Hai lần rút thưởng trung cấp đều không thu được thứ tốt, Tô Tín cũng không ôm hi vọng gì nữa.
Nhưng lần thứ ba, kim đồng hồ lại chỉ vào ô công pháp, trên màn hình
lớn xuất hiện một tên nam tử trung niên tướng mạo xấu xí, dáng người
còng xuống, chống quải trượng, gương mặt đầy hung ác.
- Chúc mừng kí chủ rút thăm được nhân vật Đoàn Duyên Khánh, kèm theo
ba môn vũ kỹ Nhất Dương Chỉ, Đoàn Gia Kiếm Pháp, Phúc Ngữ Thuật, đẳng
cấp nhân vật đánh giá tam tinh, công pháp được đánh giá bán tinh đến tam tinh bán. Kí chủ có thể ngẫu nhiên sử dụng, cũng có thể tiêu hao 1600
điểm phản công khi tiến hành chỉ định.
Vẻ mặt Tô Tín tối sầm lại.
Hắn hưng phấn cho rằng mình rút thăm được Đoàn Duyên Khánh đứng đầu
tứ đại ác, hơn nữa trên người Đoàn Duyên Khánh có bí kíp Nhất Dương Chỉ
của Đại Lý.
Nhưng không nghĩ tới hệ thống còn thêm vào Phúc Ngữ Thuật, đồ chơi này cũng tính là võ công sao?
Nói lý lẽ với hệ thống cũng vô dụng, Tô Tín đành bất đắc dĩ nói:
- Ngẫu nhiên rút ra đi.
Kim đồng hồ đảo qua ba môn công pháp sau đó dừng lại trước Đoàn Gia Kiếm Pháp.
- Chúc mừng kí chủ rút ra công pháp Đoàn Gia Kiếm Pháp, công pháp đẳng cấp nhị tinh.
Tô Tín cầm Đoàn Gia Kiếm Pháp lên nhìn, hắn không phát hiện ra có gì đặc sắc.
Kiếm thức Đoàn Gia Kiếm Pháp vừa tách vừa hợp, lại không mất đi sự
nhẹ nhàng, kiếm chiêu cũng không có nhiều quỷ dị tàn nhẫn, có lẽ bởi vì
Đại Lý của Đoàn thị tốt xấu gì cũng là hoàng tộc cho nên Đoàn Gia Kiếm
Pháp cũng mang theo khí chất vương giả.
Nhưng kiếm pháp cấp bậc nhị tinh uy lực tuy bình thường, nhưng đối với Tô Tín mà nói không phải không có tác dụng.
Xem khắp kiếm pháp thiên hạ, lấy thừa bù thiếu, đối với kiếm đạo của Tô Tín nó có tác dụng trợ giúp không nhỏ.
Trước kia tại hậu thiên cảnh giới, cái gọi là chiêu thức võ công vẫn chỉ là cố định chiêu thức, cũng giống như thủ hạ của hắn là La Chấn,
người này chính là ví dụ cho việc tu luyện cứng nhắc.
Nhưng đến cảnh giới Tiên Thiên, cái gọi là võ công đã không câu nệ
trong từng chiêu thức, đối với Tô Tín mà nói, hắn hoàn toàn có thể sử
dụng khoái kiếm thi triển Đoàn Gia Kiếm Pháp, kiếm pháp đó mang theo khí độ vương giả nên không hề quỷ dị tàn nhẫn, nhưng uy lực vẫn cao như cũ.
Đây mới là phương thức vận dụng võ đạo chân chính, tùy tâm sở dục, chỉ truy cầu chiến lực.
So với Đoàn Gia Kiếm Pháp liếc mắt nhìn đã có thể thi triển, thì Tô Tín xem trọng chính là Huyết Hà Thần Kiếm.
Cấp độ võ học trong Ôn thư không hề thấp, nhưng nó lại miêu tả khá mơ hồ làm cho người đọc khó hiểu.
Cũng tỷ như một người tu luyện Sơn Tự Kinh, tùy theo sự giác ngộ của mỗi người mà dẫn đến võ công khác nhau.
Huyết Hà Thần Kiếm của Phương Ứng Khán cũng như thế, có một chút hoặc thậm chí xem hết một lần cũng không biết Huyết Hà Thần là chỉ pháp hay
kiếm pháp.
Tô Tín cẩn thận phỏng đoán Huyết Hà Thần Kiếm, sau đó hắn cho rằng
nói Huyết Hà Thần Kiếm là kiếm pháp còn không bằng nói nó là phương thức sử dụng kiếm.
Huyết Hà Thần Kiếm dùng huyết khí để dưỡng kiếm, thời điểm ra khỏi vỏ sẽ có tràn ngập huyết quang, lúc đỉnh điểm có thể xuất kiếm tạo thành
huyết hà, uy lực vô cùng.
Trong nguyên tác Tô Tín không rõ Phương Ứng Khán tu hành Huyết Hà
Thần Kiếm như thế nào, nhưng theo hắn nghĩ phương thức tu luyện Huyết Hà Thần Kiếm chính là giết chóc! Không ngừng giết chóc, dùng huyết khí của kẻ địch để nuôi dưỡng kiếm khí Huyết Hà Thần Kiếm.
Lúc này nếu Tô Tín quả thật có một binh khí hoàng cấp thì có thể lập
tức dung nhập huyết khí vào trong kiếm, trở thành “Huyết Hà Thần Kiếm”
thực sự.
Hệ thống phân công pháp tam tinh bán kia thành ba phần cũng không
phải không có lý, dạng kiếm pháp này có Huyết Hà thần kiếm mới thật sự
là Huyết Hà Thần Kiếm.
Trước kia Tô Tín đã từng thẩm tra qua, Huyết Hà thần kiếm chính bản
là binh khí địa cấp, theo hệ thống đánh giá thì đây là hàng cao cấp,
muốn trao đổi nó cũng cần 1600 điểm phản công.
Nhiều điểm phản công như vậy, hiện tại Tô Tín không cần nghĩ cũng biết bản thân lúc này nên sử dụng Du Long Kiếm.
Với cường độ của Du Long Kiếm không thể nào dung nhập huyết khí quá
nhiều, tối thiểu Tô Tín phải có một thanh binh khí huyền cấp mới được.
Rút Du Long Kiếm ra, phía trên bao phủ một tầng huyết khí màu đỏ, kiếm khí giống như phi huyết, đỏ tươi.
Tô Tín thu hồi huyết khí trên Du Long Kiếm, bí kíp võ công tam tinh
bán tiêu hao rất nhiều nội lực, huống hồ Huyết Hà Thần Kiếm không phải
võ công danh môn chính phái sử dụng.
Tô Tín hiện tại sử dụng thân phận “Mạnh Thanh Trạch” cho nên phải ít
dùng kiếm pháp này mới đúng, tối thiểu thời gian sử dụng cần phải che
giấu một chút, huyết khí đỏ rực quá mức sẽ dọa người.
Thu kiếm vào vỏ, thanh trường kiếm nằm bên hông Tô Tín, bên kia là hồ lô rượu, hắn đi ra ngoài mua một con ngựa khỏe, đi thẳng tới hướng
thành Thương Sơn.
Trong thời gian hai ngày, Tô Tín chậm rãi tiến tới cửa thành thành Thương Sơn.
Vốn là đại thành lớn nhất Tương Nam, Thương Sơn thành được xây dựng vô cùng đồ sộ.
Thương Sơn Thành được đặt theo tên ngọn núi bên cạnh nó.
Thương Sơn Thành xây dựng dựa vào núi, ngọn núi này là Thương sơn.
Thương sơn cũng không cao nhưng lại vô cùng hiểm yếu, ba mặt chung
quanh là vách đá, chỉ có một mặt chính là con đường chủ yếu của Tương
Nam và Trung Nguyên.
Cho nên Thương Sơn thành có hình dáng đặc biệt, ba mặt tường đều là tử lộ, cửa ra vào duy nhất nằm ở giao lộ.
Tô Tín đi tới Thương Sơn thành thì bốn cửa thành đều chặt kín thương
nhân Tương Nam và Trung Nguyên, cảnh tượng náo nhiệt như chợ phiên.
Trong đó có rất nhiều người là võ giả giang hồ, gần như ai cũng mang đao kiếm và vẻ mặt cao ngạo.
Người ra vào cửa thành quá đông, đặc biệt là một vài thương nhân từ
Trung Nguyên đến mang theo rất nhiều xe ngựa hàng hóa vào trong thành
cũng ảnh hưởng tốc độ, làm cho những võ giả chờ bên ngoài vô cùng mất
kiên nhẫn.
Nhưng dù cho không kiên nhẫn thì bọn họ cũng không dám làm gì tại cửa thành.
Có vài tên đệ tử Thương Sơn thành đang đóng bên ngoài với thực lực Hậu Thiên Đại viên mãn, đủ để chấn nhiếp đại đa số võ giả.
Huống hồ cho dù là võ giả Tiên Thiên muốn gây sự cũng phải suy nghĩ
tới mình, nhìn lại chính bản thân mình có tư cách lật mặt với Thương Sơn thành hay không.
Tô Tín cau mày, hắn không biết còn phải chờ bao lâu mới có thể đi vào trong thành cho nên hắn trực tiếp ỷ vào thực lực của mình và hóa thành
tia chớp trực tiếp xuyên qua mấy đoàn xe và đi tới giữa cửa thành.
Những võ giả khác còn chưa kịp tỏ vẻ phẫn nộ khi Tô Tín xông vào, thì bọn họ đã lại cảm nhận được một sức mạnh khủng bố của Tô Tín, vì vậy
liền câm miệng không nói lời nào.
Hơn nữa những võ giả giữ cửa Thương Sơn thành làm như không nhìn thấy Tô Tín, cũng không ai nói một lời.
Võ giả Tiên Thiên đi tới nơi nào cũng có đặc quyền, huống hồ Tô Tín
cũng không trêu chọc gì, chỉ là chen ngang mà thôi. Ngươi có bản lĩnh
không đụng vào người khác mà có thể chen ngang, chúng ta sẽ không có ý
kiến gì.
Không đề cập tới những người ở cửa thành có oán khí với mình, Tô Tín chậm rãi đi vào trong Thương Sơn thành.
Thương Sơn Thành vô cùng phồn hoa, người lui tới đông vô cùng, cùng
với hàng loạt hàng hóa được giao dịch cho nên trong Thương Sơn thành
khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.
Tô Tín đang suy nghĩ làm sao ra tay với chuyện người thừa kế Thương
Sơn thành, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trong đám người có võ giả liên tục
chạy về một hướng, trên mặt bọn họ còn mang theo thần thái hưng phấn.
Hắn lập tức nghi hoặc nhìn sang võ giả kia, nói:
- Vị huynh đài này, phía trước xảy ra chuyện gì sao? Vì sao mọi người đều hưng phấn chạy về hướng đó thế?
Tô Tín lúc này cũng không phóng thích khí thế võ giả Tiên Thiên ra
ngoài nữa, nếu không tỉ mỉ soi sét sẽ không phát hiện hắn chính là võ
giả Tiên Thiên.
Võ giả bị Tô Tín giữ chặt ước chừng hai mươi tuổi, thực lực Hậu Thiên trung kỳ, hắn không có khả năng phát hiện ra thực lực của Tô Tín.
Vốn hắn bị Tô Tín giữ chặt còn có chút không vui, sau khi nhìn thấy
người giữ mình là người trẻ tuổi anh tuấn, nho nhã lễ độ cho nên ác cảm
biến mất, những lời oán hận cũng bị nghẹn lại, hắn cười nói:
- Người huynh đệ chắc hẳn lần đầu tiên tới Thương Sơn thành nhỉ?
Tô Tín gật gật đầu, hỏi:
- Huynh đài làm sao biết được?
Võ giả kia hào sảng cười nói:
- Đừng gọi ta là huynh đài, ta tên là Phương Hạo.
Tô Tín cũng chắp tay, khóe miệng còn cười vui vẻ, nói:
- Phương huynh mời, tại hạ Mạnh Thanh Trạch.
Phương Hạo vừa kéo Tô Tín vừa đi về hướng đám người kia.
- Chỉ cần là người đã tới Thương Sơn thành sẽ không có ai không biết
phong vân lôi, hàng ngày vào thời điểm này là lúc phong vân lôi khai
chiến, đương nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người tới xem.
- Huống hồ phong vân lôi hôm nay đặc biệt, nghe nói nữ nhi của thành
chủ Thương Sơn thành sẽ phái người tới quan sát phong vân lôi.
- Phong vân lôi này là gì?
Tô Tín hỏi.
Phương Hạo xem như người thích nói chuyện, có mấy lời muốn nói, nghe
Tô Tín hỏi như vậy cũng bày ra bộ dạng hiểu rộng biết nhiều giảng giải
với Tô Tín.
- Nhắc tới phong vân lôi cũng là một điều đặc biệt của Thương Sơn
thành, chính là Yến thành chủ xây dựng một tòa lôi dài lộ thiên giữa
thành.
- Phong vân lôi có một trăm thứ hạng, mỗi võ giả chỉ cần giao nạp lệ
phí là có thể tiến hành tỷ thí trên phong vân lôi, khiêu chiến một người thành công, thứ hạng của ngươi sẽ thăng cấp, thắng được tiền thưởng
lớn, hơn nữa ngươi còn có thể lựa chọn tiếp tục khiêu chiến hoặc bị
khiêu chiến.
- Tiếp tục khiêu chiến sẽ đạt được nhiều tiền thưởng hơn, nhưng thua
sẽ không có gì, hơn nữa nếu có người khiêu chiến ngươi, số tiền thưởng
mà ngươi đạt được cũng thuộc về người nọ. Nếu muốn dừng có thể bỏ ra một phần ba tiền thưởng là có thể an toàn rời khỏi.
- Top ba mươi trên phong vân lôi chỉ cần giữ vị trí không lọt ra khỏi top đầu này, Yến thành chủ sẽ ban cho bọn họ rất nhiều tiền thưởng.
Tô Tín âm thầm gật gật đầu, Yến Hoàng Cửu không hổ là người có thể
thành lập Thương Sơn thành lớn nhất Tương Nam, hắn quả nhiên có suy nghĩ hay.
Phong vân lôi cho dù thế nào cũng không thiệt thòi, rất nhiều võ giả
giao nạp lệ phí hư tổn để tham gia phong vân lôi, chỉ có thứ hạng trước
một trăm mới có tiền thưởng, hơn nữa cho dù ngươi thắng bao nhiêu, chỉ
cần thua một hồi sẽ không còn vốn gốc.
Hơn nữa cho dù ngươi thắng muốn lấy tiền rời đi cũng cần giao ra một phần ba phí hao tổn mới được.
Yến Hoàng Cửu trả giá duy nhất chính là tiền thưởng cho top ba mươi,
nhưng số tiền này so với lợi nhuận của phong vân lôi quả thực chỉ là mưa bụi mà thôi.