Dương liễu xanh xanh, mặt hồ trong vắt, một con thuyền nhỏ trôi nổi dập dờn
trong hồ nước. Trên thuyền có một bàn cao lương mỹ vị, vài vò rượu ngon
và một đôi bích nhân. Giai nhân mặt áo đỏ quyến rũ, tiên giáng trần mặc
áo trắng thoát tục, hai người ôm nhau nằm trên xích đu rộng, lười biếng
đắm chìm trong gió xuân ấm áp, hửng thụ khoảnh khắc thanh thản dễ chịu.
Cách đó không xa khẽ truyền đến từng đợt tiếng diễn tấu đàn sáo, truyền
đến tai Nam Cung Đệ, nàng vươn vai duỗi lưng, ngáp một cái, rồi lười
biếng đưa tay lên chống cằm, đôi mắt còn ngái ngủ mơ mơ màng màng nhìn
sang từng chiếc từng chiếc thuyền hoa tuyệt mỹ. “Chúng ta đi đến đâu
rồi?” Nam Cung Đệ ngơ ngác nhìn ra xung quanh, quanh cảnh khắp nơi đều
trở nên xa lạ. Con ngươi Quân Mặc U ánh lên một chút ý cười, xoa xoa đầu nàng rồi nói: “Đây là Giang Nam.”
Nhàn vân dã hạc năm năm nay,
ngao du khắp bốn nước, lần này Quân Mặc U định rằng quay về Bắc Thương
để thăm nhi tử. Nam Cung Đệ gật gật đầu, giấc ngủ lần này ngủ được đủ
lâu, nàng hơi nheo mắt quan sát thuyền hoa, sau đó đôi mắt sáng lên, xoa xoa bụng nói: “Ta hơi đói bụng, chàng đi mua cho ta một con vịt quay,
với một chút bánh điểm tâm tới đây.” Quân Mặc U không nghi ngờ gì cả,
chỉ dặn dò nàng: “Không cho phép nàng chạy lung tung.” Dứt lời, hắn lập
tức phi thân rời đi. Nam Cung Đệ nhìn thấy hắn đi rồi bèn đạp nước mà
yên lặng nhảy lên một chiếc thuyền hoa có treo biển ‘Sở Quán’, liếc mắt
một cái đã nhìn thấy nam nhân đang đánh đàn, khuôn mặt nhỏ dài tinh tế,
ẩn chứa một nét quyến rũ mê hoặc lòng người. Trên người hắn mặc áo bào
rộng thùng thình màu xanh lam, để lộ ra bờ ngực trắng nõn gày gò, một
sợi tóc đen như mực buông rơi ở trước ngực, vừa cám dỗ lại vừa khơi gợi
dục vọng! Nam Cung Đệ ngồi giữa một đám nữ nhân, ánh mắt nàng quan sát
hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nàng lại nhớ đến Thanh Y trong Tăng
Kinh Lâu, cả hai người đều cùng xuất sắc như nhau, một người là thanh
tùng ngạo tuyết, một người lại quyến rũ ma mị.
Có thể là do ánh
mắt nàng không giống với người khác, chẳng có chút dục vọng hay kinh
diễm nào, mà chỉ có một chút khen ngợi và tán thưởng, nên mới khiến cho
nam tử đó chú ý tới. Lúc tầm mắt bất ngờ giao nhau, Nam Cung Đệ hơi giật mình, cứ như đã sa vào trong con ngươi sâu thẳm quỷ dị của nam tử đó,
có vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra được. Bỗng nhiên khóe miệng hắn
hơi cong lên nở một nụ cười mang hàm ý sâu xa, rất có nét quyến rũ của
nam nhân, cứ thế quyến rũ nàng! Nàng nâng ly lên, làm tư thế cụng ly với hắn từ phía xa, rồi ngửa đầu uống cạn. Sau đó nàng móc ra một xấp ngân
phiếu đặt lên trên bàn đấu giá, nghĩ rằng nam nhân này nếu đưa vào Linh
Lung Các của nàng thì có lẽ có thể thay thế vị trí của Thanh Y, trở
thành một cây rụng tiền! Nam tử kia hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền cười
tươi như hoa hồng nở rộ trước gió, dung mạo trở nên hiền hòa hơn trước
nhiều.
Đám nữ nhân điên cuồng náo nhiệt, giá tiền để mua nam tử
đó một đêm đột nhiên tăng nhanh hơn bão táp. Nam Cung Đệ cảm thấy vô
nghĩa, giá tiền đã vượt qua suy đoán của nàng, đẹp thì có đẹp nhưng
không đáng, vì vậy nàng liền đứng dậy định rời đi. Thế nhưng nàng lại
nhìn thấy nam tử đó đang chỉ về phía nàng rồi thì thầm với tú bà đứng
bên cạnh, tú bà lắc lắc thân hình như rắn nước của mình đi đến trước mặt Nam Cung Đệ, ngăn cản lối đi: “Vị khách quý này, người thật sự không
hài lòng với Xuy Tuyết?” Nam Cung Đệ mỉm cười liếc nhìn Xuy Tuyết đang
chờ đợi trông ngóng, lắc đầu nói: “Vừa lòng.” Nhìn thấy tú bà vui vẻ ra
mặt, nàng tiếp tục nói: “Quá đắt!” Nụ cười trên mặt tú bà liền cứng đờ,
đang định lên tiếng thì Xuy Tuyết đã cầm áo choàng lên đi tới bên cạnh,
đôi mắt hẹp dài liếc xéo về Nam Cung Đệ làm nũng một cách kỳ quái, hắn
chỉ vào nàng rồi nói: “Nô vừa ý với vị khách này.”
Mặt mũi tú bà có vẻ như không nén nổi giận dữ, lúc thấy Nam Cung Đệ vung ra ngân
phiếu một vạn, bà cứ tưởng rằng nàng là một khách hàng lớn tiền nhiều
không kể siết, hóa ra lại là cái đồ bị thịt. “Xuy Tuyết, ma ma đã nói
chuyện cẩn thận, chỉ cần nàng ta ra bạc đấu giá thắng được con, ta sẽ
không nói hai lời, lúc đó con thu thập đồ đạc mà đi theo nàng ta.” Tú bà đánh giá y phục xa xỉ trên người Nam Cung Đệ, trong mắt có hơi xem
thường, dáng vẻ xinh đẹp như vậy chẳng phải là đang làm ngoại thất (bồ
bịch bên ngoài) của người ta sao? “Ma ma, mấy năm nay nô không hề thiếu
tiền…” Xuy Tuyết nhếch đôi môi đỏ thắm, có hơi sốt ruột. Không biết vì
sao mà hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng một người có dung mạo xinh
đẹp rạng ngời như vậy, làm sao có thể để cho nàng rời đi chứ? “Thật
không?” Nam Cung Đệ cắt ngang lời Xuy Tuyết, khóe môi nhếch lên nụ cười
quỷ quái.
Nàng không thèm đế ý đến đám nữ nhân già kia đã đẩy giá lên đến tận mười vạn lượng hoàng kim, hắng giọng nói: “Chết người, chết người rồi, chạy mau đi! Có thổ phỉ đến!” Lời còn chưa dứt mà đám khách
khứa đã sợ đến mức mặt mày tái mét, náo loạn hẳn lên. Bọn họ chạy tán
loạn khắp nơi y như ruồi mất đầu, thậm chí còn có người bị đụng phải rơi xuống hồ nước. Tú bà thì tức giận xanh cả mặt, nắm chặt lấy thành
thuyền để đề phòng lúc thuyền lắc lư lại mất đà ngã xuống đất. Nam Cung
Đệ nhún vai, lấy một thỏi bạc ra ném lên người tú bà nói: “Nhìn đi, mọi
người đã đi sạch rồi, đây là giá ta đưa ra, không có ai trả hơn thì ta
sẽ mang người đi ngay!” “Người đâu, mau bắt tiện nhân này lại cho ta!”
Tú bà hung dữ chỉ thẳng vào mặt Nam Cung Đệ rồi hét to.
Thế nhưng giọng nói của bà ta bị nhấn chìm trong cả biển tiếng gào thét kịch
liệt, từ đầu đến cuối chẳng ai thèm trả lời, nên đành phải ôm hận nhìn
Nam Cung Đệ ôm ngang hông Xuy Tuyết rồi phi thân rời đi. Xuy Tuyết sùng
bái nhìn Nam Cung Đệ, hai tay vòng qua eo Nam Cung Đệ nói: “Thê chủ, sau này nô là người của ngài.” Nam Cung Đệ đứng ở trên thuyền con, nhìn vẻ
mặt Quân Mặc U đang đen sì liền ngại ngùng mà đẩy Xuy Tuyết ra, cười
gượng gạo: “Xuy Tuyết à, ta mua ngươi để đến Linh Lung Các làm vai
chính.” Trong lòng nàng thầm ân hận, không nên vừa nhìn thấy nam nhân đã nổi tính háo sắc, đi nhìn cho đã con mắt. Mà nhìn cho đã mắt thì thôi
đi, vì sao lại mất tự trọng rồi ôm người về đây? Lần này xong rồi! Xong
đời rồi! Xuy Tuyết uất ức khẽ rơi lệ, chu lên đôi môi đỏ mọng nói: “Thê
chủ, hôm nay là ngày Xuy Tuyết tuyển chọn thê chủ, người đã mua Xuy
Tuyết đến đây thì Xuy Tuyết chính là phu quân hầu hạ người.”
“…”
Khóe miệng Nam Cung Đệ giật giật, tên này thuộc loại tôn sùng nữ nhân
hả? Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Quân Mặc U, nhìn thấy trên mặt
hắn đang nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hoàn toàn bình thản khiến trong
lòng nàng có một dự cảm không ổn, vội vàng chống chế: “Đúng là ta vừa ý
với sắc đẹp của ngươi, cảm thấy ngươi rất có tiền đồ nên mới dùng ngươi
để thu hút khách hàng, ngươi ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ nhiều.” Đặc
biệt là những chuyện không nên nghĩ. Thế nhưng Xuy Tuyết lại không phải
là con giun trong bụng Nam Cung Đệ nên không hiểu được suy nghĩ của
nàng. Còn Quân Mặc U lại quá thấu hiểu nàng rồi, ngay khoảnh khắc nhìn
thấy nàng ôm nam nhân kia đến đây đã biết nàng giả vờ đói bụng, lấy cớ
đuổi hắn để nàng đi xem nam sắc mới là thật. Cho nên hắn ngoảnh mặt làm
ngơ với mấy lời giải thích gượng gạo của nàng.
“Nàng định ném hắn ra ngoài hay muốn ta thay nàng ra tay?” Quân Mặc U hoàn toàn bình thản, cứ thế rót rượu rồi uống cạn, nhưng hắn càng bình tĩnh thì da đầu Nam
Cung Đệ lại càng run lên, hạ mình nịnh hót: “Không dám phiền ngài cứ
phải động thủ, cứ để ta, đích thân ta làm!” Nàng xoay người, giơ chân đá Xuy Tuyết đang trợn mắt lườm Quân Mặc U rơi vào trong hồ. Quân Mặc U
nhìn lên bầu trời xanh trong, cười như không cười nhìn lướt qua dáng vẻ
đau lòng của Nam Cung Đệ, lau chùi mấy giọt nước bắn tóe lên mu bàn tay
rồi nói: “Nước hồ này lạnh thật, thật tội nghiệp cho dung mạo đẹp như
hoa kia.” Nam Cung Đệ sa sầm, lắc đầu nói: “Không tiếc, không tiếc.” Có
tiếc thì tiếc năm mươi lượng bạc kia của nàng… “Thôi, thời gian không
còn sớm nữa, chúng ta tìm nhà trọ nào gần đây nghỉ chân thôi.”
Quân Mặc U ôm lấy Nam Cung Đệ đi thẳng đến nhà trọ rồi ném nàng lên trên
giường, sau đó vung tay lên xé rách áo khoác người của nàng. Ruột gan
lẫn da thịt Nam Cung Đệ đều đau, hối hận không thôi, bộ y phục này mới
mặc được có một lần thôi, cứ thế mà bị xé rách mất rồi! “Quân Mặc U, đủ
rồi!” Nam Cung Đệ oan ức gầm lên giận dữ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn
nghiêm túc rồi dần dần u ám, nàng lại vỗ về an ủi: “Đây là xiêm y mà
huynh tặng cho ta.”
“…” Quân Mặc U vẫn im lặng không nói gì, từ
từ tháo dây áo khoác ra. Nam Cung Đệ gạt mấy giọt nước bắn trên người
rồi bắt đầu kể lể: “Làm phu thê tám năm, chàng mới chỉ làm cho ta một bộ y phục, hôm nay ta vừa mới mặc vào thì chàng đã làm hỏng. Chàng nói đi! Có phải chàng không còn yêu ta nữa phải không? Có phải chàng có nữ nhân khác ở bên ngoài rồi hay không? Số ta khổ quá mà, trăm cay nghìn đắng
đấu tranh giành thiên hạ thay cho nữ nhân khác, chăm sóc nam nhân thay
nữ nhân khác…” Mặc dù còn chưa thành công… nhưng nàng cũng đã tận lực
rồi… Trên thái dương Quân Mặc U, gân xanh đang nổi lên dày đặc, nữ nhân
chết tiệt này dám cắn ngược lại hắn! Cũng không thèm nghĩ kỹ lại là bộ y phục này nàng đã để cho nam nhân khác đụng vào! Ngay lập tức Quân Mặc U đè lên người nàng, che kín đôi môi đỏ mọng đang không ngừng lải nhải
của nàng.
“Ưm ưm…” Nam Cung Đệ giãy giụa nhưng thế lại càng khiến cho Quân Mặc U dễ dàng tiến quân thần tốc, hút hết vị thơm ngọt của
nàng. Nam Cung Đệ không cam lòng chịu yếu thế, biến bị động thành chủ
động, đôi tay mềm mại trắng nõn quấn quanh rồi gặm cắn lên cổ hắn, còn
hai chân quấn lên eo hắn. Quân Mặc U đột ngột thở dốc, suýt chút nữa thì nhẫn nhịn không nổi, vội vàng ổn định lại tinh thần. Cơ bắp toàn thân
vì phải kiềm chế ham muốn nên căng cứng hẳn lên, mồ hôi lạnh toát ra
khắp nơi. Nam Cung Đệ cố tình cọ xát trêu chọc hắn, suýt chút nữa đã làm cho hắn mất đi lý trí. “Phu quân…” Nam Cung Đệ nhìn cây ‘cọc gỗ’ của
hắn đang ở trạng thái bất mãn, hai tay nàng lại sờ mó khắp người hắn
châm lửa. Quân Mặc U khẽ nguyền rủa, vốn định trừng phạt nữ nhân này vậy mà giờ ngược lại lại bị đảo lộn hết cả thế này.
Ánh mắt hắn đã
bị lấp đầy bởi dục vọng nồng đậm, khẽ thầm thì một tiếng rồi thở gấp
định áp chế lửa dục, không để tâm đến sự khiêu khích của nàng nữa, thế
nhưng điều này là hoàn toàn không có khả năng. Đôi môi hắn nóng bỏng gặm cắn cổ nàng, hai tay nắm chặt eo nhỏ mảnh mai, vùi đầu vào nơi mềm mại
trắng như bạch ngọc của nàng rồi cứ thế tiến thẳng xuống dưới. Nhìn hơi
nước giăng đầy trong đôi mắt quyến rũ xinh đẹp của nàng, hắn cúi thấp
người xuống rồi gắn liền với nàng, quấn quýt triền miên…
Trời tờ mờ sáng, cuối cùng thì những mê say triền miên trong phòng cũng ngừng
lại, người Nam Cung Đệ mềm nhũn ra như nước, đến cựa quậy ngón tay thôi
cũng không có sức. Nàng gầm gừ giống như mèo rồi thở dài một hơi nằm giả chết! Thế nhưng – bóng đen lại kéo đến lần nữa, Nam Cung Đệ bỗng nhiên
ngồi bật dậy giống như hồi quang phản chiếu, tránh xa ra khỏi con sói dữ kia! “Hừ… Cái tên lòng dạ hiểm độc cặn bã thối tha, ta muốn bỏ ngươi…”
Nam Cung Đệ túm lấy chăn rồi núp ở chân giường, vừa đề phòng vừa nhìn
Quân Mặc U đã ăn no thỏa mãn.
Trong mắt nàng vẫn còn ẩn chứa hơi nước, tràn đầy vẻ bất mãn. Thắt lưng của
nàng muốn gãy làm đôi, cả người như vừa mới bị đập đi xây lại. Lại còn…
nàng đói quá… nhưng nhìn người nào đó đang rục rịch ngóc đầu dậy, Nam
Cung Đệ không dám lên tiếng, sợ từ ‘đói’ này bị hắn cho rằng là ‘đói’
chuyện kia, giờ mà bị hắn nhào vào nữa thì nàng sẽ chết! Sẽ chết! Thế
nhưng Quân Mặc U cứ như không nhìn thấy được nỗi uất ức của nàng, giơ
tay lên ôm nàng vào trong ngực, “Nương tử, tối rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Quân Mặc U nở nụ cười ma mị rồi lại tiếp tục hưởng thụ ‘mỹ thực’ của
hắn, tiện thể để cho người nào đó ghi nhớ lấy sự trừng phạt ngọt ngào
ngày hôm nay! Nam Cung Đệ bất ngờ không phòng bị gì lại trở thành miếng
thịt trên thớt, nàng muốn chống đối, thế nhưng qua một đêm bị hành hạ
thì chân tay nàng đã mềm nhũn, mất hết sức lực rồi.
Nhìn mặt trời đỏ rực ngoài cửa sổ, nàng khóc không ra nước mắt. Nàng run rẩy dựng
thẳng hai đầu ngón tay, nàng thề, nếu sau này nàng còn đi ngắm mĩ nam
nữa thì sẽ tự đâm mù hai mắt mình.