“Tổ mẫu.” Nam Cung Hi chắp tay hành lễ thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân thực sự kinh hãi, bà còn chưa già đến mức lẩm cẩm, nhưng nghe
thấy vừa rồi các cung nữ thỉnh an, Tiểu hoàng tử này lại gọi bà là tổ
mẫu, bà làm sao có thể chịu đựng được tiếp đây?
“Không được không được.” Lão phu nhân vội vàng đỡ Nam Cung Hi dậy, khi thấy được dung mạo của bé thì hai mắt trợn trừng, thầm nghĩ rằng đây chẳng phải là ‘tôn
tử’ của bà hay sao? Thế nào lại biến thành Hoàng tử rồi hả?
“Lão
phu nhân, ở đây có quen không?” Nam Cung Đệ đỡ lão phu nhân đến ngồi lên giường mỹ nhân rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bà.
“Ở quen ở quen.” Thật sự là quá tốt rồi, có lý do gì mà ở không quen chứ?
“Vậy thì tốt rồi.” Nam Cung Đệ gật đầu, cũng không biết phải nói cái gì với
lão phu nhân, nhìn thấy bà ấy thận trọng kéo xiêm y, đứng ngồi không yên thì nàng thầm than thở. Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm
Hà Tây, lão phu nhân đã ở bao nhiêu lâu trong tình trạng châm chọc và
khiêu khích Nam Cung Đệ, nên hiện giờ trong lòng bà ấy vẫn tồn tại nỗi
sợ hãi đối với nàng.
“Hi Nhi… Đây là… Hi Nhi…” Lão phu nhân nói năng lộn xộn, căng thẳng hỏi.
“Hi Nhi là nhi tử của ta, lúc trước lão phu nhân cũng đã chăm sóc ta ít
nhiều.” Nam Cung Đệ nhìn khuôn mặt lão phu nhân đột nhiên biến sắc,
trong lòng nàng biết bà ấy đang hiểu lầm, cho rằng nàng đang hỏi tội bà
ấy, liền thong thả nói: “Người đừng nghĩ quá nhiều, lúc đó là vì muốn
cảm tạ người đã thu nhận và quan tâm giúp đỡ ta, khi đó người đối xử với ta như vậy là vì không biết thân phận của ta và Hi Nhi, ta không trách
người.”
Lão phu nhân hơi nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống, hai
bàn tay phủ đầy nếp nhăn nắm lấy mép giường mỹ nhân, lẩm bẩm nói: “Vậy
ngươi và Dật Nhi…”
“Thủy Dật là sư phụ của ta, ta đã đồng ý với hắn phải chăm sóc người thật tốt.”
“Chẳng trách, chẳng trách là như vậy.” Lão phu nhân nỉ non, từng giọt nước mắt già nua tuôn rơi. “Hắn là một đứa trẻ có số khổ, ta đã sớm biết rằng
hắn sẽ không chống đỡ được bao nhiêu năm, nhưng không ngờ lại nhanh như
vậy, nhanh như vậy.”
Mắt Nam Cung Đệ cũng đỏ ửng lên, cầm khăn tay lau nước mắt cho lão phu nhân.
Rất lâu sau, nước mắt lão phu nhân mới ngừng chảy, chịu không nổi đả kích
mà ngã nhào lên giường, cực kỳ đau đớn nói: “Ta làm sao có thể xem
thường xuất thân thấp hèn của ngươi chứ, bản thân ta cũng xuất thân
không cao. Năm đó phụ vương của Dật Nhi cưới một nữ tử danh gia vọng
tộc, nàng ta xem thường xuất thân thấp hèn của ta, nên rất thích làm
nũng. Phụ vương của Dật Nhi là một người cực kỳ hiếu thuận, vì để cho
mẫu phi Thủy Dật chịu khuất phục nên mới nạp vào một phòng mỹ thiếp. Thị thiếp kia thì ôn nhu giống như nước, chỉ nhìn cũng đủ khiến trái tim
mềm nhũn, rất được phụ vương hắn sủng ái. Phụ vương hắn dần dần lạnh
nhạt mẫu phi, mẫu phi làm sao chịu đựng được uất ức như vậy, tranh cãi
kịch liệt cũng không có kết quả gì, nên làm ầm ĩ lên muốn hòa ly, nhưng
vừa đúng lúc đó lại phát hiện ra mình đang mang thai. Nàng ta lại nhiều
lần thất lễ, nhưng dù sao cũng là cưới hỏi đàng hoàng, phụ vương Dật Nhi lại là người lương thiện, vì nhi tử nên lạnh nhạt mỹ thiếp, thế nhưng
mẫu phi hắn lại vẫn muốn làm loạn, càng náo loạn lại càng hung tợn, thậm chí độc ác đến nỗi uống cả thuốc phá thai, phụ vương Dật Nhi phải ép
nàng ta nôn ra. Mặc dù thuốc chưa ngấm xuống nhưng cũng tổn thương đến
thai khí, khiến cho Dật Nhi không đủ tháng, bị sinh non, chỉ nặng có mấy cân, ốm tong ốm teo làm lòng người đau xót, ngay từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh.”
“Lúc đó phụ vương hắn đau lòng rơi lệ, trách mẫu phi hắn nhẫn tâm nên không thể nào chịu đựng được nữa, viết một tờ giấy hòa ly chặt đứt tình cảm phu thê. Cứ tưởng rằng như vậy thì cái nhà này sẽ yên bình trở lại, mà không biết rằng hóa ra toàn bộ đều là do ả thị
thiếp xuất thân đê tiện kia động tay động chân. Tuy uống thuốc phá thai
làm động thai khí nhưng sau khi chăm sóc tốt đã cực kỳ ổn định rồi, do ả thị thiếp kia đã lén bỏ trợ sản dược vào trong dược thiện của mẫu phi
hắn. Vậy mà mẫu phi hắn cũng trụ được bảy tháng, Dật Nhi sống được cũng
là do phước mà Thủy gia tích từ đời trước.”
Tâm trạng Nam Cung Đệ dao động, chuyện bí ẩn như vậy, làm sao có thể phát hiện được ra?
Dường như lão phu nhân nhìn ra được tâm tư của Nam Cung Đệ, bà lên tiếng:
“Con người nếu có lòng tham không đáy, sẽ bị chính dục vọng của mình làm hại, về sau ả thị thiếp cũng mang thai, nhìn Dật Nhi thấy chướng mắt,
nên lại tiếp tục động tay động chân vào dược của hắn. Không ngờ bị phụ
vương hắn bắt gặp, tìm hiểu nguồn gốc mới dính dáng đến chuyện năm đó,
thân thể Dật Nhi lại càng suy yếu hơn nữa.”
Trong lòng Nam Cung
Đệ hiểu rõ, sợ là năm mà Thủy Dật được mười tuổi, đột nhiên bị bệnh
nặng, rồi sau đó linh hồn mới lạc đến hiện đại.
“Dật Nhi hôn mê
rất lâu mà không tỉnh lại, phụ vương hắn tức giận đánh chết ả thị thiếp, về sau phụ vương hắn cũng mất tích, sau đó nhà ngoại của Dật Nhi tìm
tới cửa, nói cho ta biết phụ vương hắn chết ở bên mộ mẫu phi hắn.” Mặt
lão phu nhân dàn dụa nước mắt, thế nhưng nét mặt vẫn bình thản, càng
khiến cho Nam Cung Đệ lo lắng hơn. Lão phu nhân càng thể hiện ra bình
tĩnh thì trong lòng nàng lại càng bi thương.
Nam Cung Đệ hiểu rõ, phụ vương của Thủy Dật rất yêu mẫu phi hắn, chẳng qua là trong lòng có
quá nhiều oán hận nên mới che lấp lý trí. Sau này khi ‘làm rõ chân
tướng’, trong lòng ông bị dày vò, tiếp theo đó là hổ thẹn, nên mới quyết tâm dứt khoát rời nhà bỏ con mà đi tìm mẫu phi hắn.
Thế nhưng
phụ vương hắn độc ác tuyệt tình cũng khiến Nam Cung Đệ thổn thức, sủng
ái nâng đỡ thị thiếp kia lên tận trời cao, vậy mà đến lúc thù hận lại
không để ý đến cốt nhục tình thân, đánh chết thị thiếp đang mang thai.
Đồng thời, nàng cũng tán thưởng hành động của phụ vương hắn, nếu ông không
làm như thế, chỉ sợ cuộc sống của Thủy Dật lại càng thêm bất hạnh.
Đi từ chỗ lão phu nhân ra, tâm trạng của Nam Cung Đệ lại một lần nữa suy
sụp, nàng để cho ám vệ mang Nam Cung Hi đến bên cạnh Quân Mặc U, một
mình bước thong thả trên hành lanh khúc khuỷu. Bỗng nàng nhìn thấy Kim
Xảo Nhi đang đứng ở bên hồ sen, Nam Cung Đệ dừng bước, đang nghĩ có nên
đổi sang đi đường khác hay không thì Kim Xảo Nhi lại nhìn về phía nàng,
Nam Cung Đệ đành khẽ mỉm cười.
Kim Xảo Nhi hạ thấp người hành lễ.
Nam Cung Đệ không thân thiết với Kim Xảo Nhi nên không biết tán gẫu cái gì, lại không thể cứ thế xoay người bỏ đi, liền gượng gạo đứng lại trong
hành lang.
“Hoàng thượng, có tiện nói chuyện vài câu không?” Kim Xảo Nhi thản nhiên bước tới.
Nam Cung Đệ gật đầu, nhìn khuôn mặt ngọt ngào của Kim Xảo Nhi gày gò lộ ra
quai hàm nhọn hoắt, nét mặt tiều tụy đi không ít, dưới mí mắt có quầng
xanh, chứng tỏ thời gian này nàng ta rất không tốt.
Hai người ngồi cạnh nhau dựa vào lan can, Nam Cung Đệ im lặng lắng nghe Kim Xảo Nhi tự thuật.
“Lúc người rời khỏi đây, ta đã có thai hai tháng.” Rất lâu sau Kim Xảo Nhi mới lên tiếng.
Nam Cung Đệ liếc nhìn cái bụng xẹp lép của nàng ta, nhíu nhíu mày, tính
toán lại ngày mà nàng rời đi, nếu như đứa bé vẫn còn thì có lẽ đã phải
sinh ra rồi.
“Thủy Mặc bảo vệ mỹ thiếp của hắn, đẩy ta ngã xuống
cầu thang, sảy thai rồi. Phụ thân ta muốn hắn cho một câu trả lời thỏa
đáng, nếu không sẽ hòa ly, nhưng Thủy Mặc không muốn lựa chọn cả hai
điều này, nên mới giam cầm ta lại. Ban đầu đối xử với ta rất tốt, nhưng
sau đó lại từ để ta mỗi ngày được gặp hắn một lần, biến thành ba ngày
mới gặp, cuối cùng nửa tháng cũng khó mà gặp được nổi một lần. Lúc đầu
ta còn tưởng rằng hắn bị mỹ thiếp quấn quýt lấy, sau đó còn nhốt ta hơn
một tháng, đến lúc thả ra ta mới biết được là hắn đã trở mặt với phụ
thân ta, đối với hắn mà nói thì ta đã không còn bất cứ giá trị gì để lợi dụng cả. Chứng kiến phụ thân viết thư đoạn tuyệt quan hệ cho ta, dường
như hắn đã đoán chắc ta không thể rời khỏi hắn, nên mới mặc kệ ta tùy ý
ra vào phủ.”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Kim Xảo Nhi vẫn luôn bình
tĩnh, giống như chỉ đang kể chuyện xưa, chứ không phải chuyện mà đích
thân nàng ta trải nghiệm.
Nam Cung Đệ cảm thấy bản thân mình là
cái thùng rác, người nào gặp nàng cũng đều dốc bầu tâm sự, đổ hết tất cả nỗi khổ chất chứa trong lòng ra ngoài. Có điều nàng lại là một người
rất chăm chú lắng nghe, không hề cắt ngang lời nói của Kim Xảo Nhi.
“Mỹ thiếp kia chính là thuộc hạ của Thủy Bá Thiên, trong tay nắm giữ thế
lực ngầm của Thủy Bá Thiên, cho nên mới được Thủy Mặc coi trọng.”
Nam Cung Đệ cười nhạo, nghe đến đây nàng liền hiểu Kim Xảo Nhi muốn nói gì, đơn giản chính là nói cho nàng biết Thủy Mặc muốn tạo phản.
Nàng đánh giá tỉ mỉ nữ tử thanh tú xinh đẹp này, trong lòng nàng liền phiền
muộn. Một nữ nhân có biết bao nhiêu lương thiện thuần khiết đã bị Thủy
Mặc hủy diệt rồi. Cuối cùng nàng cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói trước kia của Thủy Mặc ‘Ta muốn làm người giống như phụ hoàng’, hóa ra là ám
chỉ hắn phải làm Hoàng đế của Nam Chiếu ư? Dã tâm của hắn đã bắt đầu từ
lúc đó sao?
Không!
Có thể là hắn đã che giấu rất kỹ, hắn
biết trí thông minh của hắn kém hơn Thủy Minh Hách, nếu có tranh đoạt
thì cũng không đạt được phần thắng, vì thế nên hắn dồn hết tâm sức để
tiếp cận Thủy Minh Hách, lôi kéo quan hệ thật tốt, lại thỉnh thoảng để
lộ ra bản thân hắn không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế.
Về
sau, có thêm nàng đến, hắn biết quan hệ của nàng và Thủy Minh Hách không nhỏ, nên lại tận lực làm diều lớn thả lên trời, làm đảo lộn kế hoạch
của Thái hậu. Lúc ấy nàng cho rằng hắn ngốc, hắn hồn nhiên, hắn đánh bậy đánh bạ nên không chú ý đến hắn, trên đời này làm gì có nhiều chuyện
trùng hợp như vậy?
Toàn bộ những điều này đều nằm trong tính toán của hắn, chỉ để chờ đợi một thời cơ, tạo cơ hội cho hắn một bước lên đài cao.
“Nếu như hắn là huyết mạch của hoàng thất, cho hắn ngôi vị Hoàng đế cũng
không vấn đề gì, nhưng ta không thể rũ bỏ nguyện vọng của phụ hoàng,
mang giang sơn của Thủy gia dâng đến tay người khác.” Mặt mày Nam Cung
Đệ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Đây cũng là lý do vì sao phụ hoàng phải
nỗ lực chống lại đám đông, che chở cho ta đăng cơ Hoàng đế.”
Kim Xảo Nhi cảm thấy như đầu mình bị búa sắt đập vỡ rồi, hỗn loạn, trống rỗng.
“Thì ra là thế…” Thủy gia chỉ có một mình Nam Cung Đệ là huyết mạch của Thủy Triệt, chẳng trách rõ ràng Thủy Triệt đã vừa ý Thủy Minh Hách rồi, mà
chỉ qua một đêm đã thay đổi chủ ý.
Kim Xảo Nhi không khỏi sảng
khoái mà cười to vài tiếng, Thủy Mặc còn đang bận rộn thực hiện giấc
mộng xuân thu của hắn, ở trong nhà còn quở trách nữ nhân làm Hoàng đế có đủ các loại sai trái. Nhưng cho dù Nam Cung Đệ có sai trái hơn nữa thì
cũng vẫn danh chính ngôn thuận hơn hắn!
“Sắc trời đã không còn sớm nữa, thần phụ xin cáo lui.” Lúc Kim Xảo Nhi giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất tao nhã.
Nam Cung Đệ nhíu mày, Kim Xảo Nhi tới đây chính là vì nói cho nàng biết Thủy Mặc muốn tạo phản ư?
“Ngươi yên tâm, Trẫm sẽ không làm ngươi khó xử.”
Ý cười trong mắt Kim Xảo Nhi ngày càng đậm, trong cách xưng hô ‘Ta’ và
‘Trẫm’ đều có quan hệ rất khéo léo. Nam Cung Đệ dùng ‘Trẫm’ có nghĩa là
khi Thủy Mặc tạo phản, cũng sẽ không làm khó phủ Ngự sử và bản thân nàng ta.
“Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng.”
Nam Cung Đệ nhìn bóng
dáng đi xa dần của Kim Xảo Nhi, nghĩ thầm rằng đây chính là một nữ tử
thông minh, vậy mà Thủy Mặc lại không hiểu được nét đẹp của nàng.
Nàng xoay người, nhìn thấy ở phía trên đài ngắm sao ở phía xa xa, có bóng
dáng phụ hoàng đang đánh cờ cùng với mẫu hậu, Quân Mặc U và nhi tử đứng
bên cạnh quan sát, khóe môi Nam Cung Đệ kéo ra một nụ cười yếu ớt, trong đầu nàng có một niềm thỏa mãn vô cùng to lớn.
Nỗi khiếm khuyết
trong đáy lòng nàng cuối cùng cũng được lấp đầy, đây là người nhà của
nàng, đây là những người mà nàng muốn trông coi suốt đời.
--
Chiến sự ở quan ải hết sức căng thẳng, ở trận chiến đầu tiên, Tào Hạo nhẹ dạ
cả tin vào tin tức Quý Vân truyền đến, toàn quân hai vạn binh lính bị
tiêu diệt, Trần Tướng quân quỳ gối tự sát ở nơi thây chất thành núi, giữ cho lá cờ của Nam Chiếu không bị đánh đổ.
Tuyết Lâm ăn mừng
không kiêng nể gì, ban đêm toàn bộ năm vạn đại quân mà Quý Vân mang đến
đều rút đi, ngay cả mấy vạn quân đóng giữ ở biên ải cũng đều bị tiêu
chảy.
Tào Hạo bị đả kích này nên kích động đỏ cả mắt, hắn nhân cơ hội đánh lén, thu hoạch được thắng lợi hoàn toàn.
Tuy nhiên chưa ăn mừng được bao lâu, Tuyết Lâm đã ăn miếng trả miếng, thiêu hủy hết lương thảo của Nam Chiếu, nhưng cũng vì thế mà hao tổn hết mấy
ngàn binh lính.
Nét mặt Tào Hạo u ám, nhìn năm vạn thạch lương
thảo bị tiêu hủy hết gần một nửa (1 thạch = ~100kg), tất cả đều hóa
thành tro tàn, nắm đấm siết chặt kêu ‘răng rắc’.
“Người đâu, mời
lão nhân Hộ Ưu và lão nhân Nguyệt Quan đến nghị sự.” Tào Hạo đi vào lều
trại, nhìn đống cát bày ở bên trong, rất nhanh liền chia nhỏ địa thế của Tuyết Lâm, cầm một hòn đá xanh lục cắm lên gò núi uốn lượn, đáy mắt
hiện lên tia tàn khốc.
Hộ Ưu và Nguyệt Quan cùng nhau bầu bạn mà đến, nhìn Tào Hạo đang ngẩn người nhìn đống cát, trong mắt hai người
tản mát một cái nhìn vô danh.
Hộ Ưu vuốt râu, ông vốn đang ở núi
Lục Bình, nhưng ở nơi đó lại thấy cảnh bi thương, muốn xuống núi đi dạo
một chút, không ngờ lại gặp phải Nguyệt Quan, bị ông ta khích tướng hai
câu liền đi tới biên ải.
“Gặp phải vấn đề khó giải quyết rồi hả?” Hộ Ưu nhanh nhẹn quắc thước, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt hắn, nhìn bố cục trên đống cát liền tươi cười trách mắng: “Tên tiểu tử nhà
ngươi thật nham hiểm.”
“Tiên sư nó, thiêu hủy mấy vạn thạch lương thực của chúng ta, lão tử muốn hắn phải dùng mấy vạn người đến đổi
lại.” Trong mắt Tào Hạo tràn đầy sự tàn nhẫn, cung kính nói với Hộ Ưu:
“Xin nhờ tiên sinh xem qua thời tiết.”
“Tối nay có gió đông.”
Trong mắt Tào Hạo lóe lên ánh sáng, vỗ đùi đét một cái rồi thô tục nói: “Con
mẹ nó, không ngờ được là ông trời cũng đang giúp lão tử.” Hắn xoay người nói thầm với lão nhân Nguyệt Quan mấy câu, vẻ mặt vui mừng hớn hở lệnh
cho thuộc hạ đi thao luyện binh lính.
Hộ Ưu nhìn thấy bộ dáng Nguyệt Quan như ăn phải phân, tâm tình liền vui mừng hớn hở nói: “Hắn giao cho ngươi chuyện tốt gì vậy?”
Nguyệt Quan hừ lạnh một tiếng, bả vai huých vào người Hộ Ưu rồi thở hồng hộc đi ra khỏi lều.
Vẻ mặt Hộ Ưu lộ ra tinh quang, thế nhưng lại nói với Tào Hạo: “Lấy cho lão đầu vài bình rượu thượng hạng, đêm nay lão đầu muốn đi nhìn tinh
tượng.”
Tự nhiên Tào Hạo cuống quýt hẳn lên, lấy rượu ngon mà hắn cất giữ lên tặng cho Hộ Ưu, rồi một mạch tiễn đến chân núi, phân công
mấy nghìn binh lính đi theo bảo vệ an toàn cho ông ta.
Buổi tối,
Tào Hạo nhìn thấy gió to nổi lên, trong lòng bắt đầu nôn nóng nhưng vẫn
nhẫn nại kiềm chế, hắn dẫn dắt binh lính đứng ở trên tường thành, nhìn
xuống hai vạn binh sĩ muốn công thành ở bên dưới, cười khà khà: “Quý
Vân, tên hèn nhát ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, Hoàng thượng cho
ngươi vinh hoa phú quý, trái lại ngươi lại một cước đá văng Hoàng
thượng, dám giở thủ đoạn bán nữ nhi để cầu vinh, may mà Hoàng thượng của ta rộng lượng, cứu nữ nhi ngươi ra khỏi biển lửa, ngươi có muốn đầu
hàng lão tử hay không? Lão tử sẽ xin Hoàng thượng tha mạng cho ngươi,
giữ lại cái mạng chó nhà ngươi?”
Sắc mặt Quý Vân xanh mét, bàn
tay nắm chặt dây cương nổi đầy gân xanh, lạnh lùng nói: “Bớt nói lời vô
ích đi, có bản lĩnh thì mở cửa thành ra nghênh chiến!”
“Dựa vào
cái gì mà lão tử phải mở cửa thành cho tên cẩu tặc nhà ngươi? Đánh cái
lũ con cháu các ngươi, lão tử sẽ không phí một binh một tốt nào.” Tào
Hạo nhìn thấy đạn tín hiệu phát ra từ trên đỉnh núi thì càng củng cố
thêm lòng tin, vội vàng đeo khăn che mặt lên, ra hiệu cho binh lính đốt
viên đạn màu đen rồi ném mạnh xuống dưới.
Quý Vân tưởng rằng đó chính là thuốc nổ lợi hại nên vội vàng hét to: “Tất cả nằm xuống!”
Tất cả hai vạn binh lính đều ôm đầu nằm sấp xuống, ngửi thấy khói trắng,
tất cả mắt mũi đều quay cuồng, choáng váng nghiêng ngả đứng không vững.
Trái tim Quý Vân chìm đến đáy cốc, đôi mắt sung huyết nhìn lên Tào Hạo che
mặt ở trên tường thành, hạ lệnh cho binh lính bịt kín lỗ mũi lại rồi căm hận tháo chạy.
“Đuổi theo!” Tào Hạo phất cờ, dẫn đầu phóng xuống tường thành giết địch.
Trong giây lát trên chiến trường máu chảy thành sông, đuổi cho binh lính
Tuyết Lâm chạy trối chết. Nam Chiếu thu được thắng lợi hoàn toàn!
“Con mẹ nó, dược này lợi hại thật, tất cả đều ngạt thở choáng váng, chạy
cũng không chạy nổi, giết mới sảng khoái làm sao!” Tào Hạo ném bỏ khôi
giáp trên người, xoa xoa cổ tay mệt mỏi rồi nghe thuộc hạ báo cáo tổn
thất.
“1000 binh sĩ hy sinh, 2812 người bị thương, 53 người tàn tật.”
Nụ cười trên mặt Tào Hạo dần dần mất đi, lạnh lùng nói: “Tuyết Lâm thì sao?”
“Sống sót hơn 8000 người.”
Tào Hạo gật đầu, bọn hắn hy sinh hơn một vạn binh lính, sau đó lại tổn hại
hết hơn 1000, lại còn dưới tình huống đối phương bị trúng dược. Đối với
kết quả này, Tào Hạo cực kỳ bất mãn.
“Ngươi lui xuống đi.” Trong
lòng Tào Hạo trĩu nặng, đánh giặc thì sẽ có rất nhiều huynh đệ phải hy
sinh, nhìn đôi tay dính đầy máu nóng, ra sức chà xát gương mặt đã trải
qua sương gió, hắn chỉ hy vọng thiên hạ được thái bình, bách tính an cư
lạc nghiệp!
“Tu tu…”
Tiếng kèn vang lên, Tào Hạo nhanh
chóng đứng dậy, mặc khôi giáp rồi cầm kiếm chạy ra ngoài, nhìn thấy tất
cả binh lính đều xếp hàng ngay ngắn, nghiêm túc hỏi Phó tướng Phan Quân: “Xảy ra chuyện gì?”
“Báo…” Một binh sĩ ngắt lời Phó tướng, thở
hổn hển nói: “Tướng quân, Đông Lăng tấn công từ hướng tây bắc vào ải
Diêm Ngung, đã chiếm lĩnh được hai tòa thành trì.”
“Phan Quân,
ngươi lập tức điều động hai vạn binh lính đi trợ giúp!” Phân phó xong,
Tào Hạo lập tức dẫn người đưa tin vào trong lều trại, rất nhanh viết
xong một bức thư rồi cắm một cọng lông gà lên trên: “Ngươi hỏa tốc mang
bức thư khẩn cấp này về Vương đô.”
“Tướng quân.” Giọng nói vội vàng của binh lính vang lên bên ngoài trướng.
Trong lòng Tào Hạo run sợ, lạnh lùng nói: “Chuyện gì!”
“Tướng quân, Hoàng đế Tuyết Lâm ngự giá thân chinh, triệu tập mười vạn đại
quân tiến đến ải Kế Môn, sĩ khí của quân Tuyết Lâm đang lớn mạnh!”
“Sao trước đó không có ai thông báo? Bắc Thương thì sao? Sao bên Bắc Thương
lại không có động tĩnh gì? Con mẹ nó, đây là muốn ép chết lão tử mà! Ăn
phân, các ngươi đều ăn phân hết cả sao? Trong đầu cũng chứa toàn phân
hết!” Mười vạn đại quân động tĩnh lớn như vậy mà mãi cho đến ải Kế Môn
mới có người đến báo!
Ở đây bọn họ cũng chỉ có tổng cộng mười
vạn, đã tổn thất hơn một vạn người, còn điều động đi ải Diêm Ngung hai
vạn, chỉ còn lại chưa đến bảy vạn thì làm sao đối địch với mười ba vạn
đại quân của Tuyết Lâm?
Tào Hạo nôn nóng như kiến bò xung quanh chảo nóng, xoa xoa tay tính toán đi triệu tập mấy vạn binh lính đến đây cần phải mất thời gian bao lâu,
trong lòng càng nghĩ càng rối bời.
“Thái tướng quân của Bắc
Thương cũng không có cách nào phân thân, Tương vương Tông Chính Liệt của Đông Lăng tấn công ải Diêm Ngung của Nam Chiếu ta, Tông Chính Khắc cũng lãnh binh tấn công Bắc Thương, thế tử Bắc Viên của Tuyết Lâm cũng mang
binh đến đánh Bắc Thương. Không có cách nào trợ giúp chúng ta!”
Tào Hạo cảm thấy đầu óc quay cuồng, Nam Chiếu bọn hắn không có chiến tướng
đắc lực, đã thế lại còn dẫn người ta đến Nam Chiếu, Hoàng đế hai nước
bọn họ lại có thể ở yên trong Vương đô chàng chàng thiếp thiếp, hắn sao
mà… đau khổ bức bách đến vậy cơ chứ?!
“Thái Thụy chiến đấu với
Tông Chính Khắc, Bắc Viên Trần là do ai đối phó?” Đôi lông mày dày rậm
của Tào Hạo nheo lại thành một đống, tạo thành một đường đen đậm thẳng
tắp.
“Là nàng dâu của Thái tướng quân.”
“Hả? Là thai phụ
kia sao?” Đôi mắt Tào Hạo trợn trừng, không nghĩ tới mụ đàn bà thối tha
kia lại có chút bản lĩnh. “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, gọi Phó
tướng và mấy người tiên phong đến đây.”
Nghĩ một lúc, Tào Hạo cúi đầu xuống viết một phong thư, dán lên một cọng lông gà, cảm thấy như
thế không đủ lại dán thêm hai cọng nữa, nhìn phong thư với ba cọng lông
gà mới hài lòng bước ra khỏi lều trại, đưa cho người đưa tin nói: “Trong vòng ba ngày phải giao tận tay phong thư này cho Hoàng thượng, bản
Tướng quân mặc kệ chạy chết bao nhiêu con ngựa.”
Người đưa tin khó xử nói: “Tướng quân, bốn ngày thì sao?” Thật sự là đường xá quá xa xôi.
“Đồ muốn tìm chết, hai ngày rưỡi!” Tào Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, quát to: “Ngươi có chạy chết thì cũng phải giao thư này cho Hoàng thượng!”
Người đưa tin mím chặt môi, hắn có chạy gẫy chân, xương đùi mài phẳng cũng không thể đến nơi trong hai ngày rưỡi mà!
Lão nhân Hộ Ưu lắc lư bước đến, nhìn bộ dáng uất ức của người đưa tin, thở
dài thương hại, nói với hung thần ác sát Tào Hạo: “Đưa thư đây cho lão
đầu xem xem.”
Nhận lấy thư, Hộ Ưu nhìn ba cọng lông gà gắn phía trên, khóe miệng liền co rút, thò tay nhổ lông gà ra ném xuống đất.