tạm thời không về được, cho nên Tô Tín cầm
lấy Cửu Sắc Tiên Linh Lộ bế quan lần nữa.
Thật ra nếu như điều
kiện cho phép thì Tô Tín còn muốn tới Địa Phủ để bế quan, dù sao nguyên
khí trời đất trong Địa Phủ đậm hơn so với trong thành Thịnh Kinh.
Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, bây giờ Tô Tín mới vừa trở lại thành Thịnh Kinh mà đã ra ngoài thì có chút không ổn.
Dù sao thời cơ lúc này vô cùng mẫn cảm, Cơ Hạo Điển đang vội với kế hoạch
trường sinh to lớn của hắn, bây giờ vị bệ hạ Nhân Hoàng này đã có chút
điên cuồng, Tô Tín không ở thành Thịnh Kinh trong thời gian dài sẽ khiến hắn ta hoài nghi.
Hơn nữa bây giờ tất cả mọi người trong triều
đình Đại Chu bao gồm đám người trên giang hồ cũng đang nhìn chằm chằm Cơ Hạo Điển, không biết hắn có thể trở thành vị Nhân Hoàng trường sinh đầu tiên từ vạn năm trước cho tới nay hay không.
Lần này, Tô Tín chỉ dùng thời gian một tháng để bế quan, sau khi dùng Cửu Sắc Tiên Linh Lộ
thì tạp chất trong thân thể Tô Tín gần như đã bị hắn loại trừ hoàn toàn, bây giờ gần như thân thể của Tô Tín trên đã đạt tới mức phù hợp nhất
với trời đất, hơn nữa có mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng, cảm ngộ của Tô Tín
cũng đã gần như toàn vẹn đối với cảnh giới Dương Thần.
Cho nên
có thể nói bây giờ Tô Tín đã là người bước nửa cảnh giới Dương Thần, chỉ còn thiếu một cơ hội là Tô Tín có thể trèo lên đỉnh, trở thành Đại Tông Sư võ đạo cảnh giới Dương Thần.
Nhưng mà cái cơ hội này không
phải để Tô Tín bế quan là có thể bế ra được, khi cảm thấy đã gần tới lúc thì Tô Tín trực tiếp xuất quan.
Sau khi xuất quan thì Tô Tín gọi Hoàng Bỉnh Thành tới trước, chuẩn bị hỏi hắn ta xem tình hình thành
Thịnh Kinh gần đây thế nào.
- Lão Hoàng, gần đây thành Thịnh Kinh có động tĩnh gì không? Lâm tướng quân trở về chưa?
Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành nói.
- Có người nói Lâm tướng quân đã thành công lấy được Sinh Linh Đan ở đảo
Phương Tiên, đang trở về, nhưng vẫn cần một thời gian nữa thì mới có thể trở lại thành Thịnh Kinh.
- Về phía tình hình bây giờ của thành
Thịnh Kinh, thật ra cũng có một vài động tĩnh, nhưng mà Thiết Chiến đại
nhân lại đi bế quan, Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền cũng không quản
lý, cho nên bọn ta cũng không quản lý.
Tô Tín cau mày nói.
- Động tĩnh gì?
Hoàng Bỉnh Thành ngừng một chút rồi nói.
- Là những Hoàng tử kia, lão đại ngươi vừa bế quan chưa tới vài ngày thì
bệ hạ hạ lệnh cho gọi tất cả Hoàng tử bên ngoài vào kinh, lúc này phần
lớn sức mạnh trong thành Thịnh Kinh đều do những Hoàng tử kia mang đến.
Tô Tín dùng ngón trỏ gõ bàn nói.
- Những Hoàng tử này và thuộc hạ của bọn họ đã làm chuyện gì đó?
Hoàng Bỉnh Thành lắc đầu nói.
- Không có, chuyện bí cảnh Côn Lôn lúc trước đã khiến cho mấy vị Hoàng tử có thực lực mạnh mẽ bị phế bỏ, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc thì đều
nhớ kỹ lấy bài học này, cho nên dù số Hoàng tử vào kinh lần này nhiều
nhưng thật sự không ai dám gây chuyện.
- Nhưng mà không gây
chuyện thì không gây chuyện, sức mạnh mà các Hoàng tử mang đến cũng quá
mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn so với sức mạnh trước đây của đám người
Thái Vương Cơ Ngôn Thành, bình thường sẽ xảy ra một vài xung đột, nhưng
chính họ lại khắc chế.
- Quan trọng nhất là hình như phía sau bọn họ có một vài tông môn võ lâm chống lưng, tuy không rõ ràng nhưng mật
thám của Lục Phiến Môn đã tra ra được.
- Cho nên bây giờ mạch
nước ngầm ở thành Thịnh Kinh bắt đầu gợn sóng, không có lão đại dặn dò,
ta cũng không dám làm bậy, cho nên trong khoảng thời gian này ta trực
tiếp dặn dò Tề Long, để hắn ta hạn chế bộ khoái của Lục Phiến Môn ở
thành Thịnh Kinh, đừng để cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Tín gật đầu nói.
- Ngươi làm không sai, bây giờ nước ở trong thành Thịnh Kinh hơi đục, đi
một bước nhìn một bước, nói chung trước tiên cứ đừng làm bậy là được.
Thông qua chuỗi miêu tả của Hoàng Bỉnh Thành, Tô Tín cũng gần như rõ ràng
chuyện xảy ra trong này, thật sự nói trắng ra thì vẫn là do vị bệ hạ
Nhân Hoàng kia đang làm chuyện.
Khi tin tức Lâm Tông Việt đã lấy
được Sinh Linh Đan truyền về thì gần như Cơ Hạo Điển đã động lòng, gần
như kế hoạch trường sinh to lớn của hắn ta đã hoàn thành một nửa.
Cho nên lúc này hắn ta bắt đầu thấy không yên lòng về những đứa con đang
thừa dịp hắn hoàn thành kế hoạch mà quấy rối ở bên ngoài, cho nên Cơ Hạo Điển dứt khoát dựa vào khoảng thời gian này, kêu tất cả bọn họ tới
thành Thịnh Kinh.
Tô Tín không ngạc nhiên chút nào với việc sức mạnh trong tay những Hoàng tử đó rất mạnh.
Lúc trước, Hoàng tử Thái Vương Cơ Ngôn Thành của thành Thịnh Kinh có khả
năng đoạt được vị trí Thái tử nhất thì bị phế bỏ, nếu như vậy thì người
có tư cách lên ngôi chỉ còn lại những Hoàng tử ở các nơi khác trên Đại
Chu.
Năm đó, thật ra số võ giả tán tu có can đảm tự mình đến
thành Thịnh Kinh Thành nhờ cậy vào đám Hoàng tử, muốn tham gia chuyện
Hoàng tộc cũng không có bao nhiêu, dù sao thành Thịnh Kinh quá mức nguy
hiểm, dưới chân thiên tử, cho dù võ giả cảnh giới Hóa Thần thì cũng
không dám bảo đảm mạng sống của bản thân an toàn.
Nhưng bây giờ
những Hoàng tử này đều phân tán ở khắp nơi trên giang hồ, bọn họ cũng có tư cách tranh đoạt vị trí thừa kế ngôi vua, cho nên không ít võ giả tán tu trên giang hồ gió thổi chiều nào theo chiều nấy, thực lực bọn họ có
thể mạnh hơn Thái Vương Cơ Ngôn Thành ngày trước cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa phía sau bọn họ còn có tông môn võ lâm chống lưng.
Lần
trước, nhóm thế lực Thiếu Lâm Tự và Thanh Thành Kiếm Phái âm thầm xen
vào cuộc tranh chấp vị trí kế thừa ngôi vua nhưng không thành công, nếu
như thêm một lần nữa, chắc chắn bọn họ sẽ không tham dự.
Nhưng lần này có hơi đặc biệt, Cơ Hạo Điển muốn trường sinh, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến gần toàn bộ võ lâm.
Cho nên các thế lực lớn trên giang hồ cũng khó tránh khỏi cài người nằm
vùng vào, thậm chí âm thầm cung cấp một vài trợ giúp, nhưng mà không làm một cách rõ ràn g tắng trợn như đám người Cơ Ngôn Thành lúc trước, bọn
họ là muốn tùy cơ ứng biến, vì tranh thủ tình hình có lợi nhất cho tông
môn mình.
Hơn nữa bây giờ nước của thành Thịnh Kinh đục như thế
nhưng không ai quản lý, thật ra cũng vô cùng đơn giản, bởi vì bọn họ đều không được quản lý hoặc là không muốn quản lý.
Quân đội và Lục Phiến Môn thuộc về loại không muốn quản lý.
Một Đế Vương trường sinh không thể khẳng định là chuyện tốt hay không tốt
đối với Lục Phiến Môn và quân đội, nhưng bọn họ có thể khẳng định, chỉ
cần Cơ Hạo Điển tu luyện thành công công pháp trên phiến đá bạch ngọc,
đạt được cảnh giới trường sinh thật sự, chắc chắn đó sẽ là chuyện lớn
đối với mọi người trên giang hồ, cũng là một chuyện lớn đối với Lục
Phiến Môn và quân đội.
Cho nên Thiết Chiến cũng không biết nên xử lý chuyện lần này như thế nào cho tốt, hắn liền trực tiếp bế quan,
ngược lại hắn cũng đã đến bước nửa cảnh giới Dương Thần, thậm chí còn
bước nhiều hơn so với Tô Tín, đột phá Dương Thần chỉ trong tầm tay, cho
nên Thiết Chiến cũng sẽ không do dự, chuẩn bị trong lần xuất quan này sẽ thăng đến cảnh giới Dương Thần, hơn nữa cũng lấy cớ là bế quan.
Mà Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền cũng thấy rõ là không dễ đối phó với chuyện này, cho nên bọn họ giả vờ hồ đồ không ra tay.
Quân đội và Lục Phiến Môn đều buông thả như thế nhưng Cơ Hạo Điển cũng không nói gì, hắn chỉ mặc kệ loại hành vi này, trên thực tế hắn cũng có phần
không dám quản lý.
Dù sao Cơ Hạo Điển cũng biết rốt cuộc bây giờ
mình đang làm gì, mặc dù bây giờ hắn có chút không bình thường, nhưng
không thật sự điên, cho nên chỉ cần những Hoàng tử chỉ đừng quậy quá mức thì hắn cũng không ra tay.
Nếu không một khi hắn dám ra tay với con nối dõi của mình, khi đó thiên hạ sẽ thật sự rối loạn.
Đương nhiên tiền đề là đám Hoàng tử kia đều phải đàng hoàng, nếu không Cơ Hạo Điển sẽ không để bọn họ lại.
Đối với Cơ Hạo Điển bây giờ mà nói, không có gì quan trọng hơn so với tính
mạng của bản thân, mặc dù hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nếu đám Hoàng
tử này thật sự uy hiếp tới kế hoạch trường sinh to lớn của hắn, lòng của Cơ Hạo Điển sẽ còn dữ hơn hổ.
Tô Tín vừa gõ bàn, khóe miệng cũng lộ ra một tia cười khó lường.
Loại tình hình bây giờ chính là một tình hình chết chóc, Cơ Hạo Điển muốn
trường sinh, hắn muốn vĩnh viễn ngồi trên cái ngôi vị Hoàng Đế.
Nhưng sao mấy đứa con của hắn lại cam lòng làm Hoàng tử có tiếng không có
miếng suốt đời như vậy? Sao những tông môn võ lâm đó có thể cho phép một Hoàng triều Nhân Hoàng chân chính tồn tại vĩnh viển xuất hiện?
Hai bên luôn có mâu thẫn, trừ khi Cơ Hạo Điển bỗng suy nghĩ cẩn thận, trực
tiếp nhường ngôi, nếu không những Hoàng tử kia còn niệm tình phụ tử,
ngoan ngoãn không bị những tông môn võ lâm xúi giục, cam tâm làm Vương
gia nhàn tản cả đời, chỉ có như thế thì mới có thể phá nổi cục diện.
Nhưng đáng tiếc con người đều ích kỷ, Tô Tín dám khẳng định, ai trong hai bên đều không lui bước.
Tô Tín đứng lên nói.
- Đi thôi, đi dạo một vòng trên phố, nhân tiện nhìn xem bây giờ nước của
thành Thịnh Kinh này đã đục như thế nào rồi, đúng rồi, gọi Tề Long đến
cho ta.
Trên con đường dài, Tô Tín dẫn theo Hoàng Bỉnh Thành và
Tề Long, còn có một đám bộ khoái Lục Phiến Môn trông như đi dạo nhàn
nhã, nhưng chỉ cần là nơi bọn họ đi qua, toàn bộ đường phố bỗng trở nên
yên tĩnh không tiếng động.
Trong khoảng thời gian này, người Lục
Phiến Môn cố gắng không quản lý mọi chuyện, an ninh trật tự ở thành
Thịnh Kinh loạn hơn rất nhiều so với trước kia.
Nhưng bây giờ Tô Tín vừa đi ra, với oai danh của hắn thì ai dám gây sự ở trước mặt hắn? Chán sống rồi ư?
Vốn trên con đường dài này có hai võ giả cảnh giới Hóa Thần đang châm chọc
khiêu khích nhau, cơn giận có chút lớn, nhưng khi nhìn thấy đám người Tô Tín đi tới, sắc mặt của hai người bọn họ bỗng thay đổi, lập tức ngoan
ngoãn tránh đường, đứng ở bên cạnh.
Hai người bọn họ đều là thuộc hạ của hai vị Hoàng tử mới vừa vào kinh thành, hai vị Hoàng tử kia
không vừa mắt nhau, đương nhiên hai người thuộc hạ bọn họ không cần
nhiều lời, nếu như không phải cố ý thu lại cơn tức, chỉ sợ là đã đánh
nhau.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Tô Tín đến, cơn giận có nhiều hơn nữa cũng biến mất.
Tô Tín đi ngang qua bên cạnh bọn họ, chỉ thản nhiên nói.
- Nơi này là thành Thịnh Kinh, đừng quên thân phận mình, phá vỡ quy củ,
các ngươi phải chịu tội, mặt mũi của người đứng sau các ngươi cũng khó
coi.
Sắc mặt của hai tên võ giả có chút thay đổi nhưng cũng không dám lắm miệng, chỉ có thể cúi đầu chờ Tô Tín đi qua.
Lúc này trong quán rượu bên kia đường, có hai võ giả đầu đội nón rộng vành, mặc áo gai đang uống rượu.
Thấy cảnh bên ngoài, một võ giả có tướng mạo dương cương, màu da ngăm đen trong đó chợt thở dài nói.
- Đại trượng phu phải như thế chứ! Lúc trước Tô Tín này cũng chỉ nổi dậy từ chốn dân gian, nhưng ngươi nhìn hắn bây giờ đi?
- Quyền lực khuynh đảo một phương, uy chấn giang hồ, hai người kia cũng
là Tông Sư võ đạo cảnh giới Hóa Thần, người sau lưng bọn họ cũng là
Hoàng tử Đại Chu, tuy bị Tô Tín dạy dỗ một trận nhưng bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả, oai phong cỡ nào?
- Trương huynh, bọn ta khổ tu võ đạo mấy chục năm, kiềm chế cô đơn khổ sỡ cỡ nào, bây giờ lại
không danh tiếng, so ra còn kém tên tiểu bối Tô Tín này, trong lòng ta
đây không phục!
Tên võ giả này cầm chén rượu trong tay, hơi thở mạnh mẽ chỉ hơi lộ ra một chút, thế mà cũng là một người cảnh giới Dung Thần.