“Đại ca rất giống nàng, cho nên việc đại ca làm được,
Nhạc Thiên Khuynh nàng cũng làm được.” Độc Cô Tử Dạ luôn tin
tưởng vào nàng, hắn sẽ không đặt niềm tin nếu như không chắc
chắn điều gì đó.
Ý Liên cung, Lạc Quang thành, Đông Liêm sơn.
Độc Cô Linh Vũ ngồi tựa vào thành giường nhìn vào không
trung, từ lúc chàng tỉnh lại thì toàn bộ ký ức của chàng
đều rất mơ hồ không rõ ràng và ngay cả chàng là ai, chàng
cũng không chắc chắn. Người ta gọi chàng là Linh Vũ, là Vũ
Thần Đế Quân, là chủ nhân của Lạc Quang thành này, ngoài ra
chàng không biết gì nữa cả. Ký ức của chàng dừng lại ở cuộc chiến với Vãn Lạc Hinh Kình ngoài ra chàng không mấy ấn tượng gì với nơi này. Lúc chàng chìm sâu vào giấc ngủ, hình ảnh
luôn xuất hiện trong giấc mộng của chàng nhiều nhất chính là
một bạch y nữ nhân.
Mái tóc bạch kim như ánh sáng chiếu rọi thế gian, làn da
trắng nõn nà, tuy rằng chàng không thể nhìn thấy rõ mặt mũi
của bạch y nữ nhân nhưng chàng nhìn thấy nụ cười của nàng như
ánh nắng ban mai. Toàn thân nàng tỏa ra thần khí ấm áp thuần
khiết và thoát tục, nàng luôn xoay người bỏ đi mỗi khi chàng
muốn lại gần nàng, bóng lưng nàng cứ thế in sâu vào tâm trí
chàng… bóng lưng ấy hình như giống với ai đó…
Giật mình, chàng chợt nhận ra vị tiên nữ lúc ban sáng
kia, tứ đệ tử của Bách Ngọc, bóng lưng của nàng, thần khí
của nàng… tất cả đều rất giống với bạch y nữ nhân kia, ngoại
trừ mái tóc hoàng kim của nàng. Tại sao trái tim chàng lại
rung động khi nhìn thấy bóng lưng nàng? Nàng tên gì nhỉ? Hình
như chàng quên hỏi Bách Ngọc tên của nàng, thật là đáng tiếc!
Nhưng nàng quyết định thăng thần khi tuổi còn quá nhỏ liệu có
quá mạo hiểm không?
Sinh Thần, Độc Cô Thượng Thần đang ngồi trước lò Mạch
Diệp nhàn nhạt uống trà ăn bánh thì từ xa có một thân ảnh tử y nữ nhân uyển chuyển bước vào “Đêm đã khuya, ngài lại quên
mất ăn bánh vào buổi tối rất không tốt với bụng của ngài
sao?” Tử y nữ nhân lãnh đạm nói.
“Nàng nhớ ta không thể ăn bánh vào buổi tối sao?” Hắn
nhấp một ngụm trà nóng kinh hỉ cười nói “Hiểu ta không ai khác ngoài A Lan.”
“Ta có thể cho đây là một lời khen của Đế Quân không?”
“Nàng đến đây chắc không phải vì Nhạc Thiên Khuynh?”
“Ta đến vì ngài.” Dứt lời, tử y nữ nhân Thác Lý Linh Lan
bước gần tới trước mặt hắn, cô nở một nụ cười quỷ dị “Món
nợ thứ hai liệu khi nào ngài mới trả cho ta?”
“A Lan hình như không đợi được nữa sao?”
“Ha hả, ngài không muốn trả cũng được nhưng ta có điều kiện.”
“Nói nghe xem.”
“…”
Đêm đó là một đêm rất dài…
Một ngày trôi qua…
Hai ngày…
Ba ngày…
Bốn mươi ngày…
Bốn mươi tám ngày…
Khánh Vân cung.
Cảnh Hân Nhi hơn một tháng nay luôn đứng ngồi không yên, đơn
giản là vì từ ngày Nhạc Thiên Khuynh vào lò Mạch Diệp đến nay vẫn không rõ còn sống hay đã chết. Tâm can cô rối hời mà tam
sư muội của cô, Thác Lý Linh Lan vẫn bình thản như thường “Ta
nói, tam sư muội ngươi không lo lắng cho tứ sư muội hay sao?”
“Lo lắng? Nga, ta có lo lắng đó thôi.” Thác Lý Linh Lan nhàn nhạt đáp.