Tiếng kêu thảm thiết của Lý Nghĩa
truyền đến bên tai mọi người ở đó, thần sắc Nguyệt Liên trầm xuống,
trong lúc la hét, một sợi Trù Lăng ngũ sắc bay ra, trực tiếp xuyên thấu
qua ngọn lửa của Phương Tú Lâm, kéo tên Lý Nghĩa cả người đen xì nhưng
lại toả ra khí tức yếu ớt kia ra ngoài.
Trên thực tế, nếu Phương Tú Lâm thực sự muốn giết Lý Nghĩa thì hắn tuyệt đối sẽ không sống được đến bây giờ.
Chỉ là do thân phận của Phương Tú Lâm và Thanh Lâm khác nhau, phía sau
Thanh Lâm, có thể nói là Phương Tú Lâm, nhưng phía sau Phương Tú Lâm lại là Thiên Bình tông, nếu thực sự giết chết Lý Nghĩa thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự bất mãn của Yêu tông, thậm chí còn sẽ kéo thêm rất nhiều chuyện
bất lợi đối với Thiên Bình tông.
Đối với Phương Tú Lâm mà nói,
những chuyện mà hắn cần phải suy nghĩ là quá nhiều, nên khi ra tay vẫn
sẽ có vài phần kiêng dè, nể mặt.
Mà cảnh tượng trước mắt lúc này, những người của các tông phái khác đều im phăng phắc, không hề xúi giục nhưng cũng không hề khuyên can.
“Phương Tú Lâm, tất cả những
chuyện xảy ra trong Thánh Dược sơn, ta có thể không truy cứu, dù sao
nguy cơ trong đó quá nhiều, sống chết có số, phú quý do trời. Nhưng đệ
tử Thiên Bình tông của ngươi rất to gan tày trời, sau khi ra khỏi Thánh
Dược sơn mà còn dám ra tay giết hại đệ tử Yêu tông ta, thật sự xem Yêu
tông ta là chốn không người à!”
Nguyệt Liên kéo Lý Nghĩa ra sau,
sắc mặt não nề dần chuyển sang bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó
lại có một sự tức giận như làn sóng dâng trào sắp bùng nổ vậy.
Trên đôi bàn tay trắng nõn nà kia cũng vang lên một tiếng, ánh lên ánh sáng
màu xanh lam cực kỳ khiếp người, đây là nguyên lực thuộc tính của nàng,
nhưng không phải thuộc tính thủy mà là thuộc tính hỏa, hơn nữa, ngay cả
ngọn lửa màu tím sẫm của Phương Tú Lâm cũng không thể so được với ngọn
lửa có sức nóng khủng khiếp kia.
“Thanh Lâm ra tay sát hại như thế, chắc chắn là có lý do của hắn.” Phương Tú Lâm suy ngẫm một hồi rồi nói như vậy.
Lời này vừa dứt, Yêu Thiên bị trọng thương chìm trong hôn mê kia, lúc này
đã tỉnh dậy và lập tức lên tiếng: “Thanh Lâm giết hại Lý Âm, ta trả thù
cho Lý Âm thì ở đó mà nó đạo lý gì chứ!”
“Cái gì?”
Nghe
xong câu nói này, Lý Nghĩa cả người đen xì kia rung lên, đôi mắt đột
nhiên nhìn về phía Thanh Lâm, nỗi thù hận trong hắn cao vút trời, gần
như muốn cưa sống Thanh Lâm đến chết vậy.
“Tại sao Thanh mỗ lại
phải giết hại Lý Âm, trong lòng Yêu Thiên ngươi hiểu rõ, các đệ tử khác
của Yêu tông cũng hiểu rõ mồn một.”
Sắc mặt Thanh Lâm không hề
thay đổi, chậm rãi mở lời: “Nếu như Yêu tông ngươi không thừa nước đục
thả câu, cướp lấy vật của Thiên Bình tông ta thì sao lại có thể xảy ra
chuyện như hôm nay chứ!”
“Vật của Thánh Dược sơn kia, vốn không
thuộc về bất kỳ tông nào, không thuộc về bất cứ một ai, sao lại nói Yêu
tông ta cướp đoạt của Thiên Bình tông chứ?” Yêu Thiên lại phun ra một
ngụm máu tươi, trong lúc cảm nhận được căn cơ trong cơ thể sắp hoàn toàn bị hủy, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, lúc nói chuyện còn cắn chặt
răng, hận không thể nuốt sống Thanh Lâm.
Căn cơ của hắn, Yêu tông quả thật có cách tu bổ lại, nhưng hắn muốn đạt được tu vi trước kia lần nữa thì phải cần phải có thời gian.
“Được rồi.”
Phương
Tú Lâm hít một hơi sâu, thản nhiên nói: “Nguyệt Liên, trong lúc xảy ra
mọi chuyện ở Thánh Dược sơn, ngươi và ta ai cũng không biết, bọn họ đều
có lý lẽ riêng của bọn họ. Nhưng nay, Yêu Thiên cũng không chết, căn cơ
đó tự hủy, cũng là do hắn tự gây ra, không thể trách người khác, chuyện
này kết thúc ở đây, như thế nào?”
“Nguyệt hoàng!!”
Phương
Tú Lâm vừa dứt lời, Yêu Thiên lại kêu la thảm thiết, nói: “Thanh Lâm kia tùy tiện giết chết Lý Âm, còn muốn giết hại ta, đây vốn dĩ là chẳng xem người ra gì mà, không xem Yêu tông ra gì!”
“Câm miệng!”
Nguyệt Liên trừng mắt nhìn Yêu Thiên một cái rồi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tài nghệ không bằng ai thì trách ai được chứ!”
Yêu Thiên ngây người ra nhưng cũng không nói tiếng nào, chỉ có điều ngọn
lửa tức giận tràn ngập trong đôi mắt ấy lại luôn nhìn về phía Thanh
Lâm.
“Chuyện này cũng thật sự là do bản thân Yêu mỗ bất tài,
nhưng Yêu mỗ xin thề, cả đời này nếu không giết ngươi, thề không làm
người!”
Đối với việc này, Thanh Lâm xem như gió thoảng qua tai.
“Đi!”
Phương Tú Lâm không nói thêm lời nào, vung tay một cái, tất cả người của Thiên Bình tông đều bước lên trên chiếc thuyền rồng to lớn kia, biến mất tận
chân trời trong ánh mắt của những tông môn khác.Mà người của Yêu tông,
lần này chịu thiệt thòi lớn đến như thế, nhưng lại không tiếp tục truy
cứu nữa, khó có thể làm cho các tông môn khác không nghi ngờ.
Luận về thực lực, Phương Tú Lâm chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Tinh Hoàng,
nhưng Nguyệt Liên lại là trung kỳ, Phương Tú Lâm tuyệt đối không phải là đối thủ của Nguyệt Liên, nhưng Nguyệt Liên lại chịu tha cho Thiên Bình
tông như vậy, điều này cho thấy, sau này, người của hai tông môn đều trở về tông môn của mình thì chuyện này càng khó có thể truy cứu được nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân trong đó vẫn có người thấu hiểu, như Lưu Minh kia,
như Thương Thiên Quỳnh kia, cũng như Diệp Thiên Nam, Mạt Lăng...
……
Chuyện của Thánh Dược sơn xem như kết thúc tại đây.
Thế nhưng sau khi người của Thiên Bình tông trở về tông môn, câu chuyện
Thanh Lâm ra sức ngăn cản, dựa vào sức của một mình hắn đã làm cho đệ tử Yêu tông rung sợ, vả lại, còn giết chết Lý Âm và sau khi ra khỏi Thánh
Dược sơn vẫn đuổi giết Yêu tông, cuối cùng gây ra trận chiến giữa cao
thủ cảnh giới Tinh Hoàng của hai tông môn, đang nhanh chóng lan truyền
ra.
Vô số đệ tử hâm mộ danh tiếng liền tìm đến Đan vực, chỉ vì muốn được gặp mặt Thanh Lâm trong truyền thuyết kia một lần.
Nhưng thông qua chuyện này, căn cơ của Thanh Lâm cũng nhanh chóng được lật
ra, lúc biết được lúc đầu Thanh Lâm chỉ là một thằng tạp dịch trong bếp, trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, bên ngoài động phủ của Thanh Lâm, có rất nhiều người đứng ngoài đó, tụm lại bàn tán xôn xao, nét hào hứng hiện hữu khắp trên khuôn mặt.
“Đây chính là động phủ của Thanh Lâm sư huynh...”
“Đáng tiếc là Thanh Lâm sư huynh đã đóng cửa không tiếp khách, ai cũng không gặp.”
“Ai da, đều do bọn tôi có mắt mà không tròng, lúc đầu khi Thanh Lâm sư
huynh vẫn còn là một tên tạp dịch, bọn ta nên phải kết thân với huynh
ấy.”
Các loại âm thanh lần lượt truyền đến, danh tiếng hiện nay
của Thanh Lâm, trong các đệ tử của Thiên Bình tông như được cá gặp nước
vậy, có thể tính là thiên tài và đó chính là địa vị mà sau này ai cũng
phải ngưỡng mộ.
Nói là chỉ gặp mặt một lần, nhưng trên thực tế, phần nhiều vẫn là để xu nịnh và dụ dỗ.
“Nhìn kìa, Tô sư tỷ đến rồi!”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn, trong ánh mắt của
đám đông, có một bóng người chậm rãi bước đến, trên người mặc một bộ áo
tím, thần sắc điềm tĩnh, khi đi ngang qua, ai cũng đều có thể cảm nhận
được vẻ lạnh lùng như băng đá vậy.
Chính là Tô Ảnh!
“Vẫn
là Tô sư tỷ có tầm nhìn, nghe nói lúc tu vi của Thanh Lâm sư huynh yếu
kém đi phòng vụ để trao đổi nhiệm vụ thì bị Lý Thần Tiêu và Lưu Văn Phi
ngăn cản, cuối cùng là do Tô sư tỷ ra mặt giúp đỡ nên chuyện này mới
được êm xuôi.”
“Quan hệ của Tô sư tỷ và Thanh Lâm sư huynh thật
tốt, không biết lần này Tô sư tỷ đến thăm, Thanh Lâm sư huynh có ra gặp
mặt hay không?”
“Nếu có thể ra gặp mặt, bọn ta cũng xem như được hưởng phúc của Tô sư tỷ rồi!”
Trên gương mặt của những đệ tử kia đều lộ rõ vẻ mong chờ, hy vọng Thanh Lâm có thể đi ra khỏi động phủ.
Cũng chính vào lúc này, trên bức tường phía trước động phủ, vốn dĩ lấp lánh
ánh sáng màu xanh lam vô cùng khủng khiếp của sấm sét đột nhiên dập tắt, trong tiếng rung chuyển liền xuất hiện một bóng người chậm rãi bước ra.
“Ra rồi!”
“Thật sự ra thật rồi!”
“Thanh Lâm sư huynh! Là Thanh Lâm sư huynh!”
“Đẹp trai quá...”
Ngước nhìn về bóng dáng đi ra kia, tiếng hô hào truyền đến vang dậy, trong
đó, trong ánh mắt của không ít đệ tử nữ đều lộ ra ánh sáng lấp lánh lạ
lùng, nhìn về bóng dáng thẳng đứng và khôi ngô kia, không biết nghĩ đến
cái gì mà trên khuôn mặt lại xuất hiện vài nét e thẹn, mặt ửng đỏ lên.