Những câu nói kinh sợ truyền ra từ miệng của nhiều tu sĩ, tuy rằng
ngạc nhiên, tuy rằng khuôn mặt lỗ ra vẻ sợ hãi nhưng bọn họ
không sợ, bởi vì thiên kiếp chỉ nhắm vào một người, không phải toàn bộ.
Dưới ánh nhìn của mọi người, đám mây đen tụ
lại đó tưởng chừng như là tới đường cùng, nơi dày đặc nhất
trong đám mây xẻ đôi ra, một tia chớp thô như một cánh tay bỗng
nhiên đánh xuống!
Mục tiêu chính là Thanh Lâm!
“Mau
rời khỏi đây!” Mắt Thanh Lâm mở to, lập tức hét lớn về phía
bọn Bàng Liên Trùng, đồng thời quăng cái túi phía sau lưng cho
bọn họ.
Bọn Bàng Liên Trùng lúc này vẫn còn đang ngơ ra, tuy rằng biết thiên kiếp là nhằm vào Thanh lâm, nhưng bọn họ
vẫn không dám tin, bởi vì chỉ khi linh đan đột phá thành bổn
thần mới có Đan thần kiếp, nhưng Thanh Lâm mới chỉ bước vào
giai đoạn đột phá tiềm năng bẩm sinh!
“Mau chạy!”
Vũ Phong phản ứng lại đầu tiên, ba người Bàng Liên Trùng nhanh
chóng chạy đi, lúc chạy quay đầu nhìn về phía đôi mắt của
Thanh Lâm có một sự kinh hãi khó thể che giấu được.
“Đùng!”
Sau khi bọn Bàng Liên Trùng rời khỏi được ít lâu, tia chớp ấy ầm ầm
kéo đến, không cho Thanh Lâm né tránh, đánh vào người cậu một cách
tàn nhẫn.
Thanh Lâm phun ra một ngụm máu tươi, người bay ngược về sau mười mét, quần áo trên người bị rách hết, toàn thân bị bao phù
bởi ánh điện, một mảng đen thui.
Chỉ vẻn vẹn tia chớp này suýt chút nữa đã khiến Thanh Lâm rơi vào hôn mê.
“Vận dụng Đại Đế lục, tiếp nhận kiếp lực!” Ngay trong giây phút này, trong
đầu Thanh Lâm vang lên giọng nói phấn khởi của Đế Linh.
“Thiên kiếp là kiếp nạn, nhưng đối với cậu mà nói, đó là tạo hóa!”
“Đế thể có chín thiểm, một thiểm bảy mươi tức, cậu đã được sáu mươi lăm tức, nhất định phải kiên trì!”
Âm thanh này vang trong đầu giống như sấm rền, khiến Thanh Lâm sắp rơi
vào hôn mê vụt tỉnh dậy, cậu kìm nén cơn đau, trong cơn giãy giụa khoanh chân ngồi dậy, Đại Đế lục lập tức được vận dụng.
Khí lực to
lớn được truyền ra từ cơ thể của Thanh Lâm, ánh điện đang bao chùm
lấy cơ thể biến mất trong nháy mắt, trong chốc lát một luồng sáng màu xanh chói mắt phát ra từ cơ thể của Thanh Lâm.
Cùng với sự xuất
hiện của luồng sáng ấy, mắt thường lại có thể nhìn thấy được toàn bộ
những vết thương trên cơ thể của Thanh Lâm hồi phục một cách nhanh
chóng, trong chớp mắt hồi phục như ban đầu.
“Đùng!”
Trong khoảng không, mây đen cuồn cuộn, giống như tỏ ra vẻ không hài lòng
trong cú đánh này, sau một lúc, sấm sét lại kéo đến, nhưng lần này
là hai tia chớp.
Khi sấm chớp kéo đến, đánh vào cơ thể của
Thanh Lâm, nhưng khi sắp tiếp xúc thì tia chớp dường như bị hút, toàn bộ đều bị dung nhập vào trong cơ thể của Thanh Lâm.
Nói chính
xác hơn, không phải dung nhập vào trong cơ thể của Thanh Lâm mà là dung nhập vào xung quanh cơ thể cậu, trong luồng sáng vô tận ấy!
Có
thể mơ hồ nhìn được, luồng sáng xanh lúc ban đầu thuần khiết
không một chút tạp chất nào, bây giờ lại đục hơn một ít mà màu đục
này được hình thành từ tia chớp.
“Nguyên lực thuộc tính lôi!”
Lúc này Thanh Lâm không có chút thương tích nào, nhìn vào nơi đục
nhất của luồng sáng, hơi ngơ ngác.
Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ thì lại có bốn tia chớp từ trên trời giáng xuống.
“Đùng! Đùng!”
Uy lực của thiên kiếp thật rất ghê gớm, ngay lúc đánh trúng Thanh
Lâm, mặt đất trăm mét xung quanh Thanh Lâm toàn bộ đều bị sụt xuống,
mấy cái hố gần chục mét cứ thế xuất hiện! Thế nhưng bóng
người Thanh Lâm vẫn ngồi vững chãi trong đống tia chớp, những tia chớp ấy sau khi kiên trì trong một thời gian ngắn thì toàn bộ bị Thanh Lâm hút vào, sau khi dung hợp với luồng sáng, luồng sáng lóa mắt ấy
ngày càng chói mắt!
“Bảy mươi tức...”
Thanh Lâm ngẩng đầu lên nhìn lôi kiếp, ánh mắt toát lên vẻ kiên định và khiêu khích: “Ta đã dung hợp sấm chớp, kiên trì được lâu hơn, bây giờ đã qua được năm mươi tức, chỉ bảy mươi mà thôi, ta tất nhiên sẽ làm được!”
Vừa
mới dứt lời, lôi kiếp đó dường như hiển linh, xa xa là có thể nghe
được, trong số đó không biết có phải là tưởng tượng hay không lại vang
lên một tiếng gầm giận dữ, tiếp theo đó, có cả tám tia chớp giáng
xuống.
Tám tia chớp này, lớn bằng thùng nước, có lẽ đã không thể gọi nó là “sấm chớp” nữa mà phải gọi là “lôi trụ”!
Vẫn chưa đến gần, uy lực kinh người đó che lấp cả đất trời, bầu
trời ngày một đen cũng bị chiếu sáng, ở đây, dường nhuư đã không còn cỏ cây, không còn yêu thú và dĩ nhiên là càng không còn Đông Sơn, nếu có, cũng chỉ là tám lôi trụ bao trùm trời đất, cùng với thiếu niên bỗng
nhiên đứng dậy, thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên trời trên mặt đất mà
thôi!
“Ngươi dám giáng lôi kiếp xuống thì tôi dám nuốt!”
Thanh Lâm hét lớn, nhìn lôi trụ đó, gương mặt thanh tú có chút méo mó, Đại
Đế lục trong cơ thể vận hành toàn bộ, ánh sáng quanh người lại phát sáng, hóa thành một cái bát lớn trên đầu cậu, muốn nuốt hết
tất cả các kiếp lôi đang đến!
“Đùng!”
Tiếng vang lớn
làm kinh thiên động địa truyền khắp mọi nơi, chấn động trời đất,
bầu trời cũng sắp bị xé ra, trong giây phút đó, mọi người đều ngẩng
cao đầu xem, giữa đất trời chỉ còn lại tám cột lôi trụ này!
Cùng lúc đó, thân thể của Thanh Lâm giống như một miếng bọt biển khô, dưới
cái bát lớn mà luồng sáng đã tạo ra, toàn bộ hút hết rồi nuốt
chửng xuống.
“Sáu mươi tức.”
Uy lực của lôi trụ, sấm
chớp không thể so sánh được, Thanh Lâm vẻ mặt hung ác, cả người như
trống vỗ, giống như sắp bị sấm chớp làm cho nổ tung, từng sợi gân
xanh trên thân thể nổi lên, các sợi gân xanh này toàn bộ là sấm chớp!
“Sáu mươi lăm tức! Thanh Lâm ta nói làm được thì sẽ làm được!”
Thanh Lâm một lần nữa ngẩng đầu hét gầm lên, cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của mình như đang bão hòa dưới sấm chớp.
“Bước vào cảnh giới tiên thiên, vượt qua lôi kiếp, ta sẽ có được nguyên lực
của lôi, đây là sức mạnh mà những người khác vĩnh viễn không làm được.”
“Ta còn kiên trì được, vẫn còn kiên trì được!”
Thời gian từ từ trôi qua, trong một phút chốc này, một tức dường như cũng
trở nên vĩnh viễn, giống như Thanh Lâm vẫn có thể kiên trì một tức vừa
rồi nhưng một tức tiếp theo, nếu mà không kiên trì được thì sẽ bị lôi
kiếp đánh cho đến hồn tiêu phách tán.
Ở trong đan điền, tim của Đế Linh đang đập nhanh, cơ thể rung động, cho
dù hắn đã sống qua mấy vạn năm thì giờ phút này đây trong lòng hắn
cũng hồi hộp.
“Còn hai tức… Thanh Lâm, kiên trì lên nào!”
“Bình bịch!”
Trong cơ thể của Thanh Lâm phát ra một tiếng rất nhỏ, đôi chân của cậu đột
nhiên bị nát ra, tiếp đến là đôi tay trong lúc này đây cũng đang vỡ nát
rồi biến mất
Và toàn bộ quá trình này, tức sáu mươi chín đã vượt qua rồi!
“Ầm!”
Và cũng vào lúc này, tiếng vang nhỏ lại tiếp tục phát ra, bùng một tiếng
cơ thể của Thanh Lâm nổ tung, Đế Linh đang ở trong đan điền cũng lập tức chui vào trong trí óc của Thanh Lâm.
Nếu có người đứng kế bên
Thanh Lâm nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì Thanh Lâm lúc này đây, chỉ còn
chừa lại một cái đầu, toàn bộ cơ thể của cậu, đã hoàn toàn vỡ vụn.
"Bảy mươi tức!"
Trong lúc mà cơ thể cậu vỡ vụn, Thanh Lâm đột nhiên ngước đầu lên, lôi kiếp
trên bầu trời lập tức biến mất đi, tám lôi trụ đó, cũng trong tiếng
"ầm" mà vỡ vụn ra, hoá thành những tia sáng, tụ lại về phía của Thanh
Lâm.