Một tên không có cấp võ đạo? Tên là Lâu Thành gì đấy?
Cái này hình như là mình thì phải?
Đối thủ của mình là “Một quyền vô địch” trên diễn đàn?
Trong đầu Lâu Thành nảy ra suy nghĩ như vậy. Cậu có cảm giác vận mệnh thật kỳ diệu. Dù đã trải qua hai vòng đấu nhưng số võ giả còn lại cũng hơn hai
trăm. Không biết đây là duyên phận kiểu gì mà đối thủ hôm nay của cậu là một người bạn trên diễn đàn?
Cậu lướt xuống, xem bình luận bên
dưới. Tên mê võ đến cuồng si từng đi du học “Long Vương cái thế” nói:
“Tôi đã kiểm tra rồi, không có đệ tử đích truyền của môn phái lớn nào có tên thế này cả. Nhưng các cậu không được chủ quan. Không có cấp võ đạo
nhưng lại lọt qua được hai vòng đấu loại, nếu chỉ dựa vào may mắn thì
không có khả năng.”
“Long Vương cái thế” nắm giữ lượng thông tin
về võ đạo cực kỳ nhiều. Đối với thông tin các tuyển thủ trong hội võ đạo đại học toàn quốc, anh ta xem như nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng đến
anh ta cũng không biết tình huống bên Lâu Thành.
Nhìn lời bình
luận của anh ta, Lâu Thành thầm nghĩ: “Muốn tra được tôi, chắc chỉ còn
nước anh hack cả hệ thống hộ khẩu của Bộ Cảnh sát hoặc danh sách sinh
viên của đại học Tùng Thành thì may ra…”
“Đường đến lôi đài” gửi
icon buồn cười: “Yên tâm! Dù sao tôi cũng được xem là lão làng mà. Chẳng lẽ không hiểu được chuyện không được coi khinh đối thủ dù người ta
không có cấp võ đạo hay sao? Nhưng, dù loại người này có xem thường việc tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư thì chắc chắn sẽ tham gia thi đấu
định cấp chuyên nghiệp. Không đạt được cấp chín chuyên nghiệp nghĩa là
thực lực của cậu ta vẫn chưa đủ mạnh! Ha ha, nếu cậu ta có phong cách ẩn sĩ, ngay cả thi đấu định cấp chuyên nghiệp cũng không tham gia, vậy thì cậu ta đăng ký tham gia thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng
Hoàng làm cái gì cơ chứ? Tất nhiên, thực lực không đến cấp chín chuyên
nghiệp thì cao lắm cũng bằng Tiểu Quyền. Vậy thì cần gì phải lo lắng?”
“Cùng một cấp mà đấu với nhau sẽ có rất nhiều nhân tố ảnh hướng đến thắng
bại. Cậu có niềm tin với Tiểu Quyền đến vậy sao?” “Cỏ cây thế gian đều
tươi đẹp” hỏi lại.
“Đường đến lôi đài” dùng icon cười xấu xa:
“Đương nhiên, Tiểu Quyền là người của tôi mà! Cậu ta đã đạt được cấp một nghiệp dư đã hơn một năm nay, từng tham gia hai lần thi đấu định cấp
chuyên nghiệp, kinh nghiệp thi đấu cũng được xem là phong phú, thực lực
tích lũy được cũng kha khá. Tôi cảm thấy khả năng thắng của Tiểu Quyền
rất cao.”
“Chưa biết chừng người ta đã tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư ba lần thì sao?” Cô nhóc thích tranh cãi “Huyễn Phạn” trả lời.
Admin “Đại hiệp cưỡi heo” gửi icon gõ đầu: “Lâu thành kia mới mười tám tuổi,
nếu đã tham gia thi đấu định cấp chuyên nghiệp ba lần, vậy thì cậu ta
mới mười lăm tuổi đã đạt được cấp một nghiệp dư? Lúc đó, cơ thể cậu ta
vừa mới dậy thì thôi!”
Cô nhóc “Có bán mì hoành thánh nha” bình luận: “Tôi cược mười bao hạt điều, Tiểu Quyền có thể thắng!”
“Tôi cược năm trái dưa leo, Tiểu Quyền sẽ thua!” “Tôi luôn luôn đẹp trai và
thuần khiết” gửi icon buồn cười ngay phía dưới. Bộ dạng anh ta như thể
chỉ sợ thiên hạ này không đủ loạn.
Bài đăng tình hình trực tiếp
biến thành bài đăng cá cược thắng thua. Có người cược năm gói mì ăn
liền. Có người lại cược sáu chân giò hun khói. Bầu không khí rất sôi
nổi, gần như quên mất chính chủ của bài đăng là “Đường đến lôi đài”.
“Đường đến lôi đài” trả lời lại: “Tôi cược một tấm ảnh bán khỏa thân! Tiểu
Quyền sẽ thắng! Nếu cậu ta mà thua, tôi sẽ bạo nát cúc hoa của cậu ta!”
Tính toán số lượng, Lâu Thành phát hiện tám mươi phần trăm bạn bè trên mạng
cược “Một quyền vô địch” sẽ thắng. Cậu còn định cược năm cái cổ vịt rằng cậu sẽ thua. Nhưng nhớ đến cái miệng quạ đen của chủ nhiệm câu lạc bộ
võ đạo đại học Bắc Sơn, Hứa Vạn Niên, cậu quyết định tốt nhất không nên
nguyền rủa bản thân thì hơn. Vì thế, cậu vờ như không nhìn thấy bài đăng này.
Tít tít tít. Nghiêm Triết Kha đã trả lời lại. Cô gửi icon
sững người trong gió: “Tôi mới cùng bà ngoại hàn huyên một chuyến,mới
chỉ bảy, tám phút không cầm điện thoại mà cậu đã gặp được một đối thủ
“tốt” như vậy sao?”
“Hì hì, chỉ số may mắn lần này không cao lắm. Sau này cậu có thể giúp tôi giữ vững may mắn không?” Lâu Thành đùa giỡn nói.
Tốt nhất là kết bạn với tôi, mãi mãi dùng sự may mắn của cậu soi sáng tương lai của tôi…
Nghiêm Triết Kha gửi icon khoanh tay lại trầm tư: “Đã đến nước này, chúng ta
vẫn nên xem xét thật kỹ tình hình bên đối thủ. Cậu có thông tin về đối
thủ chưa?”
“Vẫn đang xếp hàng chờ lấy đây. Hôm nay người đến
quầy dịch vụ thật nhiều.” Lâu Thành gửi icon cười ngây ngô: “Dù sao tôi
cũng không có hi vọng lấy được tiền thưởng của Top mười sáu. Có hai trận đấu phía trước, tôi tự nhiên hi vọng đối thủ phía sau mạnh hơn đối thủ
phía trước, để tôi có thể tranh thủ rèn luyện thêm khả năng thực chiến.”
Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười: “Cam à, cậu có tiềm năng cuồng võ đạo thành si nha.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, Lâu Thành đã đến trước quầy dịch vụ. Cô gái trực ở quầy dịch vụ nhìn cậu một lát, không hỏi là muốn tra thứ gì đã trực
tiếp đưa thông tin của “Một quyền vô địch” cho cậu.
“Cô biết tôi sao?” Lâu Thành kinh ngạc.
Cô gái trực ở quầy dịch vụ mỉm cười: “Trong hơn hai trăm tuyển thủ, chỉ có cậu là không có cấp võ đạo thôi.”
“Ra là thế.” Lâu Thành hiểu ra ngay.
“Đối thủ lần này của cậu là cấp một nghiệp dư. Cố gắng lên nha!” Cô gái trực ở quầy dịch vụ phấn khởi cổ vũ cậu.
Lâu Thành hơi sững sờ nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười: “Cảm ơn!”
Thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt.
Rời khỏi quầy dịch vụ, cậu nhanh chóng xem sơ thông tin rồi gửi những tin
chính của đối thủ cho Nghiêm Triết Kha hay: “Kim Đào, mười chín tuổi,
cấp một nghiệp dư, là học viên của học viện võ đạo Hải Uyên, cao một mét tám lăm… Huấn luyện viên, người thấy sao?”
Nghiêm Triết Kha gửi
icon đeo kính râm chớp lóe: “Học viện võ đạo Hải Uyên? Để tôi dò tìm
chương trình học của bọn họ xem bên đó dạy công phu gì. Cậu chờ một
chút.”
“Có internet thật tốt…” Lâu Thành thầm nghĩ. Cậu đi đến
gần lôi đài thứ hai, ngồi đại vào một chỗ rồi nhìn vào bài cá cược thắng thua, à không, bài đăng trực tiếp.
Mấy chục người đùa giỡn cá cược ầm ĩ. Sau khi “Bầu trời trên không” tham gia bình luận thì chủ đề chính mới được kéo lại.
“Tình trạng hiện tại của Tiểu Quyền sao rồi? Có căng thẳng hay không?” “Bầu trời trên không” hỏi.
“Đường đến lôi đài” nghiêm chỉnh trả lời lại: “Tiểu Quyền rất thận trọng nhưng không căng thẳng. Cậu ta cũng không nghịch điện thoại, đang tĩnh tâm,
điều chỉnh cơ thể, giữ cơ thể ở trạng thái thi đấu tốt nhất.”
“Lâu Thành kia có sở trường gì? Trước đó đã từng đánh bại đối thủ có thực lực ra sao?” “Long Vương cái thế” đặt câu hỏi.
“Đường đến lôi đài” lại dùng icon buồn cười: “Cậu ta đã đánh bại đại đệ tử của võ quán Bạch Viên ở thành phố Viêm Lăng và một cấp sáu nghiệp dư tên là Hồ Chính. Từ trận thứ nhất có thể đoán được, cậu ta có đấu pháp khắc
chế được Thông Tý Quyền. Nhưng tôi nói với Tiểu Quyền, không tận mắt
nhìn thấy thì không nên suy đoán như vậy. Lỡ đâu đối phương hoàn toàn đè ép sức mạnh thì sao? Tốt nhất là lấy bản thân làm chủ, phát huy hết sở
trường của bản thân ra. Dù thua cũng chấp nhận!”
“A, lấy bản thân làm chủ… cũng không có cách nào tái hiện được trận đấu ngày hôm qua…” Lâu Thành như có điều suy nghĩ.
Lúc này, Nghiêm Triết Kha gửi icon cười đắc chí: “Mau khen ngợi tôi đi! Tôi đã tìm thấy môn võ công mà Học viện võ đạo Hải Uyên dạy rồi này!”
“Hay! Không hổ là huấn luyện viên! Xem ra hôm nay nhờ cả vào người rồi.” Lâu
Thành không hề keo kiệt mà tâng bốc cô. Dù có vẻ hơi làm quá nhưng cũng
được che giấu khá kỹ dưới sự đùa giỡn.
Nghiêm Triết Kha gửi icon
che miệng cười: “Học viện võ đạo Hải Uyên chủ yếu dạy Hổ Hình, Hùng
Hình, Pháo Quyền và Thương Chỉ. Những học viên ưu tú còn có thể được học truyền thừa Cửu Bệnh Chi Kích của diễn hóa Ôn Bộ tuyệt học. Đối thủ của cậu còn chưa đạt được cấp chín chuyên nghiệp nên không cần để ý đến cái cuối. Tôi giúp cậu tra thông tin và đoạn phim giao đấu của Hổ Hình,
Hùng Hình, Pháo Quyền và Thương Chỉ. Cậu phải xem cho kỹ đấy.”
Pháo Quyền của học viện Hải Uyên và Pháo Quyền mà Lâu Thành hay dùng không
hề giống nhau. Pháo quyền của cậu nghiêng về Điện Hỏa Trang, không cần
tưởng tượng, chỉ dựa vào kỹ xảo phát lực đặc biệt là có thể hoàn thành.
Ở Cổ đại, một bộ phận võ giả đi theo phái Hình Ý. Bọn họ bắt chước dã thú hung mãnh để có thể đạt được lực chiến phi thường. Chính vì thế Hổ
Hình, Báo Hình, Hùng Hình, Lang Hình, Xà Hình, Thần Tượng Chi Hình mới
được sinh ra. Đến thời kỳ cận đại, khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ, súng pháo giết dã thú như cỏ rác. Các võ giả trường phái Hình Ý bắt đầu thay đổi và cải tiến. Bọn họ tạo ra Pháo Quyền và Thương Chỉ dựa trên
việc bắt chước hình thức sức mạnh của pháo súng. Hai chiêu thức đó có uy lực như hỏa dược, có thể xem là phi thường.
Xem hết một đoạn
phim, Lâu Thành lại thảo luận một hồi với Nghiêm Triết Kha. Cậu muốn
nhanh chóng nắm bắt được sự tinh túy của bốn môn võ công này, để tránh
bị thua thiệt vì không hiểu rõ chúng.
Thời gian trôi quan từng
phút, chớp mắt trận đấu diễn ra trên lôi đài thứ hai đã đến trận thứ
tám. Lâu Thành gửi icon mỉm cười cho Nghiêm Triết Kha: “Tôi muốn tĩnh
tâm, ổn định tinh thần, điều chỉnh trạng thái một lát. À, còn phải sắp
xếp lại mạch suy nghĩ nữa. Sau khi đấu xong, chúng ta lại nói chuyện với nhau.”
“Cố lên!” Nghiêm Triết Kha gửi icon cổ vũ.
Lâu Thành gửi icon cười xấu xa: “Tôi muốn cậu lại gửi thêm một đoạn ghi âm nữa.”
“Không được, hôm qua đã gửi rồi mà!” Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười.
Trong lòng Lâu Thành cảm thấy hơi buồn một chút. Một lúc sau, vẫn không thấy
đoạn ghi âm, cậu đành đăng xuất QQ. Cất điện thoại vào, cậu bắt đầu nhập “tĩnh”, thu lại mọi cảm xúc, điều chỉnh trạng thái bản thân.
Mười phút sau, trọng tài của lôi đài thứ hai tuyên bố người thắng trận. Trận đấu thứ tám kết thúc, trận thứ chín bắt đầu.
Cách chỗ Lâu Thành ngồi bảy, tám ghế, “Đường đến lôi đài” đặt điện thoại
xuống, vỗ vào vai “Một quyền vô địch” Kim Đào đang ngồi bên cạnh: “Tiểu
Quyền cố lên! Có không ít người cược cậu thua đấy.”
“Một quyền vô địch” Kim Đào hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu: “Đường gia yên tâm. Hiện giờ, tâm trạng em rất tốt, sẽ không làm mất mặt diễn đàn chúng ta đâu.”
Dứt lời, cậu ta đứng dậy. Bước xuống bậc thang, cậu ta đi về phía lôi đài. Trận tiếp theo là trận của cậu ta!
Ở một hàng ghế gần đấy, ông chú mặc áo khoác lông hăng hái nói với hai người bạn của mình: “Sắp bắt đầu rồi!”
Đôi tình nhân dẫn theo vài người bạn cũng đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, nói: “Cao thủ mà bọn tôi nói sắp ra sân rồi!”
Bên cạnh lôi đài, Lưu Ứng Long mắt sáng lấp lánh nhìn lên lôi đài. Anh ta nói với các sư muội, sư đệ xung quanh:
“Lần này có thể biết được thực lực chân chính của cậu ta rồi.”
Ở những khán đài khác, vì hôm nay chỉ còn năm lôi đài nên có không ít người xem hướng ánh mắt về phía bên này.
Lâu Thành thở hắt một hơi, hai mắt mở ra. Cậu đứng dậy, đi xuống bậc thang
và đi đến gần lôi đài thứ hai tránh khi trận thứ chín kết thúc quá
nhanh, cậu không kịp tới rồi bị trọng tài đánh mất tư cách thi đấu.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.
A… Lâu Thành mở điện thoại ra. Là cuộc gọi của Nghiêm Triết Kha.
Cậu nhấn nút nghe, bên tai lập tức truyền đến một giọng nói trong trẻo, mềm mại: “Cam ơi, cố lên!”
Cam ơi, cố lên… Lâu Thành cảm thấy sung sướng vô cùng. Mọi thứ trước mắt
như trở nên bừng sáng, con đường dẫn lên lôi đài như tràn ngập ánh sáng
rực rỡ.
Cậu còn chưa mở miệng, Nghiêm Triết Kha đã cúp máy.
Cầm điện thoại trong tay, Lâu Thành ngẩng đầu bước đến lôi đài thứ hai. Sự
căng thẳng và sợ hãi trong cậu đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
Không trải qua mưa gió, sao thấy được cầu vồng? Không trải qua thất bại, sao có thể chạm đến thành công?