Linh yêu vượn khổng lồ là một trong những yêu thú hộ tông của yêu
tông, cơ thể to lớn đến không thể nào diễn tả được, giống như một ngọn
núi lớn từ xa đến, cách xa khoảng mấy trăm dặm đã thấy bóng dáng phủ
đầy khắp trời.
Trong truyền thuyết, Yêu tông tổng cộng có bát tôn yêu thú, linh yêu vượn khổng lồ là một trong số đó, bảy con khác
cũng đều khủng khiếp vô cùng, chỉ mới là thực lực của yêu thú này thôi cũng không hổ mệnh danh là “Yêu tông”.
Phía trước cung điện
kia, có một nam một nữ đang đứng, nữ thì là độ tuổi trung niên, nhưng
dung nhan vẫn tuyệt sắc, bóng dáng ẩn hiện một vẻ đẹp đầy sự quyến rũ,
cả đôi mày lẫn đôi mắt đều mê hoặc lòng người.
Người thanh niên
kia trông rất trẻ, trên người khoác một cái áo trắng, hai tay để sau
lưng, mái tóc dài ngang vai búi lên cao, đôi mày thẳng trông như hình
cây kiếm, khôi ngô tuấn tú, lúc nhìn người phụ nữ không phải ngưỡng mộ
mà là cung kính.
Giống vậy, sau lưng người thanh niên này, cũng
có gần ngàn người đứng sau, đều mặc áo trắng, trước ngực có thêu biểu
tượng hình đan đỉnh.
“Đùng!”
Vượn khổng lồ chậm rãi bước đến, ném thẳng cung điện đó xuống đất rồi thở một hơi mạnh, hắc xì
một cái bèn khiến cây gỗ lớn phía dưới vang lên tiếng xao xạc.
“Lưu Minh huynh, Tú Lâm huynh, Nguyệt Liên xin bái kiến.” Người phụ nữ trung niên kia nhẹ nhàng cúi người cung kính chào ông già bên Già Lam tông
và Phương Tú Lâm, đôi môi nhẹ nhàng cười mỉm, tuy đã qua tuổi trung
niên, nhưng giọng nói vẫn êm tai.
Phương Tú Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại chưa nói câu nào.
Ông già lớn tuổi bên Già Lam tông Lưu Minh kia lại lạnh lùng hứ một
tiếng, cũng không biết tự lẩm bẩm hay là nói cho người phụ nữ kia nghe, nói rằng: “Đã từng ấy tuổi rồi mà còn làm như đứa bé gái vậy.”
Thấy vậy, người phụ nữ kia chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề quan tâm đến.
“Yêu tông Yêu Thiên, bái kiến chư vị tiền bối, bái kiến chư vị sư huynh đệ.” Người thanh niên anh tuấn ấy nhẹ nhàng nắm hai tay lại, thần sắc đầy vẻ ngạo mạn.
Dung mạo người này quả thực vô cùng anh tuấn, tuy nói Thanh Lâm không tệ, nhưng dù sao về tuổi tác cũng nhỏ hơn vài tuổi,
người đó đã sớm nghe danh, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú và khí khái độc
tôn của riêng mình như vậy, lập tức khiến cho không ít phái nữ trong
tông môn mắt sáng rỡ ra.
“Yêu Thiên! Không ngờ lại là hắn!”
“Sớm đã nghe danh của Yêu Thiên Yêu tông, không những Võ đạo bẩm sinh vô
cùng lợi hại, Đan đạo còn là niềm kiêu hãnh của Yêu tộc, nếu không phải
do nhập tông quá muộn, với độ tuổi này của hắn, tuyệt đối không phải chỉ là hậu kỳ của cảnh giới Cố Nguyên.”
“Ai cũng nói Yêu Thiên khôi ngô tuấn tú, quả nhiên không sai chút nào...”
“Hừ, uy danh của trời, cũng là thứ hắn có thể áp chế sao? Không biết tự lượng sức mình!”
Tiếng xì xầm từ đệ tử của hai tông môn truyền ra ngoài, hơn nữa không nói là
có hay không có thiện cảm với hắn, chẳng qua là sự náo loạn này đủ để
thể hiện rõ uy danh của Yêu Thiên.
“Yêu tông Yêu Thiên, Thượng
Quan Tình Vi của Già Lam tông, Thiên đạo cung Nhất Đạo Tử, Tiên đạo
Đình Mộng Tịch...” Thanh Lâm lẩm bẩm tự nói một mình.
Trên đường
đến đây, đệ tử Thiên Bình tông đã sớm biết rõ những nhân vật này từ
miệng của Phương Tú Lâm, bọn họ không phải người giỏi nhất trong
đám người trẻ nhưng lại là mạnh nhất trong đám cùng cấp!
“Yêu Thiên và Thượng Quan Tình Vi đã hiện thân, Nhất Đạo Tử của Thiên đạo
cung kia và cả Tiên đạo đình Mộng Tịch, chắc là sẽ nhanh thôi...”
Vừa dứt lời, trong không gian cách tam tông không xa, đột nhiên xuất hiện
vết hình gợn sóng, nhưng không rạn nứt, mà là giống hư không vậy, như
biến thành tấm gương.
Từ trong tấm gương đó, có vô số bóng người
đi ra, những bóng người này chia thành hai nhóm, một nhóm người chân đạp lên cây kiếm khổng lồ màu vàng, bước ngang qua chân trời, ánh sáng màu
vàng sắc sảo cực kỳ chói mắt, xuất hiện khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Còn một nhóm khác thì chân đạp hư không, đi ra từ trong một cánh cửa lớn.
Cũng vậy là gần ngàn người, nhưng trong gần ngàn người này, đa số đều là Đan sư của cảnh giới Cố Nguyên, lần này đến tham gia vào trận chiến của
Thánh Dược sơn, vốn dĩ không thể bay, dưới chân của bọn họ, chắc chắn
đứng trên một vật!
Đôi mắt Thanh Lâm co rút lại, xem thật kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy được gì cả.
“Ha ha, để chư vị đợi lâu rồi!” Tiếng cười lớn truyền ra, người đi ra từ trong cửa lớn kia, chính là Tiên đạo đình.
Người lúc này mở miệng nói chính là Mạt Lăng, người trung niên dẫn đầu Tiên đạo đình.
Còn về người của Thiên đạo cung, thần sắc đều rất bình thản, vẫn luôn bình
thản như vậy, ngay cả người dẫn đầu như Diệp Thiên Nam, cũng chỉ hơi gật đầu, thậm chí cũng chưa hề mở miệng.
Sớm đã nghe thấy Thiên đạo
cung tu luyện Thiên đạo, dựa vào tâm thế thản nhiên, đi con đường vô ưu, lúc này Thanh Lâm nhìn thấy được, cảm giác có chút không thể tin được.
Sự bình thản ấy rõ ràng không phải làm bộ làm tịch, giống như từ lúc bọn
họ sinh ra đời, từ khi họ bắt đầu hiểu chuyện, thâm tâm thanh tịnh như
vậy, không màng thế sự, cho dù xảy ra chuyện lớn kinh động trời đất,
cũng không thể làm cho tâm trí bọn họ rối loạn được.
“Nhất Đạo Tử...”
Ánh mắt Thanh Lâm vừa dừng lại nhìn chằm chằm vào người thanh niên đứng phía sau Mạt Lăng.
Dung mạo người này tầm thường, không hề xuất chúng như Yêu Thiên, có điều
khí chất xuất thần, lại có thể sánh với một phần của Thượng Quan Tình
Vi, giữa đôi mắt hơi khép lại phát ra ánh sáng tuyệt đẹp.
Giống
như cảm nhận dược ánh mắt của Thanh Lâm, Nhất Đạo Tử nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, quét qua một lượt trong đám đông, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Thanh Lâm.
Cả người Thanh Lâm run rẩy, trong giây phút
Nhất Đạo Tử vừa nhìn qua, cậu lại có cảm giác cả người chạm đến chân
trời, giống như hồn lìa khỏi xác, không còn ở thế gian nữa.
Cùng lúc đó, ánh mắt Nhất Đạo Tử lóe lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Mau xem, là Mộng Tịch!”
“Vẫn là lớp khăn che mỏng kia, vẫn là khiến người ta gần ngay trước mắt nhưng không thể nào với tới được...”
“Theo truyền thuyết nói rằng Mộng Tịch là do Nữ Oa chuyển thế, tu luyện mộng thể, không thể dễ dàng lộ diện, một khi lộ diện, trời đất này sẽ biến
thành giấc mơ!”
“Ăn nói hàm hồ, cô ấy cũng chỉ là hậu kỳ của
cảnh giới Cố Nguyên mà thôi, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, không
phải là sự thật.”
Những ánh mắt trong lúc nói chuyện đều nhìn
về phía Tiên đạo đình, bọn họ nhìn không phải là khí thế mà Diệp Thiên
Nam phát ra, mà là người phụ nữ đang ngồi trên hoa sen, khuôn mặt che
bởi lớp khăn ở phía sau hắn.
Người phụ nữ này trên người khoác
bộ áo màu trắng, mặt che một lớp khăn, tuy chưa thấy mặt, nhưng khí chất khiến trời đất thất thần và cảm giác thần bí không ai sánh bằng kia,
lại hấp dẫn người khác hơn so với Thượng Quan Tình Vi.
Trong
những thiên tài của tứ tông, Yêu tông, Già Lam tông, Thiên đạo cung,
Tiên đạo đình thì Mộng Tịch là thiên tài không cần phải nghi ngờ, cảm
giác thần bí sâu sắc nhất, những truyền thuyết liên quan đến cô ấy cũng
nhiều nhất.
Có điều, cũng có người cảm thấy cô ấy là giả bộ thần
bí, thậm chí có vài người đố kỵ đều cho rằng sau lớp khăn che mặt kia
che giấu một khuôn mặt vô cùng xấu xí.
Tuy nhiên, chính là kiểu thần bí này, lại càng thu hút sự tò mò của nhiều người.
“Ngũ tông đã đến đủ, Ma Tâm điện và bộ lạc Man Tiên kia chúng ta tạm thời
gác qua một bên, dựa vào quy tắc từ trước đến nay, lúc trước trong Thánh Dược sơn, ngũ tông cần một người đại diện của mỗi tông môn để dẫn đầu,
Tiên đạo đình ta, chọn Mộng Tịch.” Diệp Thiên Nam thẳng thắn mở lời, đệ
tử của Tiên đạo đình lập tức cúi người chào Mộng Tịch.
“Yêu tông, Yêu Thiên đi.” Người phụ nữ có tên Nguyệt Liên kia dịu dàng mở lời.
“Thiên đạo cung, Nhất Đạo Tử.” Mạt Lăng điềm tĩnh nói.
Chọn mấy người này, giống như chuyện nhỏ cỏn con, vốn dĩ không cần nghi ngờ.
So với bốn tông môn này, Thiên Bình tông có vẻ hơi lộn xộn, bởi vì trong
các đệ tử của Thiên Bình tông, chưa hề có đệ tử xuất chúng nào cả, cho
dù là có, cũng cực kỳ khiêm tốn, chí ít ngay cả những người Thiên Bình
tông này đều không biết ai mới là thiên tài.
“Phương huynh, Thiên Bình tông đâu?” Nguyệt Liên quay đầu lại nhìn, miệng nở nụ cười, nhưng lại có vẻ như cười nhạo.
Lời của cô ấy vừa dứt, ánh mắt của mọi người của bốn tông môn khác đều nhìn về phía này, trừng mắt nhìn nhau, không ít đệ tử Thiên Bình tông đều
cuối gầm mặt xuống, khuôn mặt ửng đỏ, ẩn chứa vẻ mặt xấu hổ.
Phương Tú Lâm thần sắc điềm tĩnh, chậm rãi mở lời: “Thiên Bình tông, Thanh Lâm.”