Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt, ba ngày đã qua.
Trong khoảng thời gian ba ngày này, bọn người Bàng Liên Trùng đều lộ ra sự
hâm mộ và hưng phấn, cho đến ngày hôm nay trước khi đi, lại thấy
không nỡ.
“Ta sẽ trở lại gặp các ngươi mà.” Thanh Lâm thu dọn hành lý của mình, nhẹ giọng nói.
“Nhất định phải trở về đó, tất cả bọn ta còn trông cậy vào ngươi đưa bọn ta thăng trời đó!” Bàng Liên Trùng kéo khóe miệng một cái.
Thanh
Lâm lắc đầu cười ra tiếng, cậu biết rằng những người này không phải là
người xấu, cũng không phải bởi vì nguyên nhân bây giờ cậu mạnh mà là vì trước kia bọn họ đều bị áp bức, khiến cho họ cảm thấy ám ảnh nên
lúc trước khi mình mới vào tông mới ăn hiếp mình như vậy thôi.
Đang muốn nói cái gì đó, nhưng xa xa lại bay tới một luồng ánh sáng, đưa con mắt nhìn lên thì chỉ thấy trên bầu trời một màu tím, hào quang chói
mắt, trên đó có một người đàn ông đang đứng, tóc dài bay phấp
phới, hai tay chấp đằng sau, rất có khí phái của một tông sư.
“Là La đại sư!” Con mắt Bàng Liên Trùng co lại.
Người đàn ông này tên là La Thành, chính là Đan sư Đan đạo nhất mạch khá nổi
tiếng, nghe nói đã đạt đến Hồng phẩm cấp hai, tư cách này đối với
Đan đạo nhất mạch thì xem như là một tầng tương đối cao, so với tên Tôn
Lập kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù là đệ tử nòng
cốt có gặp mặt thì cũng phải cung kính xưng hô một tiếng “La Đan sư”,
Bàng Liên Trùng tới đây ba năm, tất nhiên là hiểu.
“Đệ tử bái kiến La đại sư!” Bọn người Bàng Liên Trùng liền vội vàng khom người, lộ ra thái độ cung kính.
Người đàn ông chân đạp trên kiếm bay, đứng trên bầu trời màu tím kia, hắn có
một khuôn mặt trung niên, nhảy xuống mà như lá rụng, phong độ nhẹ nhàng.
La Thành gật đầu với Bàng Liên Trùng rồi sau đó khom người với Thanh Lâm: “Bái kiến tổ sư thúc.”
Thời điểm đang nói chuyện, hắn âm thầm dò xét, thật sự là khó mà tin được,
một người làm việc bên trong phòng bếp, ngày thường là một người tạp vụ
thấp hèn ở Thiên Bình tông lại có được thiên phú Đan đạo kinh người
như thế.
“Tổ sư thúc?”
Rõ ràng Thanh Lâm có sửng sốt một chút, có chút không biết nên nói như thế nào.
Lúc này bọn người Bàng Liên Trùng toàn thân run rẩy, Đan tôn chính là
người đứng đầu Đan vực, mặc dù tính luôn Thanh Lâm cũng chỉ có hai người đệ tử, nhưng trong lòng của tất cả Đan sư, đều theo tông tổ dựa theo địa vị mà gọi, quả thực La Thành phải gọi Thanh Lâm một
tiếng “tổ sư thúc”.
Nhưng mà, tuy nói như thế, nhưng La Thành là nhân vật lớn như thế nào, hắn lại chủ động mở miệng xưng hô như thế với một người làm việc trong nhà bếp, làm cho người khác nghe được không
thể nào chấp nhận nổi.
“Ngài là đệ tử được Đan tôn đích thân
thu nhận, dựa theo địa vị, đệ tử chắc chắn phải xưng hô ngài là tổ sư
thúc.” La Thành thấy Thanh Lâm mở to miệng nhỏ, liền cười giải thích.
“Được rồi, về sau hay là ngươi gọi ta Thanh Lâm đi, cái kiểu xưng hô kia không thích hợp cho lắm.” Thanh Lâm nói.
“Quy định thì không thể nào sửa, tổ sư thúc xin hãy nhận cho.”
La Thành lần nữa chắp tay nói: “Mấy ngày trước, Đan tôn cao quý đã giao
cho đệ tử nhiệm vụ tới đón ngài về Đan vực, nếu như tổ sư thúc còn chưa thu dọn xong, đệ tử sẽ đợi ngài ở đây.”
“Ta đã thu dọn xong rồi, thu dọn xong rồi...”
Khóe miệng Thanh Lâm giật giật, tuy đối phương biểu lộ thái độ như thế
nhưng cậu cũng tự mình hiểu lấy, cậu nào dám lại để cho một Đan sư
Hồng phẩm đợi mình ở đây được.
“Đợi ta ổn định ở Đan vực rồi
sẽ lập tức quay về tìm các ngươi.” Trầm ngâm một lát, Thanh Lâm nhìn về
phía bọn người Bàng Liên Trùng.
“Bảo trọng!” Bàng Liên Trùng nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Theo La Thành bước lên thanh kiếm Tử Hồng, Thanh Lâm quay lại nhìn, chỉ
thấy bóng hình của bọn người Bàng Liên Trùng ở trong mắt mình càng ngày
càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ lại...
Trước khi khảo hạch, Thanh
Lâm cùng bọn người Bàng Liên Trùng bị đối xử tệ bạc như nhau, nhưng chỉ mới mấy ngày mà số phận của cậu liền thay đổi đột ngột, từ nay
về sau, hai bên có chênh lệch rất lớn, như trời với đất.
Bốn
phía có màn lửa sáng màu đỏ bảo vệ, rõ ràng thuộc tính nguyên lực
của La Thành là thuộc tính kim, từ trên cao nhìn xuống đi, liền
nhìn thấy rõ toàn bộ Võ đạo của Thiên Bình tông không sót một thứ gì. Loại cảm giác này, so với lúc đứng trên một trăm bậc thang lại càng thêm
mênh mông rộng lớn, thậm chí Thanh Lâm cảm thấy, tuy mình nhỏ bé,
nhưng giờ phút này có thể đứng ở trên không trung, quan sát xuống dưới,
giống như có thể điều khiển cả trời đất, rong ruổi trong trời xanh.
Thiên Bình tông thật lớn, điều này Thanh Lâm đã biết rõ, nhưng giờ phút này mới thực sự cảm nhận được.
Tốc độ bay này giống như tia chớp, nhưng vẫn phải đi hai canh giờ mới có thể nhìn thấy Đan vực.
So với khu vực của Võ đạo, hình như là vì ít người, đường đi vào Đan vực nhỏ hơn rất nhiều, ước chừng chỉ bằng một nửa.
Nhưng nhìn thấy được ngọn núi xuyên qua đám mây, bạt ngàn những ngọn
cây to, những căn gác tinh xảo, nhưng... hình như không hề có một
bóng người nào!
“Những căn gác này chính là nơi mà đệ tử Đan vực
dùng để nghỉ ngơi vào thời gian rảnh rỗi, bọn họ đều có động phủ của
mình, bình thường họ đều ở trong động phủ của mình để luyện
đan.”
Không để cho Thanh Lâm đặt câu hỏi, La Thành vừa cười vừa
nói: “Tuy nói luyện đan chiếm một phần lớn thời gian, nhưng tuy đệ tử
Đan vực phải tu luyện đan dược, nhưng Võ đạo lại không hề kém
hơn, đây cũng là lý do Đan sư bị người ta thổi phồng lên, nguyên nhân chủ yếu là do địa vị tôn quý.”
Thanh Lâm nhẹ gật đầu, đúng tại
lúc này, cậu thấy được trên một cái đài cao ở phía dưới, đang có một
ông lão đang đứng thẳng, phía trước đài cao mà lão đứng, rậm rạp
chằng chịt, đứng đấy ít nhất cũng phải mấy trăm bóng người, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt say mê, dường như đang lắng nghe cái gì đó.
“Ông lão kia là một gã Đan sư Bạch phẩm, đứng trước đài đều là dược
đồng, lúc này đang lắng nghe Đan sư kia giảng giải. Những loại đài cao
này, Đan vực có hơn một ngàn cái, hầu như mỗi ngày đều có Đan sư giảng
bài, nhưng phần lớn đều là Bạch phẩm, nếu có Hồng phẩm giảng giải
thì chuông Đan vực sẽ kêu vang, số lượng dược đồng lắng nghe sẽ nhanh
chóng gia tăng, cấp ba thì có hơn ngàn, cấp hai thì có hơn vạn,
cấp một thì có mấy vạn!”
Nói xong, trên mặt La Thành lộ ra vẻ thoải mái, cũng có chút tự hào.
Hắn tất nhiên có tư cách tự hào, bên trong Đan vực này Đan sư có không ít,
có thể đạt Hồng phẩm cũng chỉ có rải rác mấy trăm, cấp hai thì lại
càng thiếu thốn, mà giống như hắn chỉ có trăm người mà thôi.
Dù
là toàn bộ cảnh vực Đông Thiên, Hồng phẩm cấp hai cũng không nhiều
lắm, so với tu sĩ mà nói, quả thực là trong một vạn người không có một
người.
“Ở đây có Đan sư Thanh phẩm giảng bài hay không?” Thanh Lâm đột nhiên hỏi.
La Thành lắc đầu cười cười: “Đan sư Thanh phẩm là mạnh nhất trong Đan vực này. Đừng nói là giảng bài, muốn nhìn cũng không thấy được bóng người của bọn họ. Đã đạt đến trình độ đó thì không chỉ là dựa vào thuật luyện đan, tu vi cũng phải đuổi kịp, bởi vì chỉ khi nào đạt được loại tu vi
đó thì mới có thể luyện chế ra đan dược cấp đó, lúc đó mới có thể
thăng chức lên Thanh phẩm.”
Thanh Lâm bỗng hiểu ra được, xem
ra những Đan sư Thanh phẩm ấy chắc cũng đã sống đến mấy ngàn năm, cả
ngày bế quan, hầu như không hề ra ngoài.
“Đan vực có năm núi,
chia làm Đông Nam Tây Bắc với Trung Sơn, Đan tôn ở trên Trung Sơn, theo
lời yêu cầu của ngài ấy thì đệ tử sẽ đưa ngài đến một động phủ ở
Đông Sơn.” La Thành nói.
Thanh Lâm lập tức nhíu mày: “Ngài ấy nhận ta làm đồ đệ, nhưng vì cái gì không cho ta ở tại Trung Sơn?”
“Sau này thì ngài sẽ biết được thôi.” La Thành cười nói.
Thanh kiếm Trường Hồng đáp xuống, một tòa động phủ cực kì to lớn xuất
hiện trong mắt Thanh Lâm, cậu nhìn nhìn mọi nơi, không khác mấy động phủ bên cạnh.
Lúc này cậu bỗng nhiên đã hiểu ra được gì đó, trầm ngâm.
La Thành hai mắt sáng lên, bàn tay chém ra, một cái túi đựng đồ xuất hiện ở trước mặt Thanh Lâm.
“Tổ sư thúc, đây là thứ mà đệ tử Đan vực lúc mới vừa đến đều sử dụng, ngài
cất giữ cẩn thận kỹ càng, nếu như không còn chuyện gì nữa, đệ tử xin đi
trước.”
“Đợi một chút.”
Thanh Lâm đột nhiên hỏi: “Đan tôn có hai người đệ tử, vậy ngoài ta ra, một người khác là ai vậy?”
“Không dối tổ sư thúc, đại đệ tử của Đan tôn từ trước đến nay đều thần bí,
đừng nói đệ tử, dù là Đan sư Hồng phẩm cấp một cũng không biết, thật
sự không cách nào trả lời.” La Thành lộ ra sự bất đắc dĩ.