Không gian xung quanh ấm áp lạ thường, cơ thể cũng được vắt ngang một tấm chăn ấm. Cơn gió từ bên ngoài cửa sổ
khẽ lùa vào xoa dịu mái tóc Doãn Nhược Nhi, nàng hơi mơ màng mở mắt.
Dường như chưa thoát khỏi cơn choáng, cả người Doãn Nhược Nhi dâng lên
một cỗ buồn nôn, chất dịch chua chát từ dạ dày trống không đang không
ngừng cồn cào. Nàng nghiêng người ôm lấy bụng, trong đầu lan man với
những cảm xúc bị xáo trộn, câu nói của người đó một lần nữa lại vang
lên:"Nhược Nhi, mau chạy đi!"
"Tại sao?" Doãn Nhược Nhi không hiểu nổi, đưa tay vuốt mặt, nàng chống đỡ thân thể nặng trịch
đứng dậy. Đầu đau nhức giật bưng bưng, mọi thứ lại quay cuồng khiến nàng mất trọng tâm ngã nhào về trước.
Rầm
Cánh cửa chợt mở tung, Lãnh Nghiêm Mạc vội vội vàng vàng chạy vào đỡ lấy
Doãn Nhược Nhi, hắn không khỏi lo lắng:"Em đang mang thai, đi đứng cho
đàng hoàng tử tế một chút!"
Doãn Nhược Nhi vịn tay Nghiêm Mạc, nghi hoặc hỏi hắn:"Ai đưa tôi về giường? Anh sao?"
Lãnh Nghiêm Mạc gật đầu, thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn chạnh lòng:"Em ngất xỉu trên phòng sách lầu hai. Thật ra lâu rồi lầu hai để trống
không ai lui tới quét dọn. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi mang theo dự cảm
không lành..."
"Buồn cười! Người bị nhốt trên đó là
ai?" Doãn Nhược Nhi tức giận, đẩy mạnh Lãnh Nghiêm Mạc. Do Lãnh Nghiêm
Mạc đang mang bệnh, thêm việc không lường trước việc làm của nàng khiến
hắn loạng choạng yếu ớt ngã về sau, đầu đập vào tường.
Cốp
Ôm đầu, Lãnh Nghiêm Mạc cuộn người nằm dưới sàn, bản thân vô lực chống
trả, vốn không giống kẻ đủ sức ôm nàng trở về giường. Doãn Nhược Nhi
ngồi xổm trước mặt Nghiêm Mạc, tay chống lên tường, khuôn mặt nhợt nhạt
ghé sát bên tai Nghiêm Mạc thì thầm:"Tôi đã thấy được người đó rồi!"
Cổ tay Doãn Nhược Nhi bị nắm chặt, đau nhói, nàng khó nhằn gỡ bàn tay to
lớn của Lãnh Nghiêm Mạc ra. Quát tháo:"Người trên lầu hai là ai?"
"Em bị điên à? Trên đó làm gì có ai?" Lãnh Nghiêm Mạc cáu bẩn kéo Doãn
Nhược Nhi lại gần, nằm sát xuống sàn nhà cùng hắn. Khuôn mặt biến sắc
của Nghiêm Mạc trông khó coi vô cùng, hắn chợt hạ giọng xuống mức thấp
nhất chỉ đủ để hai người nghe:"Đừng lớn tiếng, hắn ta có thể nghe thấy
đấy!"
Doãn Nhược Nhi im bặt, cả hai người thầm lặng trao nhau ánh mắt khó hiểu.
Lãnh Nghiêm Mạc trước khi đưa Doãn Nhược Nhi vào viện, hắn có nói với Lãnh
Kiến Vương vài lời:"Nhược Nhi không khỏe, anh đưa cô ấy vào viện rồi về
sớm. Lần này là cùng về, không bỏ lại như hôm trước đâu!"
Kiến Vương yên tâm, gật đầu, dặn dò Nhược Nhi không được chạy loạn.
Ngồi trong xe, Doãn Nhược Nhi đưa mắt nhìn lên lầu hai...
Lớp xi măng?
Cửa sổ?
Nàng có chút ngờ ngợ, rõ ràng bên ngoài cửa được tráng một lớp xi măng
mỏng... vậy mà hiện tại trên đó vô cùng bình thường, chỉ có cánh cửa bên lan can bị khóa chặt. Còn có cả lớp rêu xanh bao quanh thanh sắt chắn
cửa...
Trên đường đi đến bệnh viện nàng không buồn mở
lời, còn hắn thì nhắm mắt tịnh dưỡng. Ánh mắt Doãn Nhược Nhi nhìn ra
ngoài cửa sổ như thể trầm tư điều gì đó, Lãnh Nghiêm Mạc đặt tay lên đùi nàng:"Em không được khỏe!"
Cứ cho những gì Doãn Nhược
Nhi thấy là ảo giác đi, do căng thẳng hay nghĩ ngợi lung tung mấy ngày
nay. Cũng bởi việc Đông Khuê mưu toán mà ra. Nàng cau mày, nhớ đến
chuyện ban nãy:"Hắn là ai? Người nào nghe được chúng ta?"
Lãnh Nghiêm Mạc thở dài, im lặng không nói.
Doãn Nhược Nhi lại làm càn, gằn giọng gọi tên hắn:"Lãnh Nghiêm Mạc!"
"Em lại bị ảo giác à?" Lãnh Nghiêm Mạc đưa tay kéo Nhược Nhi vào lòng, ôm
lấy nàng, thơm nhẹ lên mái tóc mây bóng mượt, hắn đưa tay đặt lên trán
nàng:"Em sốt rồi!"
Vào viện, bác sĩ khám bệnh cho Doãn Nhược Nhi chỉ hờ hững đáp:"Nào có bệnh gì đâu!"
Không cho là đúng, Lãnh Nghiêm Mạc đưa tay đặt lên trán Doãn Nhược Nhi:"Cô ấy sốt thế này mà không bệnh ư? Người mẹ mà sốt sẽ gây nguy hiểm cho đứa
con trong bụng."
Bác sĩ cau mày:"Thai phụ ư? Cô ấy làm gì có thai?"
Cả Doãn Nhược Nhi lẫn Lãnh Nghiêm Mạc đều trưng bộ mặt khó tin nhìn bác sĩ, Doãn Nhược Nhi buồn cười giễu cợt:"Đồ lang băm!"
Bác sĩ ứ nghẹn:"Cô!"
Lãnh Nghiêm Mạc trở nên nghiêm túc hẳn:"Ông nói gì vậy? Cô ấy mang thai cũng được một tháng hơn rồi!"
Đúng, lúc hắn biết được tin Nhược Nhi mang thai, bác sĩ có nói bảo bối tầm ba bốn tuần rồi cơ mà? Không lẽ bây giờ Nghiêm Mạc phải mời vị bác sĩ ở
trạm xá lên đối chứng.
Nói lý không xong, bác sĩ mất
kiên nhẫn đưa cho Doãn Nhược Nhi que thử thai bảo nàng làm theo những
bước được hướng dẫn. Doãn Nhược Nhi không rõ thực hư thế nào, quyết một
trận làm ra lẽ, giật lấy que thử thai đi thẳng vào buồng vệ sinh.
Mười lăm phút sau.
Nàng đã thử ba que, và kết quả vẫn chỉ một vạch, Lãnh Nghiêm Mạc đổ thừa que diêm kém chất lượng làm cho bác sĩ một trận sốc óc. Ông đồng ý siêu âm, gần ba mươi năm trong nghề ông không thể sai sót về một việc cơ bản như vậy được. Mà đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hành nghề, ông gặp được hai người cứng đầu, vô phép vô tắc như vậy. Vấn đề đau đầu này thật nan giải!
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn nghiêng về phía bác sĩ.
"Tôi không có thai?" Doãn Nhược Nhi ngơ ngác nhìn Lãnh Nghiêm Mạc. Nàng đưa
tay sờ xuống chiếc bụng bằng phẳng, lồng ngực trái co thắt từng cơn
khiến nhịp thở của nàng vô cùng đau đớn, khó khăn, sống mũi cay xòe. Vài ngày trước bảo bối vẫn còn cơ mà?