Mắt thấy sát khí trong ánh mắt của Thanh Lâm đột nhiên xuất hiện, bên
ngoài cơ thể tỏa ra một khí lạnh kinh người, khuôn mặt của Nguyên Lăng
co giật một cái, sau đó phát ra một tiếng cười lạnh lùng rồi bay về phía xa.
Danh tiếng của Bổ Thiên các Thanh Lâm tất nhiên là đã nghe
qua, thậm chí còn có lời đồn rằng Bổ Thiên các này chỉ là một nhánh nhỏ thôi và trong bản đồ cấp hai ở xa kia còn có một Bổ Thiên các khác.
Tông môn lớn như thế, Thiên Bình tông thật sự không thể so sánh được, vả
lại, lúc này tuy cậu ở trong Thiên Bình tông như nhật trung thiên (1)
nhưng tu vi của cậu cũng vẫn chỉ là cảnh giới Linh Đan, nếu thật sự mà
gây ra tai hoạ gì, e rằng Thiên Bình tông cũng không thể bảo vệ cho
cậu.
“Thanh Lâm, khâm phục!” Bàng Liên Trùng cười tươi, chạy đến trước mặt của Thanh Lâm, vỗ vào vai của cậu mấy cái.
Bàng Liên Trùng cảm thấy cậu thật là may mắn khi không hề gây thù chuốc oán với Thanh Lâm và hôm nay cũng cho thấy sự lựa chọn lúc trước của đám
người Bàng Liên Trùng là đúng, hoàn toàn không sai.
Nghĩ đến bản
thân mấy năm trước, cùng Thanh Lâm làm tạp dịch trong phòng bếp, rồi
nhìn lại ngày hôm nay, bản thân cậu vẫn tiếp tục ở trong phòng bếp chịu sự sỉ nhục, còn Thanh Lâm thì đã trở thành một hình tượng của trăm ngàn đệ tử noi theo, cái loại so sánh này, thật sự khiến cho cậu cũng có
chút ngậm ngùi.
“Không sao chứ?” Thanh Lâm quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng của cậu biến mất đi, thay vào đó là lộ ra một nụ cười.
“Hừ, Trình Phi đó cũng chỉ là dựa vào đám người của Bổ Thiên các, nếu không, trong tông có rất nhiều người biết mối quan hệ của ta và ngươi thì cũng không một ai mà dám đụng vào chúng ta đâu.” Bàng Liên Trùng hừ lạnh một tiếng, lộ ra chút đắc ý.
Thanh Lâm cười lên, nói: “Ngươi thu dọn một chút hành lý đi, ta dẫn các ngươi đi Đan vực.”
“Đan vực?” Bàng Liên Trùng ngớ người ra, sau đó lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Thật sự có thể đi sao?”
“Đương nhiên, thiên phú của các ngươi tuy không mạnh lắm, nhưng ở trong Đan
vực, cho dù là làm dược đồng cũng hay hơn là ở trong phòng bếp làm tạp
dịch.” Thanh Lâm cười nói.
“Được, được! Ngươi đợi chút, ta đây đi thu dọn hành lí.”
Bàng Liên Trùng kích động đến nổi không nói nên lời, quay đầu lại nhìn những người khác còn đang ở trong trạng thái ngơ ngác kia, liền quát lên:
“Còn đứng đó ngớ người ra làm gì nữa? Mau thu dọn hành lí đi!”
……
“Người của Bổ Thiên các đến đây để làm cái gì vậy?” Đám người Bàng Liên Trùng
không thể bay lượn nên Thanh Lâm chỉ có thể cùng đi bộ với bọn họ, trên
đường đi, cuối cùng, Thanh Lâm cũng hỏi ra câu hỏi mà cậu luôn nghĩ
trong lòng.
“Chuyện này bọn ta cũng không biết nữa, nhưng mà nghe nói…” Bàng Liên Trùng ngừng một lát, nhìn về phía Thanh Lâm.
“Nghe nói cái gì?” Thanh Lâm nhíu mày lại.
“Nghe nói hình như là vì Tô sư tỷ mà đến.” Bàng Liên Trùng nói.
Quan hệ của Thanh Lâm và Tô Ảnh, đệ tử trong tông gần như điều biết hết cho
nên lúc nãy Bàng Liên Trùng có chút do dự cũng bởi vì sợ Thanh Lâm tức
giận.
“Quả nhiên như thế…” Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, rồi lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói: “Xem ra, chỉ có ta là không biết.”
“Không, hai tháng trước, lúc mà ngươi vào Thánh Dược sơn, Bổ Thiên các đã từng
đến qua một lần và đây là lần thứ hai, nghe người ta nói, hình như là
đến… để bàn hôn sự.” Bàng Liên Trùng lại nói.
“Bàn hôn sự?”
Bước chân của Thanh Lâm ngừng lại, toàn thân chấn động mạnh, giống như là bị sét đánh trúng!
Ba từ này xuất hiện trong đầu của cậu, khiến cậu có cảm giác muốn nghẹt thở.
Nếu là Thanh Lâm lúc trước, sẽ không biết cảm giác của cậu đối với Tô Ảnh
là cảm giác gì, nhưng vào lúc này đây, khi nghe xong lời nói của Bàng
Liên Trùng, cậu cuối cùng đã biết được cảm giác đó là gì.
“Không thể nào… không thể nào…”
Thanh Lâm tự lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch, mép miệng rưới ra một chút máu
tươi, nói: “Tô sư tỷ từng nói qua, nói sẽ trở thành người phụ nữ của ta, chuyện này không thể nào… không thể nào!”
“Thanh Lâm, ngươi có
sao không?” Bàng Liên Trùng liền an ủi cậu, nói: “Ta chỉ là nghe long
bong ở đâu đó thôi, ai biết thiệt hay giả, nếu Tô sư tỷ thật sự có ý với ngươi thì chuyện này sẽ tuyệt đối không thành được.”
“Có ý…”
Thanh Lâm đột nhiên nhớ ra lúc nãy cậu bị chặn ở phía ngoài Tam Ngàn Đại Sơn của đệ tử nòng cốt, trong đầu cậu liền vang ầm lên.
“Nếu
nàng không có ý với Bổ Thiên các, vậy tại sao lại phải che giấu như thế, thậm chí ngay cả trưởng lão trong tông cũng ra tay phong toả lại Tam
Ngàn Đại Sơn…”
“Bọn họ biết quan hệ của ta và Tô Ảnh nên mới
phong tỏa, phong tỏa này không phải là để chống lại người khác mà là
để chống lại ta!”
Thanh Lâm phun ra một ngụm máu tươi, trong đôi
mắt toát lên tia lạnh lùng, bàn tay phất một cái, một miếng lệnh bài
liền xuất hiện trong tay của Bàng Liên Trùng, rồi thân hình cậu trực
tiếp bay đi, lời nói của cậu cũng truyền vào tai của đám người Bàng Liên Trùng.
“Đây là lệnh bài thân phận của ta ở Đan vực, các ngươi
nói là ta chọn trúng các ngươi, muốn các ngươi làm dược đồng của ta thì
sẽ không có ai dám chặn lại đâu.”
……
Đan vực, đỉnh núi mà Phương Tú Lâm sinh sống.
Với tư cách là Đan sư Hồng phẩm đều sẽ có một ngọn núi riêng, thậm chí có
mấy ngọn núi, có hàng ngàn đệ tử, hơn vạn dược đồng, nói cho cùng, tất
cả cũng đều vì phục vụ cho một nguời, có thể thấy được địa vị của Đan sư Hồng phẩm cao thế nào.
Vào một khoảng khắc nào đó, một bóng
hình đột nhiên từ xa bay đến, tiếng sét vang lên ầm ầm, khiến vô số
dược đồng và đệ tử ở phía dưới cũng phải ngước đầu lên nhìn.
“Là Thanh Lâm sư huynh!”
“Gặp qua Thanh Lâm sư huynh!”
Khi nhìn thấy bóng hình mở tung ra ba đôi cánh, đầu tóc bay phất phới, bộ
dạng quỷ dị đó trên hư không, vô số đệ tử và dược đồng ở phía dưới lập
tức chắp tay với Thanh Lâm.
Thanh Lâm không có quan tâm đến đám
người đó, thần sắc lạnh lùng, tu vi bộc phát ra, lớn tiếng nói: “Thanh
Lâm, đệ tử của Đan vực, xin cầu kiến Phương đan sư!”
Trong lời nói này của Thanh Lâm có chứa đựng tu vi của cậu nên âm thanh của cậu vang vọng khắp nơi trong đỉnh núi này,
Và rồi, sự vang dội này như đá rơi xuống biển lớn, ngoại trừ tiếng kinh
ngạc của những đệ tử của phía dưới đó thì không còn hồi âm nào hết.
“Thanh Lâm, đệ tử Đan vực, xin cầu kiến Phương đan sư!” Thanh Lâm lại chắp tay lần nữa, âm thanh càng lớn, thậm chí ngay cả lỗ tai của đám người dược
đồng ở phía dưới đó cũng đều xuất hiện tiếng ong.
Lời nói sau khi dứt xuống, trong đỉnh núi đó, một bóng hình đi ra.
Bóng hình này thân mặc áo trắng, phía trước ngực thêu khắc ba cái dược
đỉnh, dáng người mới có khoảng ba mươi tuổi, ngước đầu lên nhìn Thanh
Lâm, chắp tay nói: “Thanh Lâm sư đệ, sư tôn đang trong quy trình luyện
đan quan trọng nhất nên sẽ không gặp một ai cả.”
Nghe câu này xong, Thanh Lâm không nói một lời, liền quay đầu bỏ đi.
Cậu biết, Phương Tú Lâm đang từ chối cậu.
Ba đôi cánh của cậu mở rộng ra, nhanh chóng bay đi về phía xa, nhưng vào
lúc bay đi xa, bởi ba đôi cánh này tiêu hoa nguyên lực quá nhanh nên
Thanh Lâm trực tiếp vận chuyển Đại Đế lục, trong ánh mắt kinh ngạc của
vô số người, một lốc xoáy hoàn toàn do linh khí hình thành xuất hiện
trên đầu của Thanh Lâm, giống như là rót rượu vậy, điên cuồng bổ xung
vào phần nguyên lực mà cậu đang tiêu hao đi.
Dưới sự bổ sung và tiêu hao, tu vi của Thanh Lâm, cũng là đang từ từ tăng lên.
Một tiếng sau, Thanh Lâm lại bay đến Đan vực, chỗ này chính là trung tâm của Đan vực và cũng là nơi ở của Đan tôn.
Nhìn lốc xoáy trên đầu của bóng hình đó, bay đến như một cơn bão tố, vô số
người cũng đều ngước đầu lên nhìn và cũng có rất nhiều bóng hình, trực
tiếp bay ra, ngăn chặn Thanh Lâm lại.
“To gan! Nơi này là không gian cấm, ai cho phép ngươi bay lượn như thế!”
“Cút!”
Sắc mặt Thanh Lâm lạnh lùng, lúc bàn tay phất một cái, sấm chớp kinh người
đột nhiên xuất hiện, bao phủ cả bầu trời, rồi bay về phía mấy bóng hình
đó.
“Hỗn xược!”
Bóng hình đó hừ lạnh một tiếng, tu vi phát ra tiếng vang lớn, uy lực của cảnh giới Bổn Thần xuất hiện, hoá thành
một cây kiếm dài ảo ảnh dài gần trăm trượng, trực tiếp chém về phía
Thanh Lâm.
“Rầm!”
Hai người va chạm nhau, một tiếng vang lớn nổ ra, cây kiếm dài đó trực tiếp xé rách sấm chớp của Thanh Lâm rồi trấn áp về phía cậu!
***
(1) Như nhật trung thiên: như mặt trời ban trưa, cực kỳ hưng thịnh