Bên này Trần Vạn Tam đột nhiên nhận thua làm cho Viên Vô Lượng tránh không không kịp.
Tuy hắn là Bán Bộ Dương Thần Cảnh nhưng sức chiến đấu không bao giờ sánh bằng Trần Vạn Tam.
Kết quả giờ Trần Vạn Tam chủ động nhận thua lại khiến sắc mặt hắn thay đổi lớn, thậm chí dẫn đến tâm thần không ổn định.
Tốc độ dùng đao của Trần Độ kinh diễm không gì sánh bằng, vốn dĩ hắn còn có thể dựa vào thân thể to khỏe của mình để chống lại tất cả, kết quả vừa
biết tin Trần Vạn Tam nhận thua, hắn liền biến sắc, mấy lần phân tâm làm hắn xém chút bị đao của Trần Vạn Tam chém trúng cổ.
Vả lại một bước sai toàn bộ đều sai, một chiêu thất bại lại tạo cơ hội cho Trần Vạn Tam, bắt đầu áp chế.
Mà Trần Vạn Tam ra tay không chút nể nang, mỗi chiêu đều muốn giết chết Viên Vô Lượng.
Đối với sự phản bội của bọn người Viên Vô Lượng có thể nói Trần Độ hận họ
đến tận xương tủy, nếu như có cơ hội, hắn sẽ giết Viên Vô Lượng để trút
giận.
Vả lại thấy bộ dạng này của Trần Độ, Viên Vô Lượng cắn răng, trực tiếp quăng lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội nói:
- Ân tình năm xưa của Anh Hùng Hội nay Thất Hùng Hội ta đã trả hết rồi, từ nay về sau hai phái không ai nợ ai!
Nói xong Viên Vô Lượng liền rút lui, dẫn theo người của Thất Hùng Hội rời khỏi.
Trần Độ lạnh lùng nhìn Viên Vô Lượng nói:
- Không ai nợ ai sao? Viên Vô Lượng, đến chết mới thôi!
Còn Tưởng Thiên Phóng bên này có một số người luyện võ thấy cảnh này cũng
không làm gì được, cùng người của Thất Hùng Hội rời khỏi.
Vài
người của Dung Thần Cảnh bị một mình Vương Ngọc ngăn ở đó, bởi vì Vương
Ngọc không thể dốc hết sức, vậy nên họ trái lại không cảm thấy áp lực
lắm.
Nhưng Tô Tín và Trần Độ đều lộ ra sơ hở, họ còn không mau chạy, đợi chết sao?
Đợi đến khi mọi người đều rời khỏi, người của Anh Hùng Hội mới có thể thở
phào nhẹ nhõm, thi thể của tổ tiên Anh Hùng Hội coi như được bảo toàn.
Lệnh bài Anh Hùng Hội trong tay Tô Tín quăng cho Trần Độ, Trần Độ cầm lệnh
bài để trước chỗ cấm, bỗng chốc toàn bộ lăng mộ đều chấn động, ánh sáng
vô tận qua khe nứt, xóa bỏ cấm chế, nhưng đồng thời lăng mộ này bắt đầu
sụt lún.
Lăng mộ này chẳng qua là lăng mộ khi xưa của vua nước
Tây Vực, xây dựng tuy nhìn cũng được, nhưng lại không được kiên có cho
lắm, chỉ dùng trận pháp đơn giản để làm kiên cố, thực chất không chịu
nổi dư âm khi người của Dung Thần Cảnh giao chiến.
Trước đó nó
không bị rạn nứt là do Mạc Thanh Hồi hòa sức mạnh cuối cùng vào trong
trận pháp lăng mộ hóa thành cấm chế, vì vậy nó mới có thể chịu được dư
âm lúc Tô Tín bọn họ giao đấu.
Nhưng đợi đến khi cấm chế xóa bỏ, lăng mộ không gì để chống đỡ liền bắt đầu sụt lún.
Trần Độ lập tức chỉ huy mọi người rời khỏi, còn hắn đem theo thi thể của Mạc Thanh Hồi nhanh chóng chạy khỏi lăng mộ.
Lần này coi như bọn người Anh Hùng Hội bảo vệ được thi thể của tổ tiên họ,
nhưng hậu quả là Nhậm Bình Sinh bị trọng thương, ngay cả bản thân Anh
Hùng Hội cũng chịu không ít tổn thương.
Người Hóa Thần Cảnh rớt
lại năm người phía sau, Anh Hùng Hội chỉ có vài người Dung Thần Cảnh hầu như tất cả mọi người đều bị thương.
Đều quan trọng là lần này
Anh Hùng Hội và Niên Bang, Thất Hùng Hội còn có Bích Huyết Thanh Sơn
Đường hoàn toàn mất thể diện, sau này Anh Hùng Hội ở trên giang hồ càng
khó khăn hơn.
Tuy chuyện lần này họ không có làm sai gì, người
khác trên giang hồ cũng sẽ ra sức chửi ba phái này thấy lợi quên nghĩa,
nhưng họ cũng chỉ có thể mắng chửi thế thôi, đối với danh tiếng ba phái
có chút ảnh hưởng, nhưng không thể đem lại tổn hại thực sự.
Trần
Độ cũng nhìn ra được, cầu người ta chi bằng cầu mình, những ân tình năm
xưa của Anh Hùng Hội không đáng nói tới! Lợi ích thật sự trước mắt thì
đó chẳng là gì cả.
Sau khi dẫn người về Anh Hùng Hội, Nhậm Bình Sinh và Trần Độ tuyên bố bế quan.
Đương nhiên nguyên nhân chính là họ muốn lấy mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng từ
thi thể của Mạc Thanh Hồi và vào địa phủ trị thương cho Nhậm Bình Sinh.
Thi thể của Mạc Thanh Hồi được cung phụng ở tầng cao nhất của Anh Hùng lâu, đây vốn là nơi cung phụng tổ tiên Anh Hùng Hội.
Tô Tín trước kia từng nói có thể lấy mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng ra mà
không làm hại đến thi thể của Mạc Thanh Hồi vả lại không phải đang lừa
gạt Nhậm Bình Sinh mà là Tô Tín chắc chắn là vậy.
Cái gọi là mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng thì Tô Tín nghĩ là thứ có tính chất giống phật cốt xá lợi của đạo phật.
Chẳng qua phật cốt xá lợi của đạo phật là một tài năng của những kẻ mạnh đạo
phật đi trước nghiên cứu ra, để sau khi họ chết vẫn để lại sức mạnh, tạo phúc cho người đời sau.
Còn mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng là thứ có thể gặp nhưng không thể tìm, vô cùng hiếm, vả lại chỉ có tác dụng đối
với người của Hóa Thần Cảnh, đây chỉ duy nhất một lần, chứ không như
phật cốt xá lợi có thể mãi lưu truyền.
Bởi vì có kinh nghiệm hấp thu phật cốt xá lợi cộng thêm nghị lực to lớn, hắn tìm trong cơ thể của Mạc Thanh Hồi, lấy mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng đã ngưng tụ thành thực
chất hóa thông qua sức mạnh của nguyên thần dẫn ra ngoài cơ thể.
Tô Tín hai tay kết ấn, giờ cái hắn sử dụng chính là pháp môn dựa trên biến đổi của bảng đá bạch ngọc khi xưa.
Pháp môn trên bảng đá bạch ngọc này đối với việc sử dụng nguyên thần những
người học võ trên giang hồ không tài nào so sánh được, chính vì vậy Tô
Tín mới dễ dàng lấy mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng ra như vậy.
Nhậm
Bình Sinh và Trần Độ đứng một bên nhìn, thấy Tô Tín thực sự không làm
hại đến thi thể của Mạc Thanh Hồi, thậm chí không đụng đến cơ thể của
hắn trực tiếp lấy mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng ra, cả hai người họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn Vương Ngọc thì nhìn chằm chằm vào mãnh vỡ
Chân Võ Pháp Tướng có chút hiếu kỳ, cái này sau khi thực chất hóa giống
như bông tuyết óng ánh long lanh, nhưng trên đó lan ra nhiều màu rực rỡ, lạ vô cùng.
Quan trọng hơn là trên mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng
cũng cảm nhận được một sức mạnh to lớn, đây không phải là sự áp bức trên người học võ, mà là một cảm giác huyền diệu khó giải thích, trong những mãnh vỡ này giống như ngưng tụ sức mạnh cả thế giới.
Một bên Nhậm Bình Sinh giải thích nói:
- Đây là sức mạnh thế giới chỉ thuộc về kẻ mạnh Chân Võ Cảnh. Nguyên Thần Tam Cảnh mượn sức mạnh của trời đất, nhưng đạt đến Chân Võ Cảnh lại bỏ
sức mạnh của trời đất, tạo con đường mới cho riêng mình, giống như tạo
một thế giới nhỏ trong cơ thể.
Tuy báu vật ở trước mặt, nhưng mấy người này không phải là loại người có tầm nhìn hạn hẹp lòng tham vô
đáy, mọi người đều vì người ở địa phủ, đương nhiên không làm chuyện đang lúc được lợi thì trở mặt.
Vì vậy dựa theo giao ước trước đó,
những mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng này Tô Tín được năm phần, Vương Ngọc
được ba phần, Trần Độ thì chỉ được hai phần.
Tô Tín nói:
- Thương tích của Nhậm hội chủ không thể trì hoãn được, bây giờ chúng ta
nên quay về địa phủ trước để trị liệu cho Nhậm hội chủ. Chuyện của Lương Châu Đạo đã giải quyết, Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường hai người cũng
lấy được cái họ cần, thậm chí phải về địa phủ sớm hơn bọn người Tô Tín,
vậy nên bọn họ cũng chuẩn bị quay về địa phủ.
Bên đây Trần Độ gật đầu lia lịa, hắn là người quan tâm đến thương tích của Nhậm Bình Sinh nhất.
Vết thương trên nguyên thần không giống như người khác, một khi xuất hiện vấn đề thì sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn.
Cho dù Nhậm Bình Sinh không phải là người chuyên tu luyện nguyên thần như
Hoan Ma Đạo hay là Bạch Liên Giáo, nhưng vết thương trên nguyên thần vẫn sẽ khiến thực lực của Nhậm Bình Sinh giảm mạnh.
Vả lại lúc Tô Tín đưa Nhậm Bình Sinh bọn họ về địa phủ, trên giang hồ lại dấy lên sóng gió.
Tuy nói sóng gió lần này có Tô Tín tham gia, nhưng Tô Tín lần này chỉ là
vai phụ, vai chính lại là bốn nhà Anh Hùng Hội và Niên Bang, Thất Hùng
Hội, Bích Huyết Thanh Sơn Đường.
Trận chiến lúc đó có rất nhiều
người có mặt ở hiện trường, chuyện này thực chất không thể che giấu
được, sớm đã bị người khác tiết lộ ra ngoài.
Đặc biệt là những
người không cùng một giuộc với họ, dưới sự cám dỗ của mãnh vỡ Chân Võ
Pháp Tướng chọn lựa rời đi, họ không có để lại lời hay ý đẹp nào cho ba
phái, thêm mắm thêm muối phê bình họ một trận, làm họ như làm chuyện cả
thiên hạ đều căm ghét.
Vả lại chuyện này ba phái đích thực đã làm qua, khiến họ ngay cả phản bác cũng không cách nào phản bác được.
Sau chuyện này danh tiếng của ba phái hoàn toàn bị bôi nhọ, giờ trên giang
hồ ai nhắc đến họ thì phản ứng đầu tiên là người của ba phái này vong ơn bội nghĩa, thấy lợi quên nghĩa, nói chung đủ các từ nghĩa xấu ùn ùn kéo đến, làm cho người của ba phái buồn rồi không thôi.
Nhìn người
của ba phái gặp xui xẻo là chuyện của mấy người trong giang hồ thích làm nhất, tuy rằng tình hình lúc đó đổi lại là họ, thì họ cũng đưa ra lựa
chọn giống như Anh Hùng Hội ba phái, nhưng vậy cũng không thể ngăn cản
họ ra sức bôi nhọ người của ba phái.
Tuy những lời chửi rủa này
không làm hại được họ, nhưng họ thân là thiên hạ thất bang, thế lực cao
nhất trên giang hồ, cũng không ai thay trời hành đạo.
Nhưng vấn
đề là nếu như họ có được lợi thì thôi, nhưng đằng này họ không lấy được
lợi lộc gì, lại bỗng dưng chuốc họa vào thân, đều này khiến họ tức giận
không thôi, đặc biệt là Thất Hùng Hội.
Trong ba phái thì danh
tiếng bấy lâu của Bích Huyết Thanh Sơn Đường cũng chả ra gì, còn Niên
Bang thì nổi tiếng là nhìn tiền không nhìn người, vì vậy họ làm những
chuyện thấy lợi quên nghĩa này cũng rất bình thường.
Nhưng Thất
Hùng Hội vì nghĩa khí mà nổi tiếng giang hồ, kết quả giờ lại làm ra
chuyện này, khiến người khác trên giang hồ chỉ trích mãi, Thất Hùng Hội
các ngươi nói nghĩa khí, mà lại báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?
Người của Thất Hùng Hội có khổ mà không thể nói, họ cực khổ xây dựng danh
tiếng mấy trăm năm lần này coi như hủy hoại trong một ngày.
Đợi
sau khi mọi người phê bình ba phái xong, nhân vật chính trong chuyện này bị họ chú ý đến, đặc biệt là Trần Độ, Nhậm Bình Sinh và Tô Tín ba người họ.
Đao pháp nhanh nhạy kinh diễm vô song ban đầu của Trần Độ,
thậm chí Bán Bộ Dương Thần Cảnh của Viên Vô Lượng cũng bị áp chế, thực
lực như vậy lẽ ra phải được xếp vào bảng xếp hạng.
Còn Nhậm Bình
Sinh, vị hội chủ Anh Hùng Hội trước kia không được để ý lần này bỗng nổi tiếng, Sơn Hà kiếm quyết thiên hạ vô song, không kinh diễm, nhưng cũng
không có kẽ hở.
So với hai người nằm ngoài dự đoán thì mức độ
ngạc nhiên việc Tô Tín đánh bại Trần Vạn Tam vẫn kém hơn chút, nhưng lần này người hắn đánh bại là Trần Vạn Tam xếp trên mình, bảng xếp hạng
vùng cũng nên lên một hạng.