Đế Diệt Thương Khung
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 C 157 Chương tiếp
Nhưng mà, kỳ đầu cảnh giới Bổn Thần vẫn không phải là điểm dừng của cậu! Dưới ánh mắt kinh sợ của ông lão đó, dưới cái chau mày của bóng
người đó, khí tức của Thanh Lâm lại lần nữa bạo phát, vượt
qua luôn trung kỳ cảnh giới Bổn Thần, trực tiếp tới hậu kỳ! "Rầm!" Ngay lúc cậu đạt đến hậu kỳ cảnh giới Bổn Thần, cả người Thanh
Lâm đều toát ra một uy lực khó có thể hình dung được. Đây cũng là lần đầu tiên Thanh Lâm cảm nhận được sức mạnh của cảnh giới Bổn Thần! Cậu hít một hơi sâu, hai con mắt sáng rực, bóng của Đế Thần lại lần nữa xuất hiện sau lưng cậu. Lần xuất hiện này, bóng của Đế Thần đạt được mười trượng, khí
tức phát ra trên người Đế Thần mạnh hơn Thanh Lâm rất nhiều
lần, đó là thực sự là một trời một vực. "Cảnh giới Tinh Hoàng..." Thanh Lâm nhìn cái bóng ấy tự lẩm bẩm. Giây sau, hàn ý trong mắt cậu xuất hiện, bóng của Đế Thần trực
tiếp nhảy vọt lên, trực tiếp đấm một đấm sang lá chắn sáng
đấy. "Ngươi dám giết cậu ấy, lão phu diệt cả tộc nhà ngươi!" Ngay lúc này, Minh Nguyệt tông chủ cũng phản ứng lại bình thường,
sắc mặt thay đổi, trong tích tắc xuất hiện ngay trước mặt của
bóng Đế Thần, cũng đấm một đấm về phía bóng của Đế Thần! "Rầm!" Hai đấm đụng nhau, phân thân của Minh Nguyệt tông chủ lập tức
lùi lại vài bước, bóng của Đế Thần cũng lui lại vài bước. Nhưng lúc này, sắc mặt của Minh Nguyệt tông chủ lập tức thay đổi nhiều. "Không!" "Rầm!" Lời của Minh Nguyệt tông chủ vừa dứt, nhưng khi thấy được lá chắn
ấy bị nổ tung ra thành trăm ngàn mảnh, Hồ Nham và Dương Tú bên
trong đó cũng bị Thanh Lâm bắt đi. Sức của bàn tay đó qua lớn, Dương Tú tuyệt vọng, cả người bùm một tiếng rồi nổ
tung, còn Hồ Nham thì lấy ra một tấm phù văn, nhưng rồi Thanh
Lâm nhanh hơn, còn chưa kịp đợi phù văn phát huy tác dụng thì
đầu của hắn ta đã bị Thanh Lâm làm cho nổ tanh bành. Ngay khi Thanh Lâm giết chết Hồ Nham với Dương Tú, Thanh Lâm bỗng quay đầu nhìn về phía Lăng Dạ đang lộ ra vẻ hoang mang. "Tung tích của tỷ tỷ ta!" "Trung châu, Thương Hàn tông!" Lăng Dạ không còn chần chờ nữa, ngẩn đầu hét lớn: "Ngọc Giản đó
đã bị ta hủy rồi, nhưng bên trong chỉ có một câu nói: nếu tiết lộ ra, chết không toàn thây!" Lời vừa dứt, Lăng Dạ lại
lấy ra một món đồ, đó là một miếng ngọc bội, ngọc bội đấy
màu đỏ, chỉ là một vật bình thường, nhưng khi Thanh Lâm nhìn
thấy miếng ngọc bội ấy, bàn tay lập tức động đậy rồi miếng
ngọc bội ấy trực tiếp bị cậu lấy đi. Miếng ngọc này là Thanh Nguyên cho, Thanh Lâm cũng có một miếng như vậy nên cậu ấy đương nhiên biết được. "Chuyện này nếu là giả, cho dù ngươi có chết đi, ta cũng sẽ xuống
địa ngục bắt linh hồn của ngươi để luyện cả trăm ngàn kiếp!" Thanh Lâm bỏ miếng ngọc bội vào túi trữ vật, bước một bước ra, ba
đôi cánh phía sau lưng lập tức mở tung ra, dùng tốc độ nhanh
nhất từ trước đến nay phóng đi. "Nham Nhi!" Phân
thân của Minh Nguyệt tông chủ bị bóng của Đế Thần bắt lấy,
mặt mày tái mét, đôi mắt đầy tơ máu, hét với Thanh Lâm: "Ngươi chạy không thoát đâu!" "Rầm!" Vừa dứt lời, một khí tức kinh trời bạo phát ra. Khí tức này không phải do phân thân bạo phát ra mà là phát ra từ
trên Minh Nguyệt sơn phía ngoài thành Minh Nguyệt, khí tức ấy
xuyên qua cả trời xanh! Minh Nguyệt sơn có Minh Nguyệt tông, thành Minh Nguyệt ở dưới chân Minh Nguyệt tông, tương đương với
Thanh Lâm giết chết chắt của Minh Nguyệt tông chủ trước cửa của Minh Nguyệt tông, ông ta sao mà không giận cho được. Ngay
khi khí tức ấy kêu ong ong rồi bạo phát, một ngọn gió lớn từ
trong Minh Nguyệt tông phóng ra, trực tiếp quét sách thành Minh
Nguyệt! Ngay lúc này, toàn bộ thành Minh Nguyệt bị đổ
sập, vô số người bị đống đổ nát đó đè chết, tiếng thét thảm thương, tiếng khóc vang khắp cả thành Minh Nguyệt. Chỉ một cơn thịnh nộ của Minh Nguyệt tông chủ thôi mà cả hàng vạn người phải đền mạng! Sắc mặt Thanh Lâm thay đổi, cậu ấy có thể cảm nhận được sức mạnh và tốc độ của loại khí tức này, nó tựa như hóa thành một
bàn tay to phóng về phía cậu bằng một tốc độ cậu không bao
giờ sánh kịp. Phía sau của bàn tay đó có một vết nứt
kinh người, vết nứt đó bị xé toạt ra nhanh chóng, vết nứt
càng ngày càng nhanh, chưa gì đã đuổi kịp Thanh Lâm. "Lão phu phải diệt toàn bộ gia tộc của ngươi!" Một giọng nói tràn đầy lửa giận truyền đến, không gian xung quanh
Thanh Lâm trực tiếp sụp đổ, cả người Thanh Lâm trực tiếp bị
đứng ngay tại chỗ. Đây không phải là thuật định thân mà
là dùng một thủ đoạn đặc biệt và một thực lực kinh khủng
đến nghịch thiên, trực tiếp xé nát không khiến cho Thanh Lâm
không còn đường để lui. Sắc mặt Thanh Lâm thay đổi, cậu
hai lần dưới tay của Đại Địa Chí Tôn mà không bị gì, càng có
hai lần sử dụng cảnh giới Khai Thiên! Đợt công kích này
cậu không hề muốn dùng đến, dù gì cũng là cảnh giới Khai
Thiên, là cảnh giới trong truyền thuyết, lần công kích này nhất định sẽ long trời lỡ đất, không ai có thể tránh được, cậu
phải chừa lại, nếu không còn cách nào khác thì cậu tuyệt đối không dùng. Nhưng ngay khi Thanh Lâm chuẩn bị sử dụng cảnh giới Khai Thiên, bỗng dưng kế bên cậu xuất hiện một bóng người. Bóng người này trông vào có vẻ già nua, mặt đầy nếp nhắn, cả
người ăn mặc đơn giản, sau khi xuất hiền liền cười với Thanh Lâm rồi nắm lây cậu, bóng người chớp cái liền đi ra xa đến trăm
dặm. Thanh Lâm không dám tin, cậu suy nghĩ hồi liền nói lời xin lỗi với ông lão ấy: "Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!" "Cứu giúp?" Nụ cười của ông lão đó bỗng dưng lạnh tanh lại nói: "Lão phu không phải cứu cậu, mà là cứu bản thân lão phu!" Ông ấy vừa nói xong câu đó, trên đỉnh Minh Nguyệt sơn bỗng có một
bóng người xông ra, dáng vẻ đó y hệt với phân thân của Minh
Nguyệt tông chủ, đây chính là Minh Nguyệt tông chủ thật! Khuôn mặt hắn ta đằng đằng sát khí, lửa giận ngút trời, thấy Thanh Lâm được ông lão đó cứu đi thì càng giận dữ hơn, trực tiếp
làm cho không gian xung quanh nổ tung! "Hôm nay ai dám cứu cậu ta, lão phu liền hủy nguyên thần của người đó!" "Người ngang ngược thật, nhưng bổn các đây mà muốn cứu ai thì sẽ không ai là không cứu được." Ông lão ấy cười cười, nắm lấy Thanh Lâm, lật tay trái một cái liền xuất hiện một tấm ngọc phù. Ông ấy trực tiếp làm vỡ tấm phù đó, trước mặt hai người lập
tức xuất hiện một cánh cửa không gian tối đen, sâu thẳm. Ông lão ấy nắm lấy Thanh Lâm, bước vào đó một bước, cánh của đó liền tan tành ngay lập tức. "Rầm!" Cánh cửa không gian đó biến mất ngay lập tức, một bàn tay bỗng dưng xuất hiện định nắm lại nhưng lại nắm một chẳng được gì. "Khốn khiếp!" Minh Nguyệt tông chủ thét lớn, trăm dặm xung quanh mọi thứ đều rung cả lên. "Tra, tra cho lão phu người đó là ai, tra gia tộc cậu ta có những ai!" "Nếu tìm được, toàn bộ Minh Nguyệt tông phải giết hết toàn bộ gia tộc của cậu ta!" Trong thành Minh Nguyệt, Lăng Dạ cả người thẫn thờ, hắn ta bước đi
từng bước, nhìn những tòa kiến trúc đã bị đỗ nát ở xung
quanh, ánh mắt hắn xa xăm không có đích. Hắn biết, chuyện này đã động đến Minh Nguyệt tông, dính đến Minh Nguyệt tông
chủ, hắn biết hắn sẽ chết không nghi ngờ. Nhưng hắn
không hối hận, cả đời người không cầu vinh hoa phú quý, không
cầu quyền lực, nhưng hắn cầu tôn nghiêm và tình thân! Hắn bước đi chậm rãi, không biết từ khi nào trước mặt hắn xuất
hiện một bóng người, đây là một ông lão vốn thuộc cảnh giới
Bổn Thần nhưng giờ đã bị giáng thành cảnh giới Linh Đan. Cả mặt ông lão toàn là thù hận, cái chết của Hồ Nham và Dương
Tú ông ta không quan tâm, nhưng tu vi của ông ta lại bị giáng đi
một bậc, dù là một bậc thì cũng là một trời một vực. "Rầm!" Bàn tay ông ta đánh ra, Lăng Dạ không phản kháng, bóng người ấy ngay lúc đó mang theo một nụ cười lạnh rồi từ từ biến mất khỏi
trời đất.
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 C 157 Chương tiếp