Cái tên Lãnh Nghiêm Mạc này thật khó hiểu, hắn cứ nhìn Nhược Nhi mà cười mãi. Nàng buông góc áo hắn, chỉnh đốn lại tư thế thân mật:"Bông hoa này bao nhiêu tiền?"
"Coi như quà gặp mặt, không tính tiền." Lãnh
Nghiêm Mạc vén mái tóc Nhược Nhi lên. Chẳng có bông hoa nào so bì nổi
nét thanh tú trên khuôn mặt tinh xảo này.
"Có muốn đi học như tôi không?"
"Muốn." Nhược Nhi tươi tắn, chờ đợi:
"Vậy về xin ba mẹ đi!"
"Thân mẫu ta chết cả rồi, cũng chẳng có nhà để về. Thế ta xin ngươi không
được à?" Theo nàng nhớ, hắn đường đường là Vương gia, việc nàng được đi
học hay không còn phải xin phụ mẫu đã đến suối vàng?
Kỳ lạ, ánh
mắt của nàng quả thật quái dị, thường ai nhắc đến nỗi đau mất người thân đều rất buồn. Còn ở Nhược Nhi, đều đó thể hiện như một lẽ thường
tình:"Được."
Nói rồi, hắn ngoắc tay, đám người bặm trợn từ trong tiệm hoa bước ra, cúi đầu:"Đại ca có gì căn dặn?"
Hắn chỉ tay đến nàng:"Tụi bây tìm cách cho đại tỷ tương lai đi học đi. Tao phải quay lại trường đây."
Đám đàn em đồng thanh:"Dạ."
Bóng hắn đi khuất, Doãn Nhược Nhi vẫn chưa hiểu nổi. Chỉ biết đám nhóc ranh
lôi nàng đi đâu đó, tìm được bộ y phục khá giống Nghiêm Mạc mặc. Có
điều, váy ngắn thế này... chân nàng...
Bọn đàn em cũng chỉ nhận
lệnh đại ca mà thôi, bọn chúng bắt nàng mặc vào, còn không ngừng thèm
thuồng chảy nước miếng. Làn da bạch ngọc, non mịn không tỳ vết của nàng
thật khiến nam nhân nổi máu, muốn chạm vào. Bàn chân trần nhỏ nhắn tinh
tế như búp bê sứ đang không ngừng cọ vào nhau, nàng thật hổ thẹn. Nam
nhân háo sắc!
Lúc tươm tất đâu vào đấy, chúng đưa nàng đến cổng
sau, tự tiện mở cổng mời Nhược Nhi bước vào. Sân trường rộng lớn, phòng
ốc sang trọng, quý phái, đây là lần đầu tiên nàng biết. Nữ tử cũng có
thể đi học.
Đi với đám nhóc tì này thật chán, nàng tách ra khỏi
đàn từ khi nào mà bọn chúng còn không biết nữa là. Giờ giải lao đến,
cũng là lúc nàng xuất hiện trong sân trường. Cho nên toàn bộ sự chú ý
đều được dồn đến đám nhóc ban nãy, nàng dễ dàng biến mất, ngó nghiêng
tìm kiếm bóng dáng Đông Khuê.
Thay vì tìm được Đông Khuê, nàng lại lạc vào một đám nữ tử đang bận tám chuyện:
"Có một đứa nhóc bị hoại tử chân trái, nó ngồi trên nền đường và khóc.
Chẳng ai để ý sự tồn tại của nó cho đến khi... nó xẻ một đường dài ngay
bắp đùi chân bằng mảnh kính đâu đó nhặt được trên đường. Vết thương
không hề chảy máu, cũng chẳng giống cơ thể bị cắt. Nhìn nó rạch da như
kiểu cắt giấy, sau đó nó nắm lấy vạch vết thương xé ra thật mạnh. Cả
thân thể nó chỉ còn lớp thịt đỏ hồng, tuột ra khỏi lớp da. Trông nó
chẳng khác nào con rắn lột xác. Bỗng nó kêu lên ư ứ vài tiếng rồi ngã
xuống đất. Mọi người xung quanh bắt đầu bu quanh, chụp choẹt các thứ
nhưng chẳng ai chịu gọi xe cứu thương...
Tôi bước đến gần, gần
hơn nữa. Đưa tay bất bình đẩy những người xung quanh ra. Nhưng bọn họ
giống như những pho tượng, không hề nhúc nhích. Đồng tử của họ đều đã
giãn, và máu đỏ không ngừng trào ra từ khóe môi. Họ xoay ngắt đầu 180 độ về sau lưng, không còn bất cứ tiếng động nào vang lên nữa. Im lặng, vô
cùng im lặng!
"Haha..."
Bỗng chốc tiếng cười quái dị vang
lên từ xác cậu bé, nó ngóc đầu dậy nhìn tôi đầy ghê rợn. Thịt đỏ tươi
quỷ dị rơi rớt trên nền đường, từng mảnh thịt từ từ chảy xuống. Không
máu, không đau đớn. Nó vẫn nhìn tôi, cơ miệng nhoẻn lên tạo thành một nụ cười. Hai hốc mắt nó sâu hoắm, chẳng còn mắt đâu nữa, cũng chẳng biết
biến mất từ bao giờ.
"Mẹ!"
Nó gọi tôi, giang hai tay muốn được bồng. Tôi tiến đến ôm lấy nó...
Tay nó rớt xuống, lớp xương trắng phếu bao phủ bởi màu đỏ kinh diễm xuất
hiện. Mùi tử thi xộc vào mũi làm tôi khó chịu, nó đặt cằm lên hõm vai
tôi:"Mẹ!"
Như bị thôi miên tôi vuốt lưng cho nó, nhưng mỗi lần
vuốt thịt nó lại rớt. Một chốc tôi đã cảm nhận được bộ đồ lòng nhơn
nhớt. Chúng chạm vào tay tôi lành lạnh. Phiền phức!!! Tôi nắm lấy và kéo mạnh, rút trọn bộ đồ lòng của nó ném xuống đất.
Nó vẫn gọi:"Mẹ!"Giọng cười vẫn ngân vang đều độ, cho đến khi nó chẳng còn gì ngoại trừ cái đầu nằm gọn trên hõm vai tôi."
Câu chuyện dừng lại, cả bọn con gái cùng hét lên:"Eo ôi! Kinh dị quá!"
Cô bé kể chuyện ban nãy ôm bụng cười hả hê:"Đám nhát gan này!"
Doãn Nhược Nhi khẽ chạm vào vai cô bé ấy. Tự dưng cô ta chết đứng, lặng
người đi, đôi mắt đứng tròng... khuôn mặt biến sắc dần trở nên trắng
bệch.
"Aaaaaa"
Doãn Nhược Nhi chỉ muốn hỏi Đông Khuê ở đâu thôi mà, sao bọn họ lại la làng lên vậy chứ? Cô bé đó không thèm quay
sang nhìn xem là ai, chỉ biết cắm đầu chạy luôn một mạch. Mấy đứa còn
lại bị dọa cho đứng tim, cũng cùng một tập thể ùa chạy, biến mất.
Mệt mỏi, nàng thật sự mệt rồi đấy! Tìm Đông Khuê còn khó hơn mò kim đáy biển nữa.
"Sư huynh à, huynh rốt cuộc đang ở đâu?"
Ngồi thẫn thờ thật lâu, tiếng chuông vang lên đánh thức Doãn Nhược Nhi, nàng đứng bật dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh, bọn học sinh đều đang trở về lớp của mình, còn Nhược Nhi, nàng học lớp nào?
Phi thân nhảy lên
cành cây gần đỉnh cây Long Não to, Doãn Nhược Nhi tinh mắt quan sát xung quanh, cố gắng tìm Đông Khuê hay đám nhóc tì ban nãy cũng được.
"Em kia! Em kia!"
Tiếng ai la hét inh ỏi bên dưới khiến Nhược Nhi cáu bẩn:"Kêu ai?"
Người dưới cũng gắt gỏng chẳng kém:"Có việc gì từ từ giải quyết, em không được làm việc ngu ngốc."
Nhờ tiếng nói lớn của ông ta mà thu hút rất nhiều người, dù khó chịu nhưng
cũng tốt, chắc hẳn trong đám người bên dưới Đông Khuê sẽ xuất hiện thôi. Nàng không trả lời, mắt tiếp tục tìm kiếm.
Thầy Tổng bên dưới
tay chân run lên, ruột gan lộn tùng phèo, nữ sinh đó học lớp nào? Sao
lại trèo được lên gần đỉnh cây, cành cây ấy mỏng thế mà:"Nguy hiểm lắm!
Em đừng có mà nhúc nhích."
Nhảy múa trên đây còn được đấy, nhúc
nhích vài cái cũng chẳng chết được đâu. Vài con kiến bâu lên tay Nhược
Nhi khiến nàng ngứa ngáy, buông tay ôm cành, tay kia gãi gãi cho đỡ
ngứa. Chợt tiếng rắc từ cành cây vang lên...
"Trời ơi!" Thầy Tổng ngất xỉu, thầy quá già rồi, không thể xem những cảnh máu me như thế được nữa.
Trong lúc đó, các thầy cô khác tìm thang leo lên, cố gắng khuyên nhủ nữ sinh có ý định tự tử.
"Các người bị cái gì vậy? Với độ cao này, bất quá người bình thường cũng chỉ gãy tay hay gãy chân mà thôi, không chết được đâu."
Vừa nói, nàng vừa vươn tay nắm lấy cây sắt trên thành lan can lầu hai, nhún người, cả thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng an toàn tiếp được hành lang
lầu một.
"Cô ấy parkour đỉnh quá!" Học sinh bên dưới không ngừng vỗ tay tán thưởng:
"Lũ đần, lũ điên!" Nàng chửi thầm trong miệng, bọn người bên dưới đều là lũ vô dụng như nhau. Việc này khi còn tồn tại kinh thành phồn hoa, xe ngựa sang trọng là vô cùng tầm thường.