Lãnh Nghiêm Mạc sau khi nhận được thánh
chỉ của hoàng huynh, thay vì trở về Lãnh phủ chịu tội với Doãn Nhược
Nhi, nhưng hắn lại không. Vì suy nghĩ cho nàng, hắn đơn thân độc mã tìm
đến Liễu Bích Tâm.
"Vương gia?" Liễu Bích Tâm đang
thưởng nguyệt trong phủ đệ Quận Công, nàng vô cùng kinh ngạc trước sự
xuất hiện của Lãnh Nghiêm Mạc.
"Nàng không cần hành lễ
với ta." Lãnh Nghiêm Mạc ung dung bước lại gần Liễu Bích Tâm, hắn cúi
đầu, khom lưng, khuôn mặt tuấn mỹ mỗi lúc càng tiến gần hơn.
Gò má Liễu Bích Tâm đỏ bừng, nàng vội nghiêng đầu tránh né sự thâm nhập
một cách bất đắc dĩ. Cười khổ:"Vương gia, chàng tìm ta không biết có
chuyện gì?"
Lãnh Nghiêm Mạc chỉnh chu lại quần áo, tác
phong, vân đạm phong khinh, ngồi xuống ghế đá bên cạnh Bích Tâm:"Nàng
sắp trở thành Vương Phi của ta, không lẽ những việc này cũng ngượng
ngùng sao?"
Chợt ánh mắt của Liễu Bích Tâm lưu chuyển,
dưới bóng đêm huyền ảo toát lên vẻ mị hoặc khôn lường. Nơi bụi cây gần
đó có một bóng đen xoẹt qua, dù cử chỉ của y rất nhanh, nhưng không thể
nào qua được tầm mắt của Lãnh Nghiêm Mạc. Hắn vờ như không thấy, tiếp
tục cười cợt nhã:"Dù nàng biết ta đã có người trong lòng, nhưng vẫn muốn bên cạnh ta?"
"..." Liễu Bích Tâm không trả lời, tâm tư nàng dần rơi vào trầm mặc.
"Cũng đúng, nữ tử nào lại không muốn bên cạnh ta? Huống hồ chi thân phận của
nàng..." Hắn dừng lại, ánh mắt dò xét tâm tư Liễu Bích Tâm.
Liễu Bích Tâm thoáng giật mình, nâng ly trà nhấp một ngụm lấy lại bình tĩnh, khóe môi hơi nâng lên, cử chỉ vô cùng thanh tao:"Vương gia có muốn dùng trà?"
Lãnh Nghiêm Mạc tao nhã đứng dậy:"Đã không còn
sớm nữa, ta phải trở về cùng "nương tử", nàng ấy sợ cô đơn." Sau đó hắn
quay lưng bước đi, không một lần ngoái đầu nhìn nàng.
Trong bóng đêm, Đông Khuê bước ra. Y mang theo nụ cười nhạt:"Có lẽ hắn đã phát hiện ra thân phận ngươi rồi!"
Đông Khuê im lặng, Liễu Bích Tâm cũng không còn tâm trạng trả lời, nàng ngắm nhìn ánh nguyệt hiền dịu trong nước. Đôi mắt rực sáng như những vì sao
tinh tú tỏa khắp bầu trời đen tối. Cầm ly trà đã uống cạn trên tay, Liễu Bích Tâm ngắm nghía lần cuối. Vung tay, Liễu Bích Tâm ném ly rượu xuống hồ khiến làn nước yên bình muôn thuở bỗng chốc gợn lên từng cơn sóng
nhỏ.
Hằng ngày trôi qua, Lãnh Nghiêm Mạc luôn tìm đến
phủ đệ Quận Công, có khi còn xin tá túc ngủ lại vài đêm. Liễu Bích Tâm
thân phận là khách quý, được tiếp đãi vô cùng chu đáo. Nào là sơn hào
hải vị đều được dọn lên chờ đợi nàng thưởng thức.
"So
với cuộc sống ăn xin kham khổ, thì đây quả thật là một giấc mơ hảo
huyền!" Lãnh Nghiêm Mạc tự tiện bước vào phòng Liễu Bích Tâm, vẻ mặt
cười cợt bao ngày qua vẫn nguyên vẹn.
Liễu Bích Tâm cho đám nô tỳ lui ra, nàng gác đũa, khuôn mặt trở nên xanh xao, nhợt nhạt.
Sự hiện diện của Lãnh Nghiêm Mạc mấy ngày qua khiến nàng ăn không ngon,
ngủ không yên:"Vương gia, người có muốn dùng điểm tâm cùng ta?"
Lãnh Nghiêm Mạc lắc đầu:"Không, nàng xứng đáng được thưởng thức chúng. Để che lấp đi xuất thân bần hèn của mình!"
"Vương gia!!!" Khuôn mặt Liễu Bích Tâm đỏ gấc, nàng nóng giận thật rồi:
"Mục đích của nàng là gì? Hay nàng có nỗi khổ?"
"Không, đây là ta muốn. Vì ta yêu chàng! Tam Vương gia, nếu chàng chịu thú một
mình ta vào cửa, ta hứa với chàng sẽ giúp chàng tìm được Đông Khuê. Chỉ
cần Vương gia người chịu cùng ta đóng một vở kịch." Chẳng biết vì sao
những lời này mà Liễu Bích Tâm cũng có thể nói được, nàng mệt mỏi bụm
miệng, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Không có ai ở đây đâu! Hắn vẫn chưa đến." Lãnh Nghiêm Mạc dễ dàng đồng ý quyết định của Liễu Bích Tâm.
Chỉ cần Lãnh Nghiêm Mạc tìm được tung tích của Đông Khuê, chắc chắn hoàng
huynh hắn sẽ không cố ý làm khó dễ nữa. Khi đó hắn sẽ mang theo Doãn
Nhược Nhi cao bay xa chạy, chỉ mong Nhược Nhi có thể thấu hiểu được nỗi
khổ của hắn.
Kế hoạch của Đông Khuê tưởng chừng rất êm
xuôi, bởi Lãnh Nghiêm Mạc đã hứa với Liễu Bích Tâm chỉ thú một mình nàng ta. Không những thế có đuổi Doãn Nhược Nhi ra khỏi Lãnh phủ.
Doãn Nhược Nhi trở về Hoa giáo, khóc ngất bên cạnh Thánh Mẫu. Nhưng vì Thánh Mẫu trước giờ không rành chuyện yêu đương thế thái của bọn người phàm
trần:"Tìm Đông Khuê, nó có thể giúp con xóa bỏ những đoạn ký ức không
vui đó."
Theo lời khuyên của Thánh Mẫu, Doãn Nhược Nhi
vượt cả đại dương để tìm Đông Khuê. Ban đầu y chờ đợi nàng không phải
chỉ để thấy dáng vẻ thảm hại, mà y muốn Nhược Nhi tìm Thánh Mẫu kể khổ,
mong bà có thể thay mặt Doãn Nhược Nhi đòi lại công đạo. Thế mà, một
chút tức giận Doãn Nhược Nhi cũng không có, huống chi trách cứ Lãnh
Nghiêm Mạc vô tình nhẫn tâm trước mặt Thánh Mẫu.
Y
nhận ra trái tim Doãn Nhược Nhi quá thanh thuần, nếu nàng còn ở lại đây
chỉ tổ làm vướng bận kế hoạch của y. Đông Khuê làm cho Nhược Nhi tin
rằng nàng có một giấc ngủ trải qua ngàn năm, đến khi nàng tỉnh dậy những gì cần là tìm một người có khuôn mặt giống y, bắt đầu làm lại tất cả ở
thế giới khác.
Nàng ngây ngô đến mức, những gì nàng tưởng đã xảy ra đều chưa từng tồn tại.
"Thời đại này và thời đại của chúng ta... thật ra là hai thế giới hoàn toàn
khác nhau. Thời gian tồn tại song song, nhưng lại cách nhau ở một chiều
không gian bí ẩn nào đó. Mà chỉ có một mình Đông Khuê mới mở cánh cổng
liên thông đó được." Lãnh Kiến Vương thuật lại mọi chuyện một cách ngắn
gọn.
"Hai năm trước là cậu, hai năm sau là tôi. Chắc
hẳn cánh cổng đó mở theo một dạng thời gian nhất định?" Lâu ngày mới
thấy Doãn Nhược Nhi thông minh, chịu sử dụng bộ não suy đoán đôi chút.
Doãn Nhược Nhi đứng phắt dậy, vẻ mặt quật cường ướt đẫm nước mắt:"Tôi
phải cứu Mạc! Liệu trong vòng hai năm tới, chàng sẽ ra sao đây?"
Lãnh Kiến Vương nắm cổ tay nàng kéo nhẹ, bắt nàng ngồi xuống cạnh cậu, chưa
kịp khen đã té khen rồi:"Điên à? Bản thân cậu còn không ai cứu, ở đó mà
cứu Nghiêm Mạc." Cậu đánh yêu lên trán Nhược Nhi:"Hai năm qua tôi đã cố
gắng tìm hiểu tất cả sách vở, còn có những sự việc bí ẩn ghê gớm hơn thế này xảy rằng hằng ngày như cơm bữa. Chẳng ai có thể lý giải được cội
nguồn và vì sao nữa cơ! Muốn trở về, trừ phi... Đông Khuê một lần nữa mở cánh cổng."
"Chừng nào?" Doãn Nhược Nhi lo lắng, gắt gỏng:"Chẳng phải cậu và Đông Khuê có sợi dây liên kết tương thông sao?"
Thật là phiền toái, Lãnh Kiến Vương nhắc lại việc mấy hôm nay liên tục cảm
nhận thấy hơi lạnh, không gian tối mịt. Có lẽ Đông Khuê đang bị thương
hoặc hôn mê, nếu không... y sẽ chẳng yên lặng không chút động tĩnh nào.