“Vũ Văn Phong, tuy đây là việc tranh đấu của các
đệ tử giữa Yêu tông và Thiên Bình tông, nhưng thủ lĩnh như ngươi lại ra
mặt, hình như là không hợp quy tắc cho lắm…”
Yêu thiên tới đây, trên tay đang cầm lấy cây cung phát ra ánh sáng màu đen, giọng điệu bình thản, đôi mắt lộ vẻ lạnh lùng.
“Hắn ta đột phá rồi sao?”
Vũ Văn Phong cảm nhận khí tức của Yêu Thiên, nhưng lại phát hiện ra rằng
mình không thể cảm nhận được thực lực tu vi của hắn lúc này, nếu như
không phải là có vật gì cản trở lại thì Vũ Văn Phong nhất định là đã đột phá được cảnh giới Linh Đan mới làm cho cậu ta không phát giác được.
Rất rõ ràng, Yêu Thiên là người đến sau, bởi vì những người tới nơi này ít
nhất phải là người thuộc cảnh giới Linh Đan, nhưng trước đó Vũ Văn Phong cũng đã tra ra được rõ ràng rằng là Yêu Thiên chỉ là người hậu kỳ cảnh
giới Cố Nguyên.
“Xem ra, cậu ta cũng giống như Lý Âm vậy, ở trong Thánh Dược sơn đã thu được một số tạo hóa.”
“Cố Nguyên hóa đan, không phải dễ như thế đâu…”
Tuy là cảm nhận được cơ thể mình đang hùng mạnh, nhưng chỉ đơn thuần là
xuất phát từ nguyên lực thuộc tính của cảnh giới Cố Nguyên, trong tâm
của Vũ Văn Phong, đâu đó cũng xuất hiện ra một chút sự bất lực và đố kỵ.
Cậu ta ở Thánh Dược sơn này, cũng đã thu được một số linh dược, với lại cấp bậc cũng không phải là thấp, nhưng lại không có được một chút tạo hóa
nào trong tu vi, lúc này thấy được Yêu Thiên và Lý Âm, đặc biệt là cây
cung màu đen trong tay của Yêu Thiên, trong lòng cảm thấy có chút không
công bằng cho lắm.
Đương nhiên, tuy là không công bằng, nhưng Vũ Văn Phong cũng hiểu rõ được, với thực lực của Yêu Thiên, lúc ở trong
cảnh giới Cố Nguyên, thì cậu ta không phải là đối thủ, bây giờ muốn đột
phá cảnh giới Linh Đan, thì càng khó hơn nhiều.
Trầm ngâm một hồi, Vũ Văn Phong lớn tiếng nói: “Dừng tay lại hết cho ta!”
Nghe xong, đệ tử của Thiên Bình tông tuy là rất giận dữ, nhưng cũng nhanh
chóng lùi lại, còn đệ tử của Yêu tông, sau khi Yêu Thiên điềm đạm nói ra hai từ, họ cũng lẳng lặng lùi lại phía sau lưng Yêu Thiên.
Hai
bên giao chiến chưa tới năm phút, nhưng đệ tử của Thiên Bình tông đã
chết hơn một nửa, những người còn sức để chiến đấu cũng chưa được mười
người nữa.
Đồng thời, mười người này cũng là những đệ tử Thiên Bình tông còn lại đứng ở đây.
Còn về phía Yêu tông, rất rõ ràng thấy được là so với Thiên Bình tông thì
họ mạnh hơn nhiều, tuy nói là trận chiến đấu lúc nãy cũng đã làm cho
bên họ chết rất nhiều người, nhưng bây giờ những người còn lại đứng ở
đó, tính thêm Yêu Thiên nữa thì vẫn còn hơn hai mươi người.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vũ Văn Phong nhìn về phía của Tống Nguyên, khuôn mặt có chút khó coi.
“Sư huynh, cái thanh thủy thần liên này, là Thiên Bình tông đệ tìm thấy
trước, với lại đã đánh sống đánh chết phải trả giá rất lớn,lúc nãy mới
vừa giết chết hết bốn tên Huyết yêu thú nắm giữ thanh thủy thần liên
này. Còn bọn người Yêu tông từ nãy đến giờ cũng chỉ là đứng ở trên núi
quan sát, sau khi đệ giết chết hết bọn Huyết yêu thú, thì họ lại muốn
cướp lấy thanh thủy thần liên, sau đó…thì xảy ra cảnh tượng này.” Tống
Nguyên sơ lược đại khái nói lại vụ việc, không nói thêm bớt một chút nào cả.
Trên thực tế thì cậu ta cũng hiễu rõ, sức mạnh của hai bên cách nhau rất xa, nói thêm nói bớt cũng chẳng có ích gì.
Vũ Văn Phong nghe xong, trừng mắt ra nhìn Tống Nguyên một cái, trong mắt chất chứa những ý nghĩ, Tống nguyên đều hiểu được.
Rõ ràng là biết người ta muốn ngư ông đắc lợi, các người còn chiến đấu với Huyết yêu thú? Não không thông à?
Trong lòng của Tống Nguyên rất hối tiếc ân hận, nhìn thấy Vũ Văn Phong trừng mắt ra nhìn mình, không dám nói gì nhiều nữa.
“Yêu Thiên, cậu cũng đã nghe thấy, là Yêu tông không đúng trước, việc này
nếu như truyền đến tai của những người cấp cao trong Thiên Bình tông, e
là sự hợp tác với Yêu tông, sẽ xảy ra một số vấn đề…”Vũ Văn Phong nhìn
chằm chằm vào yêu thiên, nói một cách bĩnh tĩnh điềm đạm.
“Hứ, linh vật trời đất, người có năng lực thì có được thôi, sao lại nói là
cướp chứ, Vũ Văn huynh chỉ nghe lời nói từ một phía của Tống Nguyên, thì có lẽ là hơi bất hợp lý đúng không?”Yêu Thiên không nói gì cả, còn Lý
Âm thì lạnh lùng đáp lại.
Vũ Văn Phong nhìn về phía Lý Âm, ánh
mắt lộ vẻ lạnh lùng, người ở phía sau nhìn vào mặt Vũ Văn Phong, cũng sẽ làm cho họ run người, nhưng có Yêu Thiên ở đây, nỗi sợ Vũ Văn Phong của hắn ta, cũng đã giảm đi rất nhiều.
Yêu Thiên vẫn chưa mở miệng, ai cũng hiểu, bây giờ hắn ta phải nói gì thì mới có thể có được quyết
định cuối cùng, cho nên hai bên giống như là tâm tư tương thông vậy, im
lặng lại hết.
Đương nhiên, nỗi tức giận của các đệ tử Thiên Bình
tông vẫn không thể nào khống chế lại được, nếu như không phải sức mạnh
của hai bên cách xa nhau như vậy thì ở đâu mà họ lại chịu nhẫn nhục như
vậy.
“Thôi đi…”
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên yêu thiên lên tiếng nói: “Thanh thủy thần liên này, là các ngươi phát hiện trước,
đồng thời cũng đã phải trả giá rất nhiều, đúng lý thì các người có được, nhưng mà…”
Nghe xong, bọn người của Vũ Văn Phong liền thắt tim lại.
Trên thực tế, nếu như không lấy thanh thủy thần liên,bọn họ có thể bình thản rời khỏi, nhưng lúc này bọn họ là đại diện cho phía Thiên Bình tông,
đặc biệt là Vũ Văn Phong, với tư cách là thủ lĩnh của Thiên Bình tông,
nếu như luôn nhẫn nhịn như vậy thì nếu như sau này bị truyền ra bên
ngoài thì cậu ta làm gì còn có mặt mũi xuất hiện ở Thiên Bình tông nữa.
“Ta cũng rất cần cái thanh thủy thần liên này, hay là, bây giờ ta ra giá mua lại, các người thấy thế nào?” Yêu thiên lại nói.
Vũ Văn Phong thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là Yêu Thiên đã cho họ một đường
lui, lúc đó không màng đến suy nghĩ của người khác, liền nói ngay:
“Được!”
Các đệ tử khác của Thiên Bình tông vẫn còn đang rất phẫn
nộ, nhưng cũng không nói thêm gì, so với tôn nghiêm thì hiển nhiên là
tính mạng quan trọng hơn nhiều, vả lại, thanh thủy thần liên và tiền
bạc, cũng không có gì xung đột với nhau.
“Mười lăm vạn đồng vàng.” Yêu Thiên trầm ngâm một hồi, mở miệng nói.
Sau khi nói ra câu đó, sắc mặt của bọn người Vũ Văn Phong trông rất khó
coi, thanh thủy thần liên này giá ít nhất cũng phải là năm mươi vạn đồng vàng, mười lăm vạn…rõ ràng là Yêu Thiên chả xem họ ra gì!
Trước
đó tưởng rằng Yêu Thiên vẫn còn chút kiêng nể Thiên Bình tông, nhưng bây giờ xem ra thì đối phương căn bản là đang muốn chơi mình.
Lúc
đó, đừng nói là đệ tử của Thiên Bình tông vì tức giận nên khuôn mặt đỏ
lên, e rằng ngay cả Vũ Văn Phong cũng đang nghiến răng lại, trong lòng
rất ư là phẫn nộ.
“Mười lăm vạn đồng vàng, cũng không phải là ít
đâu…nếu như không chịu thì có thể khai chiến.” Yêu Thiên mở mắt ra,
giọng điệu bình tĩnh, trông giống như là tư thế của một cao thủ.
Câu nói này mang tính rất là khiêu khích, nhưng lại làm cho Vũ Văn Phong
bình tĩnh lại, cậu ta hiểu, nếu như khai chiến lần nữa thì người của
Thiên Bình tông e rằng sẽ bị chết thương vô số…
Thở một hơi dài, Vũ Văn Phong lộ vẻ bất lực, mở miệng nói: “Được thôi, mười lăm vạn thì…”
“Như thế mà cậu cũng có thể nhịn được sao?”
Chưa đợi Vũ Văn Phong nói xong, bỗng từ trên thung lũng, truyền đến một lời
nói vừa mỉa mai vừa khinh bỉ và lời nói đó được xuất phát từ kẻ từ nãy
đến giờ đứng với dáng hai tay chắp lại đưa ra sau lưng.
Sự xuất
hiện của Thanh Lâm, mọi người cũng đã sớm nhìn ra, chỉ là đối với thực
lực của Thanh Lâm thì bất luận là Thiên Bình tông hay Yêu tông cũng
không quá đề cao cậu ta, đặc biệt là Yêu tông, bọn họ cực kỳ khinh bỉ
Thanh Lâm, lúc trước, khi chọn thủ lĩnh, Thanh Lâm được Phương Tú Lâm
chọn, nhưng cuối cùng lại bị đám đệ tử của Thiên Bình tông lật xuống,
đưa Vũ Văn Phong lên.
Trong mắt của bọn họ, Thanh Lâm là một phế
vật, là người không có đủ thực lực lại càng là một tên nhát gan, trước
mặt nhiều người mà vẫn có thể nhẫn nhịn như vậy, nếu đổi ngược lại là
mình, thì đã sớm tức giận bực bội, hướng về phía Vũ Văn Phong, hoặc là
Tống Nguyên khiêu chiến rồi.