Cậu yên lặng nhập “tĩnh”. Cậu dựa vào kim đan, xem xét bên trong cơ thể
mình. Cơ bắp cậu nhúc nhích một chút. Cậu điều chỉnh trạng thái của cơ
thể lại. Quên đi tất cả mọi chuyện bao gồm cả trận đấu đang diễn ra, cậu tập trung tinh thần và sự chú ý của bản thân lại.
Trong lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng trọng tài thông báo:
“Trận thứ năm, Diệp Du Đình thắng!”
Trận thứ tư và trận thứ năm đã kết thúc… Lâu Thành mở mắt ra. Con ngươi cậu
tĩnh mịch tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy. Bước chân di chuyển,
cậu không nhanh không chậm đi về phía lôi đài trung tâm, bước lên bậc
thang vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Một bước, hai bước, ba bước… Cậu đã bước lên hết các bậc thang. Cậu tiến về phía tay phải của trọng tài.
Trong suốt quãng đường, cậu nhạy bén phát hiện hàng trăm ánh mắt đang đổ về
phía cậu. Cậu nghe thấy những tiếng vỗ tay và tiếng hò hét thưa thớt.
Mặc dù những thứ này chênh lệch rất lớn với dòng người đông nghịt và
tiếng hò hét như trời gầm ở võ quán Đại học Tùng Thành. Nhưng những thứ
khi đó thuộc về Trần Trường Hoa và Lâm Khuyết. Còn những cái này thuộc
về Lâu Thành cậu!
Mắt nhìn thẳng, Lâu Thành nhìn thấy đệ tử tục
gia của Đại Hành Tự, Ngô Thế Thông. Cậu ta mặc võ phục có hai màu đỏ
vàng, tay áo có thêu hoa văn hoa sen. Dáng người cường tráng, chiều cao
trung bình và quanh miệng có một lớp râu nhàn nhạt. Tất cả những thứ này không giúp cậu ta tăng thêm sự thành thục cho bản thân, ngược lại nó
mang đến một chút sự ngây thơ của các cậu con trai muốn mau chóng trở
thành đàn ông.
Dù sao cậu ta cũng mới mười bảy tuổi… Dòng suy
nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, một chút e ngại cuối cùng còn sót lại
đối với Ngô Thế Thông đã biến mất tựa như những bông tuyết bị tan chảy
dưới ánh nắng mặt trời.
Ánh mắt cậu chuyển về phía màn hình lớn. Trên đó đang chiếu ảnh cậu và Ngô Thế Thông, và nổi bật trên đó là dòng chữ:
“Đệ tử Đại Hành Tự và cao thủ thần bí! Thiền Công Phật Môn với Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích!”
Trên khán đài, ông chú họ Trịnh cùng những người xem Lâu Thành thi đấu đã
ngồi ngay ngắn lại. Bọn họ đang rất mong chờ trận đấu sắp bắt đầu này.
Khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình lớn, nhiệt huyết trong bọn họ như
sôi trào.
Võ đạo là điểm cực hạn của cơ thể con người trần tục.
Nó dấy lên ngọn lửa sùng bái kẻ mạnh trong xã hội loài người từ thuở sơ
khai.
“Mấy người có ai từng xem qua trận đấu của Ngô Thế Thông
kia chưa? Cậu ta am hiểu về loại võ công gì vậy?” Ông chú họ Trịnh bất
chợt hỏi.
Ngày thi đấu thứ nhất, dựa theo gợi ý của quầy dịch vụ, ông chú đã đến xem trận của Ngô Thế Thông. Suốt trận đấu đó, dù ông chú có muốn khen hay cũng chẳng tìm thấy điểm gì để khen cả. Ông chú chỉ
nhớ mang máng chưởng pháp của tuyển thủ này rất mạnh mẽ và cứng rắn,
không cho đối thủ có cơ hội tránh né hay tấn công nào.
Bạn bè ông chú họ Trịnh nhìn lẫn nhau rồi mờ mịt lắc đầu, nói: “Mấy hôm trước bọn
tôi bận đi làm mà. Nếu không phải cậu rủ nhiệt tình quá thì bọn tôi đã
không dùng hết ngày nghỉ phép để đến xem đâu.”
Ông chú họ Trịnh
không nói thêm gì nữa. Tay ông chú nắm chặt lại. Không biết tại sao,
trong lòng ông chú lại thấy khá lo lắng cho Lâu Thành.
Lưu Ứng Long nhìn màn hình lớn, nói như thể dò hỏi: “Các em, ai đã xem người tên Ngô Thế Thông này đấu chưa?”
“Em từng xem một trận. Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ của cậu ta khá lợi hại.” Tần Chí Lâm nhớ lại.
“Xem ra cậu ta đi theo con đường hàng ma…” Lưu Ứng Long khẽ gật đầu. Ánh mắt anh ta lại chuyển về phía lôi đài. Lúc này, anh ta không nói thêm gì
nữa mà chờ đợi trận đấu ác liệt sắp tới.
Gần khán đài, một chàng trai có tóc hớt sát đầu nhìn lướt qua màn hình lớn và ngạc nhiên nói:
“Sư phụ, là cậu sinh viên ở cùng khách sạn với chúng ta kìa. Không ngờ cậu ta lại thực sự đến đây tham gia thi đấu.”
Cậu ta mặc võ phục có màu xanh đen. Trên cổ áo và ống tay có thêu hình ngọn núi.
Ông lão có vành tai lớn cười nói: “Già cả rồi… Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Cậu ta có thể lọt vào vòng này, thực lực đương nhiên
sẽ không yếu.”
Chàng trai tóc hớt sát đầu đan tay lại, mặt nghiêm túc nói: “Có vẻ như cậu ta có Băng Bộ tuyệt học.”
“Hèn chi…” Ông lão giật mình: “Tiểu Diệp, trò hãy để ý kỹ vào, biết đâu sau
này cậu ta sẽ là đối thủ của trò. Mặc dù bây giờ trò đã đạt được cấp
chín chuyên nghiệp nhưng không thể coi thường người nổi bật, xuất chúng
trong các võ giả nghiệp dư như thế này.”
“Vâng.” Chàng trai tóc
hớt sát đầu gật đầu thật mạnh. Rồi đột nhiên cậu ta nói với giọng chứa
đầy áp lực: “Sư phụ, con nhất định sẽ lọt vào Top bốn. Vì bệnh của cha
con, sư phụ, người đã vất vả nhiều rồi.”
Ông lão cười nói: “Một
ngày làm thầy, cả đời làm cha. Đây không chỉ là yêu cầu đối với đồ đệ,
mà còn là yêu cầu đối với người làm thầy. Đừng nói nữa, cố gắng phát huy hết khả năng đi, hai sư muội trò còn chờ được đãi tiệc đấy.”
“Vâng!” Chàng trai tóc hớt sát đầu bất giác siết chặt tay lại, ánh mắt cậu ta hướng về phía lôi đài.
Bởi vì dòng chữ trên màn hình quá bắt mắt nên thu hút không ít ánh mắt của
các khán giả khác. Trong phút chốc, Lâu Thành cảm thấy bản thân như thể
bị lột trần dưới ánh đèn.
Những ánh mắt ấy khiến cậu vừa thấy áp lực, vừa thấy phấn khích.
Đúng lúc này, Ngô Thế Thông mỉm cười và nói:
“Tôi đã xem trận đấu của cậu. Chỉ có Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích chả có gì hay ho kia!”
Lần đầu tiên bị đối thủ khiêu khích như vậy, Lâu Thành lập tức cảm thấy tức giận.
Chả có gì hay ho? Cái thứ không có gì hay ho này sẽ đánh bại cậu đấy!
Khai triển Ngưng Thủy Trang và nhập “tĩnh”, cậu nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh. Cậu tự nhủ không nên bị lời nói của đối thủ ảnh hưởng đến, không
nên bị chi phối cảm xúc khi thi đấu, nếu không sẽ xuất hiện sai lầm.
Trong thi đấu võ đạo, cảm xúc của bản thân đóng vai trò rất quan trọng. Đấu
tinh thần với nhau là một chuyện thường xảy ra trong giao đấu khi lên
các cấp võ đạo cao hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, Lâu Thành vững
vàng cười nói: “Mấy hôm nay tôi xem rất nhiều trận, cũng khá ấn tượng về cậu. Nhưng mà nếu là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự thì khiêm tốn và từ
bi mới phù hợp với yêu cầu của Thiền Công hơn nhỉ?”
Cậu đang nói dối. Cậu ám chỉ rằng đã xem qua các trận đấu của Ngô Thế Thông, và khá hiểu cậu ta!
Ngô Thế Thông ngẩn người. Mặt cậu ta hiện lên vẻ bối rối. Nhưng rất nhanh
cậu ta đã bình tĩnh lại. Vẻ mặt cậu ta không có bất kỳ gợn sóng nào,
nói:
“Phật cũng có lửa, bên ngoài từ bi là Kim Cang phục ma!”
Lâu Thành không lên tiếng. Cậu tiếp tục duy trì nụ cười bí hiểm trên môi.
Vẻ mặt cậu như thể đang nói với cậu ta rằng “tôi nhìn thấu cậu rồi”.
Đây là trình độ đấu tinh thần thấp nhất mà bình thường vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Ngô Thế Thông cũng không lên tiếng. Cậu yên lặng điều chỉnh hô hấp của
mình. Thời gian chậm rãi trôi qua, áp lực càng lúc càng nặng nề hơn.
Trọng tài giơ tay lên. Ông ta nhìn lướt qua hai tuyển thủ rồi phất tay xuống:
“Trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài vừa dứt lời, Lâu Thành lập tức thi triển Xà Bộ, lắc lư trọng tâm, nhanh chóng tiến lại gần Ngô Thế Thông.
Bọn họ đang vỗ tay cho lần tấn công đầu tiên của trận đấu này.
Vẻ mặt Ngô Thế Thông trầm xuống. Có vẻ như vì không đoán ra vị trí mà Lâu
Thành sắp tấn công nên cậu ta dứt khoát xuống tấn, bày ra tư thế phòng
thủ vững vàng.
Trọng tâm Lâu Thành đột nhiên thay đổi. Cậu tiến
về phía bên phải của Ngô Thế Thông, tay trái tung ra. Chiêu thức mang
theo sự âm u và lạnh lẽo nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Trong đầu cậu hình dung ra phong cảnh tuyết lớn mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Thế thứ hai của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, Hàn Ý Nhập Cốt!
Đối mặt với một chưởng nhanh quá mức bình thường như thế này, Ngô Thế Thông không hề có chút hoang mang nào. Cậu ta nhấc khuỷu tay lên, vừa vặn
chặn được một chưởng kia của Lâu Thành.
Bốp!
Vừa chạm vào Ngô Thế Thông, Lâu Thành lập tức thu chưởng kia lại. Cỗ kình lực chỉ
kịp tung ra một nửa đành phải bỏ dở. Cậu mượn thêm lực, tiến về trước
mặt Ngô Thế Thông.
Cậu vừa rời khỏi chỗ cũ thì Ngô Thế Thông tung ra một cú đá ngang về phía ấy. Tất nhiên là cú đá của cậu ta bị rơi vào khoảng không.
Nắm lấy cơ hội ấy, Lâu Thành lại tung ra một chưởng ẩn chứa một cỗ kình lực mạnh mẽ khác về phía cổ của Ngô Thế Thông.
Từ đầu đến cuối, cậu đều giữ không ít lực để phòng ngừa đối thủ sẽ tấn
công bất ngờ. Lần tấn công này của cậu cũng mang yếu tố thăm dò là
chính.
Ngô Thế Thông vừa thu chân về thì tay phải của Lâu Thành
đã đánh tới. Cậu ta hít sâu một cái. Hai tay không cần thời gian tụ lực
mà trực tiếp đẩy ngang. Tuy vậy nhưng khí thế của cú đẩy ngang ấy lại
rất mạnh mẽ, như mang theo uy lực đập vỡ đá. Vừa chạm vào cậu ta, Lâu
Thành liền cảm nhận được nguồn sức mạnh mạnh mẽ của cậu ta. Dựa vào sự
tiếp xúc ở tay, cậu dùng tinh thần của mình soi vào bên trong đối phương để xem tình huống biến hóa của các cơ bắp.
Điều chỉnh cơ thể,
thay đổi trọng tâm, Lâu Thành nhanh chóng mượn thêm lực. Cậu vọt đến bên cạnh và khai triển bộ pháp. Đồng thời, cậu tung ra song chưởng và một
cú đá thấp. Cậu dần dần tạo nên mạng lưới tấn công dày đặc tràn đầy tính âm nhu. Lượt sau nhanh hơn lượt trước, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước,
khiến đối thủ không kịp thở lấy sức.
Trong suốt lượt tấn công này, Lâu Thành đều giữ lại một phần lực để phòng ngừa tình huống bất trắc.
Dần dần cậu đã có những phán đoán sơ về võ công của Ngô Thế Thông. Có lẽ
đối phương lấy chưởng pháp mạnh mẽ, cứng cáp làm chủ, trong đó hẳn là có sở trường về Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ. Nếu cậu bị cậu ta vỗ
một cái lên đầu hoặc lên người thì khả năng cao là cậu sẽ không thể kiên trì đấu tiếp được.
Bộ pháp của Ngô Thế Thông cũng tương ứng như
thế. Bộ pháp ấy rõ ràng thuộc về loại ngạnh công, thiếu đi sự linh hoạt
và nhanh nhẹn. Cho nên Lâu Thành dùng Hàn Ý Nhập Cốt để tấn công cậu ta. Chiêu này vừa vặn khắc chế được võ công của cậu ta.
“Nếu như
cậu ta gặp phải loại cao thủ có sở trường là Thông Tý Quyền như Lưu Ứng
Long, e rằng cậu ta sẽ càng chật vật hơn nữa…” Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lâu Thành. Sau đó, cậu lại suy nghĩ đến thế Cuồng Phong Bạo
Tuyết, Hàn Ý Nhập Cốt điên cuồng và hung mãnh. Sự lạnh lẽo tựa như mặt
hồ yên tĩnh “lắng nghe” những biến hóa bên trong đối thủ. Cậu mượn một
cỗ lực mạnh mẽ rồi liên tục tung ra quyền cước. Quyền sau mạnh hơn quyền trước, cước sau nhanh hơn cước trước. Rất nhanh cậu đã san bằng được
điểm yếu về sức mạnh, khiến Ngô Thế Thông không có sức để phản kích lại. Cậu ta phảng phất như một người lữ khách đang cô độc bước những bước
chân vô lực tại Bắc Cực lạnh lẽo.
Lại một trận vỗ tay khen hay
vang lên trên khán đài. Bọn họ đang vì lượt tiến công như bão tuyết của
Lâu Thành mà vỗ tay khen ngợi.
Có rất nhiều lần Ngô Thế Thông
muốn tung ra chiêu thức có lực bộc phát như Đại Khai Bi Thủ hay Đại Suất Bi Thủ để thay đổi tình thế khó khăn này. Nhưng Lâu Thành – người mới
đấu một trận kịch liệt với “Một quyền vô địch” ngày hôm qua – đã có kinh nghiệm đối phó với tình huống này. Không tránh né, cậu khai triển thế
Điện Hỏa Trang kết hợp với Đại Tuyết Băng, lấy cứng chọi cứng mà ngăn
cản cậu ta. Sự tấn công điên cuồng và hung mãnh của cậu cũng không vì
thế mà ngừng lại.
Lưu Ứng Long thấy thế thì nhíu mày. Anh ta nói khẽ với Tần Chí Lâm ngồi bên cạnh: “Không ngờ Ngô Thế Thông không mạnh
như tưởng tượng. Chẳng lẽ thực lực của cậu ta thật sự chỉ tầm cấp hai
nghiệp dư?”
“Chắc là do bị đối thủ khắc chế. Hai môn chưởng pháp kia của anh ta cũng không phải thứ vừa.” Tần Chí Lâm trầm ngâm nói.
Đấu đến lúc này thì tay phải Lâu Thành run lên một cái. Nắm đấm của cậu tựa như mũi thương tung ra ngoài, đấm trúng tay trái đang đưa lên ngăn cản
của Ngô Thế Thông.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Cánh tay phải của Ngô Thế Thông lại bị Lâu Thành đấm mạnh vào, thế phòng ngự của cậu ta bị phá vỡ. Hai cánh tay cậu ta đưa ra hai bên, lộ ra sơ
hở trước ngực.
Lâu Thành được thế tiến tới. Cậu lại mượn lực rồi
tung một quyền trái ra. Quyền trái xé gió lao đến tựa như một con giao
long mạnh mẽ tấn công vào ngực Ngô Thế Thông.
Cộp!
Ngực
của Ngô Thế Thông bị đánh trúng nhưng Lâu Thành không hề có cảm giác như đánh vào da thịt. Cảm giác ấy như thể cậu đang đánh vào một khúc gỗ và
phát ra âm thanh kỳ quái.
Mặt Lâu Thành biến sắc. Cậu muốn lui
ngay ra sau để tránh né nhưng đã không kịp. Cậu bị một bàn tay vững
chắc, có màu vàng hiện ra bắt lấy.
Kim Chung Tráo!
Công pháp căn bản của Ngô Thế Thông là Kim Chung Tráo!
Cậu ta dùng thời gian giao lưu đầu trận để khiêu khích đối thủ, dùng tình
huống bị động ban đầu, dùng những lúc nguy khốn tung Đại Khai Bi Thủ và
Đại Suất Bi Thủ để khiến cậu tin vào sự thật trước mắt, tin rằng đệ tử
tục gia của Đại Hành Tự giỏi về chưởng pháp!
Cậu ta làm điều này nhằm khiến cậu mất sự phòng bị và dần dần tung toàn lực để điên cuồng tấn công.
Mà cuối cùng, mọi chuyện sẽ đảo ngược lại!
Lâu Thành nhìn thấy khóe miệng Ngô Thế Thông khẽ nhếch lên, vẻ mặt lộ ra ý
cười. Sự ngây thơ trên mặt cậu ta đã biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt cậu ta
lúc này như nói với cậu rằng: “Anh từng xem trận đấu của tôi thì sao?
Bọn họ đâu có đủ khả năng để ép tôi phải khai triển Kim Chung Tráo
đâu!”
Tay phải của cậu ta nắm chặt lấy cổ tay trái Lâu Thành.