Cậu không tài nào tưởng tượng nổi, Thanh Thiền nếu thật sự rơi vào tay phe địch thì sẽ ra sao.
Nếu gương mặt của Thanh Thiền rất bình thường, cùng lắm là sẽ chết.
Nhưng tỷ ấy lại đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, với tâm tính tàn nhẫn
của bọn địch, nhất định sẽ làm những chuyện bỉ ổi với tỷ ấy.
Thế nhưng, chợt nghĩ lại, Thanh Lâm lại cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ,
Thanh Thiền chỉ là canh phòng trong quân doanh, trong chiến tranh như
thế, mọi người ai cũng giết đến đỏ cả đôi mắt, ai lại có tâm tư bắt cóc
tỷ ấy.
Chuyện này ắt hẳn tứ đại bộ lạc đã sớm lên kế hoạch!
“Đừng lo lắng, phụ thân cậu là Trấn Lôi vương, chắc chắn có thể cứu tỷ tỷ
cậu trở về.” Vương Hổ thấy Thanh Lâm cả người phát run, khuôn mặt nhỏ
trắng bệch, có chút không đành lòng.
Đừng lo lắng ư?
Sao có thể không lo lắng được!
Phụ thân thật sự rất lớn mạnh, nhưng vì việc trấn áp bộ lạc Lôi Nguyệt, sớm đã không đội trời chung với chúng, lần này bọn chúng bắt cóc Thanh
Thiền, nếu không có mục đích đặc biệt, hậu quả thật khó lường!
Cậu ấy không nói lời nào, xoay người chạy ra khỏi doanh trướng.
Với tốc độ hiện tại của cậu ấy, dốc toàn sức để đi cũng chỉ như cái bóng ảo vậy, một số quân tướng chỉ cảm thấy tiếng gió vụt qua, nhưng lại chẳng
thấy bóng người đâu.
Rất nhanh, tòa lầu trung tâm căn cứ quân
xuất hiện ngay trước mặt Thanh Lâm, cậu ấy muốn vào bên trong, nhưng lại bị lính canh giữ chặn lại, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta muốn tìm phụ thân ta.” Giọng của Thanh Lâm gấp gáp, thậm chí không kiềm được muốn ra tay.
“Thanh Nguyên.” Thanh Lâm nói: “Ta là con trai của ngài ấy, Thanh Lâm.”
“Thì ra là tiểu vương tử Trấn Lôi vương...”
Hai người lính canh ấy nhìn nhau một cái, dường như liền hiểu ra được tại
sao Thanh Lâm lại đến đây, Thanh Thiền là con gái của Thanh Nguyên, bây
giờ bị bắt cóc, chuyện này toàn quân trên dưới ai nấy đều biết, một
người trong đó lập tức nói: “Tiểu vương tử hãy đi theo tôi.”
Hàng lông mày thanh tú của Thanh Lâm chau lại, đi theo người lính canh kia,
cũng không biết đi mất bao lâu, hai người đã đến đỉnh lầu, người lính
canh chỉ vào căn phòng kia nói: “Đây chính là nơi ở của Trấn Lôi
vương.”
“Cảm ơn.”
Thanh Lâm gật gật đầu, đợi người lính canh ấy đi khỏi liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không chỉ có Thanh Nguyên mà còn có hơn mười bóng người khác nữa, trong đó, Trấn Tây vương Lôi Chấn và hai người con của ông ấy là Lôi
Minh, Lôi Xung cũng đều ở đây.
Lúc này sắc mặt của Thanh Nguyên
âm trầm, thấy có người không gõ cửa liền bước vào, vừa muốn mở miệng
mắng chửi, nhưng khi phát hiện là Thanh Lâm, miệng chỉ hơi nhép, cuối
cùng vẫn không mở lời được.
Thanh Lâm cũng mặc kệ những người khác, nói thẳng: “Phụ thân, tỷ tỷ bị bọn địch bắt cóc mất rồi, chúng ta phải cứu tỷ tỷ về!”
“Thanh Lâm, chúng ta đang bàn bạc về việc này đây.” Lôi Minh kéo Thanh Lâm,
thấp giọng nói: “Khoan hãy nóng vội, mọi người đều đang suy nghĩ cách.”
“Nghĩ cách gì chứ?” Thanh Lâm nóng lòng nói: “Tỷ tỷ một ngày không trở về, lòng ta một ngày khó yên!”
“Bình tĩnh đi!” Một người đàn ông trung niên lườm Thanh Lâm một cái, đó chính là Trấn Đông vương Bách Lí Phù Sinh, cũng chỉ có hắn mới dám quát mắng
Thanh Lâm như thế.
“Bọn ta đã quyết định, ba ngày sau toàn quân
doanh khai chiến, khúc mắc trước mắt là nếu không có Hoàng Thành hạ
lệnh, ai dám phái quân đi giải cứu Thanh Thiền?” Bách Lí Phù Sinh nói
tiếp.
Thanh Lâm nhất thời nổi nóng, cậu ta nhận ra Bách Lí Phù
Sinh, liền lập tức phản bác lại: “Ngài cũng có cô con gái phải không? Nếu như con gái ngài lúc này bị bắt cóc đi, liệu ngài có phải cũng sẽ bình tĩnh giống bây giờ không?”
“Làm càn!”
Bách Lí Phù
Sinh quát mắng: “Đây là quân đội, không cho phép người làm loạn! Ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói chuyện như thế với ta, ngươi muốn ăn
đòn lắm đấy nhỉ!”
Thanh Lâm không đếm xỉa đến ông ta, nói với
Thanh Nguyên: “Phụ thân, người là một trong bát vương, trong tay có
hàng nghìn hàng vạn binh sĩ, mau chóng hạ lệnh cứu tỷ tỷ đi!”
“Ta không đồng ý!”
Bách Lí Phù Sinh lần nữa hét to: “Cho dù Thanh Nguyên là Trấn Lôi vương,
nhưng chỉ vì muốn cứu một người mà phái đi hết vô số tướng sĩ trong
doanh thì còn ra thể thống gì!”
“Vậy Trấn Đông vương cảm thấy nên làm thế nào?” Thần sắc Thanh Nguyên trở nên lạnh nhạt đi.
Thanh Thiền bị bắt, hắn đương nhiên sốt ruột, cũng từng nghĩ đến việc phái
người đi giải cứu, trước khi Thanh Lâm chưa đến, Trấn Đông vương ít khi
đối đầu với mình cũng ngăn cản mình đủ điều, hiện tại thì lời của ông ta càng kiên quyết, hắn đương nhiên tức giận.
“Bình tĩnh chờ đợi.” Bách Lí Phù Sinh trầm giọng nói: “Ba ngày sau mới khai chiến, đến lúc
đó, có thể cứu luôn cả Thanh Thiền ra.”
“Ngươi đang đánh rắm gì thế?”
Thanh Lâm tức đến nghiến chặt răng: “Ngài cũng biết là ba ngày sau mới khai
chiến, thế còn ba ngày này thì sao? Tỷ tỷ sẽ bị đối đãi như thế nào? Ta
biết ngài và phụ thân ta vốn dĩ cũng không có xích mích gì, nhưng
ta hy vọng ngài có thể hiểu được, tỷ tỷ cũng đến đây tòng quân đấy, tỷ ấy cũng là quân nhân! Tỷ ấy bị bắt cóc rồi, chúng ta không thể khoanh
tay ngồi nhìn!”
“Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai
không?” Bách Lí Phù Sinh nhìn chằm chằm Thanh Lâm, trong mắt tỏa ra ánh
sáng lạnh lẽo.
Thanh Lâm dám mắng chửi hắn, như lời hắn vừa nói, cho dù là Thanh Nguyên cũng không dám nói thế với mình.
“Ta cũng cảm thấy đợi chờ không được ổn.” Lôi Minh tiến lên trước một bước
nói giúp cho Thanh Lâm: “Thanh Thiền là cô gái, nàng ấy rơi vào tay bọn
địch, nhất định phải chịu nhiều giày vò, chúng ta nếu có thể...”
“Con thì biết cái gì?” Lời cậu ta chưa nói xong, Lôi Chấn đã lườm cậu ta
một cái, trực tiếp khiến cậu ta nuốt lại lời mình vừa nói.
Thanh Lâm kinh ngạc, cậu ta không dám tin rằng, xảy ra chuyện như vậy mà lại chẳng có ai nói giúp cho mình và phụ thân.
Lôi Minh được xem là người duy nhất, nhưng vai vế còn thấp, đã bị Lôi Chấn trực tiếp phản bác đến không dám nói tiếp.
“Phụ thân, người nói gì đi chứ!” Giọng Thanh Lâm run rẩy.
“Ta bẩm báo với Hoàng Thành đã.” Thanh Nguyên vẫy vẫy tay: “Các ngươi ra
ngoài trước đi, ta phải viết thư cho Đại đế Vũ Chiêu. Thanh Lâm cũng
về doanh trướng trước đi, nơi đây không phải là nơi con nên lui tới,
đừng làm loạn quân quy.”
Thanh Lâm cắn cắn răng, liếc nhìn Bách Lí Phù Sinh và Lôi Chấn một cái, quay đầu rồi đi.
……
Trong sự chờ đợi như vậy, thời gian ba ngày đã trôi qua.
Thanh Lâm đến tìm Thanh Nguyên nhiều lần, nhưng đều bị lính canh chặn lại,
trong lòng cậu hiểu rõ đây nhất định là phụ thân dặn dò.
Trong
đêm thứ ba, Vương Hổ bỗng nhiên chạy vào trong doanh trướng, phấn khởi
nói: “Tin tốt, tin tốt! Nghe nói Hoàng Thành và bọn địch không biết đã
ký hiệp nghị gì, đình chiến trong vòng ba năm, chúng ta có thể trở về
nhà thăm gia đình rồi!”
“Thật ư? Tốt quá rồi!”
“Không
đánh trận là tốt, tuy nói chúng ta không sợ bọn địch, nhưng hễ nổi dậy
chiến tranh, lại tử vong hơn triệu người, dân chúng lầm than.”
Tất cả mọi người đều rất vui mừng, còn gương mặt của Thanh Lâm thì lại vô cùng trắng bệch.
Trong vòng ba ngày này, cậu ta chưa có được bất cứ tin tức gì liên quan đến
việc giải cứu tỷ tỷ, trong lòng chỉ mong đợi cuộc chiến ngày mai bắt
đầu.
Nhưng Hoàng Thành bỗng nhiên lại tuyên bố ngưng chiến, vậy tỷ tỷ phải làm sao đây?
“Tên khốn!”
Thanh Lâm mắng một tiếng liền đứng dậy chạy ra khỏi doanh trướng, để lại cho mọi người ai nấy đều đơ mặt ra.
Ba bước thành hai bước, Thanh Lâm lần nữa đến tòa lầu trung ương, hai
người lính canh ấy vừa thấy Thanh Lâm, lập tức ngăn chặn cậu ta lại.
“Cút đi cho ta!”
Thanh Lâm nóng giận vô cùng, hai cú đấm tung ra, cậu trực tiếp cho hai tên
lính canh của cảnh giới hậu thiên đấm đến rút lui mấy mét, còn bóng
hình của cậu ấy thì hóa thành hồn ma, nhanh chóng đi về phía trước.
“Ngăn chặn hắn lại!”
Hai tên lính canh ấy vô cùng tức giận, đây chính là tòa lầu lớn của quân
bộ, trọng địa của quân doanh, là con trai của Trấn Lôi vương thì thế
nào, huống hồ, đây là mệnh lệnh Trấn Lôi vương tự ra.
Tòa lầu
lớn của quân bộ, lính canh đương nhiên không chỉ có hai người, rất
nhanh, Thanh Lâm đã bị cây trường đao trong tay của hai người đàn ông
trung niên đánh lui, bọn họ đều mạnh bẩm sinh.
“Ta muốn gặp phụ thân ta!” Giọng nói của Thanh Lâm gần như hét rống lên.
“Trấn Lôi vương không có ở đây, cậu về doanh trướng trước đi.” Một người
trong số đó hết hồn trước thực lực của Thanh Lâm, nhưng lại không hề
nhún nhường.
Thanh Lâm tự biết đánh không lại hai người này, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, im lặng được lúc lâu, bèn trực tiếp trở về doanh trướng.
“Thanh Lâm, cậu đây là...” Vương Hổ nhìn thấy Thanh Lâm vừa trở về liền dọn dẹp đồ đạc, không kiềm được hỏi.
“Ta muốn về nhà!”
Thanh Lâm xách túi đồ đạc của mình: “Cái quân đội chết tiệt này, ta không ở lại nữa!”
Nói xong, cậu ấy không màng đếm xỉa tới Vương Hổ, trực tiếp rời khỏi doanh trướng.
Đến nay tin tức đã được truyền ra ngoài, toàn quân đình chiến, rất nhiều
binh sĩ về nhà thăm gia đình, quân bộ đã chuẩn bị rất nhiều con ngựa.
Thanh Lâm tùy tiện dắt một con ngựa, trải qua một ngày chạy chối chết đã trở về phủ Thanh Nguyên.
“Tiểu vương tử!”
“Là tiểu vương tử đã trở về, mau thông báo cho phu nhân!”
Những người hầu vừa thấy Thanh Lâm trở về, lập tức mừng rỡ la hét cả lên.
Nếu là ngày thường, Thanh Lâm nhất định mặt cười rạng rỡ, ai nấy đều chào hỏi, nhưng lúc này cậu không có tâm trạng đó.
Tin tức Thanh Lâm trở về, rất nhanh đã truyền đến tai Cẩm Uyển, nàng ấy
vội chạy ra, vừa vui vẻ vừa thấy khó hiểu, mới có vài ngày, Thanh
Lâm đã trở về rồi sao?
“Mẫu thân!”
Mới thấy Cẩm
Uyển, Thanh Lâm đã không nhịn được khóc: “Tỷ tỷ đã bị bọn
giặc bắt sống rồi, nhưng lại không có ai đi cứu tỷ ấy, trong
quân truyền ra tin rằng đình chiến ba năm, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”
“Cái gì?”
Cả người Cẩm Uyển rung lên như bị sét đánh!
“Phụ thân con đâu?” Cẩm Uyển run rẩy hỏi.
“Không biết, con đi tìm người, nhưng lính canh đã chặn con lại, nói phụ thân không ở đây, con thực sự cũng hết cách rồi, mới trở về tìm người,
người nhất định phải nghĩ ra cách chứ!” Thanh Lâm dù sao cũng còn nhỏ,
mới mười một tuổi thôi, tình cảm của cậu ta với Thanh Thiền, thậm chí
còn sâu nặng hơn so với cha mẹ, nếu có thể đổi thì cậu tình nguyện người bị bắt là mình.
Ngay tại lúc này, lại có một con ngựa xông vào trong phủ Thanh Nguyên người ở trên lưng ngựa ấy chính là Thanh Nguyên.
“Tên khốn nạn chàng!”
Tâm trạng của Cẩm Uyển như bị mất kiểm soát, ngay lập tức xông đến: “Ban đầu thiếp đã bảo không cho Thanh Thiền đi tòng quân, chàng lại vì
danh dự của mình, liên kết với Đại đế Vũ Chiêu dùng mưu kế với
thiếp, bây giờ hay rồi, Thanh Thiền bị bắt cóc rồi, chàng bảo làm sao
đây? Chàng nói đi!”
Thanh Nguyên để mặc cho Cẩm Uyển đấm mình, im lặng không nói tiếng gì.
“Phụ thân, rốt cuộc là sao vậy? Hoàng thượng sẽ phái người đi cứu tỷ tỷ chứ?” Thanh Lâm chạy lại hỏi.
Thanh Nguyên than một tiếng rồi nói: “Ta đã bẩm báo với hoàng thượng rồi,
nhưng rất nhiều đại thần trong triều phản bác, hoàng thượng cũng không
có biện pháp...”
“Đây là ý gì chứ? Không đi cứu tỷ tỷ à?” Thanh Lâm lui ra sau vài bước, không dám tin tưởng.
“Cứu! Nhất định phải cứu!” Thanh Nguyên siết chặt nắm đấm: “Thanh Thiền là
con gái của Thanh Nguyên ta, dù cho ta có chết đi, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mãi.”
“Ầm ầm!”
Ngay tại lúc này, lượng lớn người ngựa đến, nhìn cách ăn vận này, quả nhiên là Lý công công ở bên cạnh Đại đế Vũ Chiêu.
“Phủ Thanh Nguyên tiếp chỉ...”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ta biết Thanh Thiền bị bắt, vô
cùng đau lòng. Hiểu rõ nỗi lòng Thanh Nguyên nhất định sẽ như thiêu thân liều mình lao vào chỗ chết để cứu. Ta không nhẫn tâm muốn mất đi Đại
tướng Hộ quốc, nay hạ thánh chỉ, trong vòng ba năm nay, không được
rời khỏi phủ Thanh Nguyên, nếu có chống đối, tru di cửu tộc!”