Lúc xế chiều, Tống Tinh Thần đã cảm thấy bụng không thoải mái, sau khi chạy xong mấy vòng buổi sáng đã cảm thấy đau bụng, đầu tiên còn tưởng rằng
do lượng vận động quá lớn, không ngờ tới buổi chiều từ kiểu đau như kim
châm biến thành lâm râm như đau bụng sinh.
Thật vất vả mới chịu đựng đến khi giải tán, cô ôm bụng chạy về phía phòng ngủ.
Kinh nguyệt của cô luôn tới đúng ngày, chỉ vì thiếu công cụ thông báo như
điện thoại di động, hơn nữa lại đang ở trong rừng sâu núi thẳm, gió thổi không lọt này mới quên mất thời gian.
Lúc kiểm tra, BVS của cô không bị lấy đi, cho nên cô nhanh chóng xử lý xong liền chạy về huấn luyện.
Trong phòng ngủ không có nước nóng, thời gian gần đây đều dùng nước lạnh tắm
giặt. Nhưng bây giờ kinh nguyệt tới, làm sao cũng không thể chấp nhận
như vậy được.
Đồng chí huấn luyện viên vừa nghe xong yêu cầu của
cô liền làm khó, "Chúng tôi cũng không dùng tới nước nóng, chỉ có điều
bên khu gia thuộc(*) có. Dù sao cô và đoàn trưởng Tô cũng rất quen
thuộc, không bằng nói với anh ấy xem." Dứt lời, còn dùng ánh mắt rất là
mập mờ liếc cô một cái.
(*): Khu dành cho người nhà của quân nhân
Mặt Tống Tinh Thần nhất thời tối sầm, "Ai nói tôi và Tô Thanh Triệt quen thuộc!"
Đồng chí huấn luyện viên vừa thầm khen Tống Tinh Thần bắt được trọng điểm,
vừa chỉ phòng làm việc của Tô Thanh Triệt nói: "Chỉ đạo viên không cần
ngượng ngùng, chuyện các cô không nói ra miệng tôi đều hiểu."
Tống Tinh Thần cảm giác mình tìm đến huấn luyện viên này thật sự là một sai
lầm thật lớn, cũng lười nói gì, xoay người muốn trở về phòng ngủ.
Sau lưng huấn luyện viên vẫn kiên quyết ngoi lên rống một tiếng, "Cậu kia,
cậu qua đây, dẫn chỉ đạo viên Tống đến phòng làm việc của đoàn trưởng."
Đồng chí bị điểm tên "Cậu kia" chính là lính cần vụ của Tô Thanh Triệt, thấy là một cô gái tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp, hai mắt liền sáng lên.
"Đây chính là Chỉ đạo viên Tống à, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tôi đang
muốn đến chỗ đoàn trưởng, cùng đi đi."
Vì vậy, Tống Tinh Thần có đi hay không đều không được, chỉ điều dưới sự bức bách của lính cần vụ, yên lặng đi theo.
Tô Thanh Triệt đang nghiên cứu bản đồ tác chiến, nghe tiếng gõ cửa lúc này mới ngẩng đầu lên, nói tiếng: "Tiến vào."
Lính cần vụ nhìn chung quanh một chút, kéo cửa ra lui về phía sau nhìn quanh, "Đi vào nha."
Lúc này, Tô Thanh Triệt chuyển ánh mắt qua, thấy sắc mặt Tống Tinh Thần hơi lúng túng đi tới, theo bản năng nhíu mày."Có chuyện gì sao?"
Tống Tinh Thần mặc bộ đồ huấn luyện rộng thùng thình, nút áo được cài rất
cẩn thận tỉ mỉ. Dáng người cô rất cao, tỉ lệ cân đối, thân hình xuất sắc này càng làm cho bộ đồ huấn luyện thêm phong tình.
Trước khi cô đến đang thả tóc, mái tóc thật dài xoã ra ở phía sau, như một dải lụa màu đen.
Cô kéo vạt áo, liếc mắt nhìn cả phòng làm việc được bố trí quá đơn giản,
cuối cùng nhìn trúng ghế sa lon bên cạnh, bước tới ngồi xuống. "Hai
người cứ nói chuyện đi, tôi ngồi đây một lát."
Sắc mặt lính cần
vụ lập tức quỷ dị, anh ta kéo kéo khóe môi len lén liếc nhìn đoàn trưởng Tô, thấy anh cũng không quá để ý lúc này mới đưa tài liệu trong tay
tới. "Báo cáo, đây là Tham Mưu Trưởng Lục sai tôi đưa tới."
Tô Thanh Triệt nhận lấy lật nhìn vài tờ, thuận miệng mà hỏi: "Cậu ta đâu, sao không tự mình tới đây?"
Lính cần vụ hình như là có chút muốn nói lại thôi, chốc lát mới cười nói:
"Tham Mưu Trưởng Lục nói cả người anh ấy không thoải mái, hơn nữa trái
tim bị người ta đâm cho một nhát nên đang chữa thương."
&/&/&Trần%Thu#Lệ/d.đ%l]q'd&/&/&
Tô Thanh Triệt biết là chuyện gì, giơ tay lên vuốt vuốt ấn đường nói: "Nếu thân thể cậu ta khó chịu, cơm tối cũng không cần ăn, để bụng đói đi."
Lính cần vụ hình như là thấy nhưng không thể trách, đáp một tiếng liền đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa còn liếc mắt về chỗ Tống Tinh Thần, lúc
này mới đóng cửa rời đi.
Tô Thanh Triệt cũng không vội mở miệng,
đảo tài liệu một hồi lâu thấy cô vẫn không nói là chuyện gì, ngón tay
nhẹ nhàng gõ trên bàn. "Nếu không có chuyện gì để xin thì phải tắt đèn
rồi."
Tống Tinh Thần nghe anh gọn gàng dứt khoát như vậy không
kịp kinh ngạc làm sao anh ta biết mình muốn tới “Xin", Tô Thanh Triệt
lại nói: "Không phải bây giờ cô đang coi tôi là ‘kẻ địch’ sao, vậy tối
nay cô dự định ở trong lòng tán gẫu với kẻ địch?"
Tống Tinh Thần
bĩu môi, nghĩ tới còn có chuyện đang xin anh ta, cũng lười quan tâm
những thuật ngữ chuyên nghiệp trong miệng anh ta, gọn gàng dứt khoát.
"Có thể cho tôi mượn phòng tắm nước nóng của anh không?"
Tô Thanh Triệt dứt khoát từ chối. "Không thể."
Chỉ vẻn vẹn hai chữ đã đánh lùi tất cả những lời giải thích đã lên đến mép Tống Tinh Thần.
Cô nhíu mày, khẽ mím khóe môi hỏi: "Tại sao không thể?"
Tô Thanh Triệt đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc. "Nếu như tôi cho cô tiền lệ
này, chính là phá vỡ quy tắc, về sau tôi xây dựng hình tượng thế nào?"
Tống Tinh Thần biết quân nhân nói một không hai không thể phá hư quy định,
nhưng bây giờ cả người cô đều khó chịu, thế nào cũng phải tắm một lần
mới sung sướng. Nhưng chỗ Tô Thanh Triệt không thể thực hiện được, thì
chỗ khác càng không cần suy nghĩ.
"Các đồng chí nữ không thoải
mái đều không dùng các biện pháp đặc biệt sao? Chúng tôi tới đây quân
huấn, chứ không phải tới đây để chịu hành hạ!"
Tô Thanh Triệt
nghe vậy liền nhíu lông mày, "Là để cho cô chen chúc cùng một nhà vệ
sinh hay là ngủ cùng một phòng với các đồng chí nam rồi hả ?"
Tống Tinh Thần nổi đóa, thật sự mỗi khi nói chuyện cùng Tô Thanh Triệt là có thể giận đến đầu cô cũng đâu."Đoàn trường đại nhân, mặc dù anh không
phải là phụ nữ, nhưng làm phiền anh thỉnh thoảng có thể đổi vị trí mà
suy nghĩ một chút. Anh không biết phụ nữ còn có kỳ sinh lý đặc biệt
sao?"
Mắt Tô Thanh Triệt chợt tối đi, vẫn không hề cử động. "Tống Tinh Thần, tại sao một mình cô được dùng đặc biệt?"
Dùng đặc biệt?
Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ banh, lập tức quắc mắt nói: "Anh Tô, tôi chờ xem anh độc thân cả đời." Dứt lời, cũng lười để ý tới anh
nữa, xoay người sập cửa đi.
Tô Thanh Triệt mím mím môi theo tiếng sập cửa đó, nghĩ ngợi chốc lát, vẫn là gọi điện thoại.
******
Sau khi Tống Tinh Thần được tắm nước nóng xong, cả người cũng thoải mái. Từ phòng tắm của đoàn trưởng ra ngoài, chút bất mãn cũng đã tan thành mây
khói theo tâm trạng đang rất tốt.
Chỉ có điều cô vẫn rất có lòng
tự hiểu, tuyệt đối sẽ không cho rằng Tô Thanh Triệt là vì mình mới thay
đổi sách lược về nước nóng.
Cho nên ngày hôm sau, khi gặp lại Tô
Thanh Triệt, dáng vẻ Tống Tinh Thần vẫn vênh váo hống hách, mắt nhìn
thẳng bỏ rơi đoàn trưởng đại nhân không còn một mống.
Tô Thanh Triệt muốn đến sân tập bắn, Tham Mưu Trưởng Lục ôm buồn bực đã trôi qua rồi.
Tô Thanh Triệt đi một nửa, lại nghĩ tới cái gì đó, tùy tiện ném Tham Mưu
Trưởng Lục một cái, tập hợp huấn luyện viên bàn gia công chuyện.
Chờ sau khi Tô Thanh Triệt đi rồi, các vị huấn luyện viên đều nghiêm túc đi
tới. "Đứng nghiêm, nghỉ, chuyện tôi muốn nói sau đây có lẽ sẽ khiến các
người cảm thấy rất hưng phấn. . . . . ."
Quả thật là khiến cho người ta rất hưng phấn.
Tống Tinh Thần đến bãi tập bắn cảm giác đầu tiên chính là nhiệt huyết sôi trào.
Huấn luyện viên phụ trách sân tập bắn không phải một trong những người trong ban huấn luyện viên, mà vị huấn luyện viên này cao to lực lưỡng, toàn
thân đầy hơi thở toàn bạo.
Anh ta liếc mắt tiến vào lớp học, trầm giọng quát: "Tiểu đội nào có tính kỷ luật kém thì trừ điểm, tất cả ban
huấn luyện viên trông coi đội ngũ tiểu đội mình cùng với chỉ đạo viên ở
bên cạnh giúp đỡ."
Trên sân tập bắn có một nhóm chiến sĩ đang xạ
kích, không biết đang khảo hạch hay là làm gì, không khí thoạt nhìn vô
cùng khẩn trương.
Tô Thanh Triệt cầm một ống nhòm quân dụng đứng
lui về phía sau, thân hình cao lớn, khắc hẳn với Tô Thanh Triệt mà cô
nhìn thấy thường ngày, lúc này toàn thân anh đều mang phong cách thiết
huyết(*) đặc hữu của quân nhân, Quân Uy nặng trĩu.
(*): Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Tống Tinh Thần đối với súng có một loại nhiệt tình yêu thương mà người khác
không thể nào hiểu được, từ nhỏ cô đã mê những món đồ chơi và súng mô
hình mà Ba Tống mua cho cô. Say mê đến nỗi khiến Mẹ Tống cũng có chút
cảm thán, "Nào có con gái nào thích chơi súng như vậy, y như một tên
nhóc."
Đứng nhìn xa xa, chờ sau khi chiến sĩ thay phiên hai đợt
xuống kết thúc huấn luyện thường ngày. Tô Thanh Triệt mới quay người lại nhìn sang, trong con ngươi đen nhánh như gợn lên sóng lăn tăn, sắc mặt
trầm đến độ như muốn chảy ra nước.
Hiển nhiên là lần xạ kích này cũng không tốt như anh đã dự liệu, đoàn trưởng Tô nổi giận.
Tống Tinh Thần nghe Tô Thanh Triệt phát biểu khí thế vạn quân bên kia, tức
giận không khỏi lùn đi một đoạn. Thật ra thì nhìn như vậy, Tô Thanh
Triệt đã thật sự xuống tay lưu tình với cô rồi.
Bên này sân tập bắn được chỉ thị, các đồng chí đã được dẫn đội mang lên theo rồi.
Vởi vì ngay từ đầu, lớp học này không phải do Tống Tinh Thần tiếp nhận, hơn nữa nhìn cô nhù bình hoa không có tác dụng răn đe, gần đây tính cham
chú cũng không tốt chút nào.
Tống Tinh Thần giơ tay lên vuốt vuốt trán, thấy Tô Thanh Triệt đã cau mày nhìn tới, đứng ở phía trước đội
ngũ hét lên một tiếng thanh thúy sáng ngời: "Muốn trừ điểm phải không,
tất cả im miệng cho tôi."
Có lẽ là chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ Tống Tinh Thần uy vũ hung hãn như vậy, đám sinh viên nhất thời liền im lặng rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận mà càng trở nên sặc sỡ loá mắt, dáng vẻ
đứng ở phía trước đội ngũ giám sát sinh viên phía dưới, cảm thấy hài hòa kỳ diệu đến bất ngờ.
Cô nhìn sắc mặt huấn luyện viên có chút kỳ lạ bên cạnh, lúc này mới nhún nhún vai, nhường chỗ. "Anh tới đi, tôi không thể."
Cái này còn gọi là không thể? Chỉ một câu nói đã khiến lũ ranh con này đàng hoàng.
Tham Mưu Trưởng Lục thật sự càng ngày càng có các giác tốt về cô chỉ đạo
viên này, anh đụng đụng cánh tay Tô Thanh Triệt, nhẹ giọng hỏi: "Đoàn
trưởng, anh nói xem nếu như có thể giúp tôi thoát khỏi d.đ'l;q'd cửa hôn nhân khó khăn, tổ chức có thể nhắm một mắt mở một mắt cho tôi xin ít
thông tin cá nhân không?"
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu nhìn anh một cái, híp híp mắt, "Cậu nhìn trúng cô ta rồi hả?"
Tham Mưu Trưởng Lục xin lỗi gãi gãi đầu, "Đoàn trưởng, anh nói chuyện quá thẳng thắng rồi, tôi chỉ muốn làm bạn với người ta."
Tô Thanh Triệt nghe vậy khẽ cười một tiếng, cầm ống nhòm trong tay chống
lên ngực của anh, nghiêm túc nói: "Cậu tỉnh lại đi, cậu không thể chịu
được cô ta."
Trong mắt Tham Mưu Trưởng Lục chớp lóe lên ánh sáng, "Vậy đoàn trưởng, anh chịu được à!"
Tô Thanh Triệt đeo găng tay vào, liếc mắt về phía Tống Tinh Thần, ánh mắt
khẽ lóe lóe, một hồi lâu mới nói: "Cậu có biết cái gì gọi là suy tính ý
thức địch ta không? Cậu muốn ăn người ta, người ta liền ngoan ngoãn đưa
tới cho cậu ăn?" Dứt lời, trầm giọng nói: "Tôi phát hiện gần đây, tư
cách quân sự của cậu đang giảm xuống thẳng tắp."
Tham Mưu Trưởng
Lục cảm thấy bắp chân run rẩy, không khỏi cảm thấy một luồng áp lực đập
vào mặt, anh dừng một chút, chốc lát mới rất là gian nan nói: "Dạ, đoàn
trưởng nói đúng lắm. Phải cân nhắc ý thức địch ta, nói yêu đương cũng
phải coi trọng chiến thuật. . . . . . Trận công kiên này không thể dễ
dàng như một cuộc chiến đấu được."
Tô Thanh Triệt liếc anh một cái, trực tiếp đưa ống nhòm trong tay cho anh, lửng thững đi tới đội ngũ hình vuông.