Không biết làm thế
nào để đến bệnh viện, trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng. Lần trước sợ hãi như vậy là trong cuộc chiến tranh thành Troia, khi đó tôi nghĩ rằng Ares bị giết chết. Cho đến khi chạy đến phòng khách, mới nhớ tới thực
ra tôi có thể di chuyển trong chớp mắt mà không phải bắt taxi. Làm người thường chỉ mới có hai mươi sáu năm lại quên sạch bản năng của một vị
thần. Lo lắng nhìn xung quanh, định tìm kiếm Đông Tử, phát hiện không ít người đang kỳ quái nhìn tôi, lúc này mới phát hiện mình vẫn mặc quần áo ngủ cùng dép ở nhà chạy ra ngoài.
"Thần gió, hãy nói cho ta biết tung tích của người mà ta đang tìm kiếm".
Cuối cùng tôi cũng nhớ mình là thần hậu, không có luống cuống túm cổ bác sĩ
mà hung hăng uy hiếp "Người gặp tai nạn giao thông vừa mới được đưa vào
đang ở chỗ nào?" Nhổ một sợi tóc trên đầu nhẹ nhàng thổi một hơi, nó từ
từ bay lên, sau khi xoay một vòng ở giữa không trung quay lắc lư ở phía
trước dẫn đường. Tôi bước nhanh theo ở phía sau, vòng qua đoàn người và
rất nhiều hành lang, cuối cùng dừng trước một cánh cửa đang đóng chặt.
"Tiểu Nhạc"
Mẹ Đông Tử mặt đầy nước mắt đang ngồi trước cửa. Bà vừa nhìn thấy tôi ngay lập tức đứng dậy, đôi môi run rẩy, nửa ngày không nói được một câu. Từ
nhỏ Đông Tử đã mất bố, anh ấy là tâm can bảo bối của bà, gặp phải chuyện như vậy, sợ rằng bà cũng không muốn sống nữa. Tôi vội vàng đi đến đỡ
bà, kiên cường nuốt nước mắt, bây giờ không phải lúc khóc lóc.
"Sẽ không có chuyện gì đâu cô à, Đông Tử sẽ không sao đâu".
Tôi nhẹ ngàng nói.
Anh ấy nhất định không có chuyện gì.
Mặc dù tôi không muốn ở nhân gian lạm dụng thần lực, hơn nữa tôi không có
khả năng cứu vớt sinh mạng một con người. Nhưng nếu như Đông Tử gặp
chuyện không may bị dẫn tới Âm Phủ, bất luận như thế nào, dù phải đối
mặt chiến đấu với Hades, tôi cũng phải mang linh hồn của anh ấy về. Dù
không gặp mặt Hades cũng đã mấy ngàn năm, nhưng hẳn anh ấy còn nhớ tới
tình cảm anh em năm ấy, mà chừa chút thể diện cho tôi chứ?
Nhìn chằm chằm đèn "Đang phẫu thuật" trên đỉnh đầu, tôi cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi mình.
Bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có hai người chúng tôi, xung quanh yên tĩnh
đến đáng sợ, tôi dìu tay mẹ Đông Tử. Vì muốn làm dịu bớt cảm giác sợ hãi căng thẳng trong lòng, bất an nhìn khắp nơi, hy vọng có thể nhìn thấy
một bác sĩ hay y tá để hỏi han tình hình của Đông Tử. Trong thế giới
thần linh có một luật lệ, đó chính là không được can thiệp vào vận mệnh
thế giới loài người. Số phận mỗi con người đều đã được định đoạt, cho dù là Zeus cũng bất lực thay đổi được sợi vận mệnh do chính tay ba nữ thần vận mệnh dệt ra. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ có dốc lòng cầu
nguyện, hy vọng thần chết không đoạt mất Đông Tử của tôi.
"Thật xin lỗi, Hera tôn kính, e rằng ta không thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngài".
Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai, tôi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy
người đàn ông cả người mặc trang phục màu đen đang trôi lơ lửng ở chỗ
không xa, còn nhàn nhã gác chéo chân.
"Á..."
Thất thanh
kêu lên, làm cho mẹ Đông Tử hoảng sợ nhìn tôi chằm chằm : " Tiểu Nhạc,
con làm sao thế? Con nhìn thấy cái gì vây? Sao sắc mặt con tái nhợt
vậy?"
"Không sao, không sao ạ, chẳng qua con có chút váng đầu. Cô ở đây chờ, con đi tìm bác sĩ hỏi tình hình của Đông Tử".
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tôi đem tầm mắt từ trên người đàn ông kia rời đi, ánh mắt loài người không thể nhìn thấy tồn tại của hắn. Tôi không
muốn để cho bà ấy nghĩ là tôi bị điên.
"Được, được, tốt lắm, Tiểu Nhạc, nhất định con phải yêu cầu bác sĩ mau chóng cứu Đông Tử!"
Thật ra loại giải thích này đầy chỗ sơ hở căn bản rất dễ bị lật tẩy, nhưng
bây giờ bà ấy đã mất đi năng lực phán đoán, chẳng qua thuận miệng đáp
lại một câu, lại ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu
thuật, miệng lẩm bẩm vì Đông Từ khẩn cầu.
Bước nhanh tới chỗ rẽ
hành lang yên tĩnh không có người, tôi nhìn thấy bốn phía vắng lặng,
quay đầu nhìn người đàn ông tự động đi theo, giọng nói lạnh lẽo
:"Thanatos 1 , khi nào ngài lại phải làm công việc chân tay này tự mình đến nhân
gian dẫn đường cho linh hồn vậy, Âm Phủ thiếu hụt người làm sao?"
"Không, không, không phải, nữ thần tôn kính của ta".
Tử thần quần áo đen ưu nhã hành lễ với tôi, cúi đầu nhìn trang phục trên
người, bỗng nhiên tách một cái, biến thành một bộ lễ phục màu đen, chỉnh trang lại cổ áo, hài lòng gật đầu một cái.
"Không cần nghi ngờ
sự cai trị của minh vương vĩ đại, trên dưới Âm Phủ đều gọn gàng ngăn
nắp. Thân là tử thần, đương nhiên ta không cần phải việc gì cũng tự mình gánh vác, nhưng mà cũng phải tùy từng đối tượng. Nếu là linh hồn loài
người liên quan đến (ho khan một cái) không nên tiết lộ bí mật, ta cũng
không có năng lực đó không phải sao? Dẫu sao ta chỉ là một tiểu thần
phải nhìn sắc mặt các vị thần khác thôi mà".
Nheo mắt hoài nghi,
tôi đã nhìn thấu lý do vẻ mặt hắn không dao động sợ hãi: "Có ý gì, theo
như ta biết, ngươi chỉ phục tùng nữ thần vận mệnh 2 , ngay cả Hades cũng không có quyền hỏi đến chuyện của người. Ta không
tin, nữ thần vận mệnh sẽ nhàm chán như vậy, sai phai người tới nhân gian chỉ vì một linh hồn nhân loại".
Hắn cười giả dối: " Việc này,
ngài có tin hay không, nếu không nhìn thấy ngài ở đây, ta đã sớm đưa
linh hồn nhân loại này đi rồi".
Nhìn thấy tử thần xuất hiện ở nơi này, đại khái tôi đã biết kết cục của Đông Tử. Khi hắn nói ra những lời này, tôi không kềm chế được run lên, đưa tay lên tường chống đỡ. Trái
tim bị dao cắt vô cùng đau đớn. Tôi biết tính mạng con người rất mỏng
manh, chỉ cần một lầm lỡ nho nhỏ cũng đủ khiến họ mất mạng. Là một nữ
thần, trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt. Tôi cho rằng mình có thể trấn
định tiếp nhận tất cả những việc này, dẫu sao trong quan niệm của chúng
tôi, chết chóc chỉ là một sự khởi đầu, linh hồn mới vĩnh viễn tồn tại
bất diệt. Nhưng tại sao lại cảm thấy thống khổ như vậy? Nước mắt không
kìm lại được, không ngừng tuôn dài theo gò má.
Chiếm cứ tình cảm
của thân thể này, là của Hera hay Hàn Tiểu Nhạc, tôi cũng không phân
biệt được. Tôi chỉ biết, tôi không muốn Đông Tử chết, không muốn anh ấy
trở thành cư dân vương quốc người chết.
Thanatos giống như là bị
hóa đá vậy sững sờ nhìn tôi lặng khóc thầm. Mọi người đều biết, từ trước tới nay Hera chưa bao giờ khóc trước mặt bất kỳ ai. Hắn lúng túng ho
một cái, dựa theo lễ nghi năm xưa hành lễ từ biệt với tôi.
"Thật
đáng tiếc, ta cũng không muốn ngài khóc bi thương như vậy, cho dù là vì
tính mệnh một người phàm. Nhưng số mệnh của hắn đã sớm được định đoạt
xong, Hera, ta cũng không có lựa chọn nào khác".
"Không nên tiết
lộ bí mật gì ra ngoài! Chẳng qua Hà Cảnh Đông chỉ là một người phàm, nói cho ta biết, tại sao ngươi phải đích thân đi dẫn đường cho linh hồn của hắn, đây là mệnh lệnh của ai!"
Hắn bị chẹn họng, đại khái không
nghĩ tới một người đàn bà khóc bù lu bù loa còn có thể dùng khẩu khí khi thẩm vấn phạm nhân tra hỏi. Tôi đứng dậy đôi mắt u ám lạnh lùng nhìn
hắn, đừng tưởng thân thể tôi là người phàm là có thể tùy tiện lừa gạt,
tôi chính là Hera, kiêu ngạo tự phụ, thần hậu nói một không nói hai. Chỉ cần tôi còn đội cái vương miện này trên đầu ngày nào, trừ Zeus, tôi
không cần phải kiên nhẫn với bất kỳ chuyện gì.
"Hera tôn kính,
ngài cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy. Ta chỉ phụng mệnh làm việc
mà thôi". Hắn cấp bách cười mấy tiếng, nhanh chóng muốn giấu thân hình,
nhưng lại bị tôi bắt lấy cổ tay.
"Nói mau, là kẻ nào ra lệnh cho
người dẫn linh hồn của Hà Cảnh Đông đi, tai nạn của hắn thật sự chỉ là
ngoài ý muốn mà không phải cố ý mưu sát?"
Tôi cười nhạt.
"Đừng có lôi các nữ thần vận mệnh làm cái cớ hù dọa ta, guồng kéo sợi và cây
kéo trong tay các nàng không phải giống như trong truyền thuyết rất công bằng chính trực sao. Không sai, ngươi chỉ phục tùng nữ thần vận mệnh
nhưng nữ thần vận mệnh phải phục tùng Zeus. Chẳng lẽ đây không phải mệnh lệnh của Zeus sao? Trừ hắn ra, còn kẻ nào khác có hứng thú với danh
tính của một con người! Chẳng lẽ đây không phải hắn muốn loại bỏ nguyên
nhân làm cho ta ở lại nhân gian, bảo vệ cái uy nghiêm thần vương chí cao vô thượng của hắn!"
"Nữ thần tôn kính, không thể tùy tiện nói
bừa bãi như vậy, nếu ta làm điều sai trái, sao ngài hãy tố giác với thần vương Zeus, chồng ngài?"
Thanatos nhíu mày.
"Xin thứ cho
ta nói thẳng, ngài không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh lời cáo buộc
này, hơn nữa, cứ coi như là Zeus hạ lệnh muốn cắt đứt đường vận mệnh
thuộc về người phàm này, như vậy thì sao? Ngài ấy là người thống trị thế giới, vạn việc vạn vật đều phải phục tùng ngài ấy. Cho dù là hủy diệt
một quốc gia giết chết hàng ngàn hàng vạn người phàm, đó cũng thuộc về ý muốn của thần linh. Ngài biết rất rõ, ý muốn của thần linh, loài người
không có tư cách chất vấn. Trước đây bất kể thần hay người dám nghi ngờ
Zeus, kết cục của bọn họ ngài đã tận mắt chứng kiến".
Tôi run lên, vô lực buông tay hắn, tay hắn lạnh như băng, giống như người chết, khiến tôi cũng phải rùng mình.
"Hera, hãy giống như minh vương, ta muốn khuyên ngài một câu, đừng tiếp tục
đối nghịch với Zeus, như vậy đối với ngài không có lợi".
Tôi im
lặng không nói, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Lúc này, từ phía
không xa truyền đến một tiếng khóc thê lương, tôi nhận ra đó là tiếng
của mẹ Đông Tử, run rẩy, cơ hồ đứng không vững muốn té ngã xuống đất.
"Xin thứ lỗi cho ta vô lễ, nhưng linh hồn này ta phải mang đi. Dù ngài là
thần hậu cũng không thể chi phối sinh tử của loài người. Hắn được định
trước sống không quá hai mươi bảy tuổi". Thanatos nói xin lỗi.
"Chờ một chút".
Cởi bỏ bộ dáng người phàm giả của Hàn Tiểu Nhạc, tôi lộ ra dáng vẻ Hera vốn có, trang phục màu trắng, đầu đội vương miện vàng và vòng hoa, giơ hai
tay với Thanatos.
"Nhưng mà ... năm phút, cho ta năm phút, để ta cùng hắn nói lời tam biệt".
Thanatos do dự, cuối cùng cũng gật đầu: "Được, chỉ có năm phút, thỉnh cầu ngài
đừng làm cái chuyện gì ngu xuẩn, khi đó khiến cho mọi người đêu khó xử".
"Ta thật xin lỗi, Hera".
Có quá nhiều câu truyện nữ thần thích loài người, nhưng tất cả đều có kết
cục bi thảm. Cho dù là nữ thần, cũng không có cách nào làm cho người
phàm giống như sinh mệnh của thần linh, bọn họ sẽ già, sẽ chết, cuối
cùng sẽ rời đi. Ta cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng không ngờ lại
xảy ra nhanh đến vậy. 3
Ẩn thân, tôi không tiếng động xuyên qua tầng tầng vách tường đi vào căn
phòng bệnh tràn đầy mùi vị chết chóc kia. Vừa nhìn thấy cỗ thi thể im
lặng trên bàn mổ, tôi cảm thấy muốn phát điên. Hàn Tiểu Nhạc bi thương
là như vậy, mặc dù không có nước mắt, nhưng trong lòng nàng âm thầm chảy máu. Mà Hera, chỉ có thể tạm thời dùng thần lực ngăn cản cái chết và sự suy tàn ở bên ngoài, như vậy anh ấy giống như đang ngủ vậy. Sinh mạng
vẫn chưa có dấu hiệu cắt đứt với cỗ thi thể, có thể linh hồn đã sớm rời
khỏi thân thể, không biết trôi dạt ở nơi nào, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị
vây cánh của tử thần mang đi viễn xứ.
Bay lơ lửng ở phía trên anh ấy, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh ấy. Mẹ Đông Tử đang quỳ khóc ở
một bên, tê tâm phế liệt. Bà không nhìn thấy sự tồn tại của tôi, vì vậy
tôi cúi xuống, đặt lên đôi môi lạnh như băng kia một nụ hôn. Lúc là
Hera, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì cái chết của loài người mà bi
thương như vậy, đau đớn đến không thể sống được.
Em sẽ không để cho anh cứ như vậy mà chết đi, Đông Tử.
Dù là Hera, hay là Hàn Tiểu Nhạc, chúng tôi đều hướng về thân thể kia lập lời thề, lấy Styx làm chứng.
Chú thích:
1. Thanatos: là thần chết là trong thần thoại Hy Lạp, là anh em sinh đôi của vị thần giấc ngủ Hypnos, mẹ của ông là nữ thần đêm Nyx. Thanatos là một chàng
trai rất đẹp trai, sống ở thế giới bên kia, tay cầm một thanh kiếm, tóc
bạc, mặc một chiếc áo choàng đen, có đôi cánh màu đen lớn tỏa ra hơi
lạnh lẽo, chàng sẽ bay đến bên giường của người chết, dùng thanh kiếm
cắt tóc của người đó rồi dẫn linh hồn đi.
2. Ba nữ thần vận mệnh
Moire: là con gái của thần Zeus và nữ thần pháp lý Themis, gồm Clotho,
Lachesis, Atropos,vừa sinh ra đã là những bà lão, ngồi quanh khung cửi,
và khi họ cắt sợi chỉ tức là một người phàm phải xuống Âm Phủ. Clotho
chịu trách nhiệm dệt vận mệnh và tương lai , Lachesis chịu trách nhiệm
xác định độ dài của đường vận mệnh, còn Atropos chịu trách nhiệm về cái
chết, cắt đứt sự sống. Họ lạnh lùng, kiên định, tàn nhẫn và độc lập
không chịu ảnh hưởng của bất kỳ thế lực nào, thậm chí kể cả thần Zeus
không can thiệp được công việc của họ. Các Moire sẽ xuất hiện ba ngày
sau một đứa trẻ được sinh ra để quyết định vận mệnh của đứa trẻ.
3. Chuyện tình giữa nữ thần Artemis và chàng trai loài người Orion. Tài bắn cung
của Orion khiến nữ thần mến mộ, họ cùng nhau săn bắn cả ngày lẫn đêm.
Nhưng vì quá kiêu ngạo, Orion bị nữ thần Gaea sai một con bọ cạp khủng
lồ giết chết. Artemis đã cầu xin thần Zeus biến Orion thành một chòm sao trên trời nhưng thân Zeus cũng biến luôn con bọ cạp thành một chòm sao, vì vậy cả hai chòm sao không cùng xuất hiện trên bầu trời.
Chuyện
tình giữa nữ thần mặt trăng Selena và chàng mục đồng loài
người Endymion. Nữ thần vì muốn Endymion giữ mãi vẻ trẻ trung nên đã
cầu xin thần Zeus ban cho chàng giấc ngủ vĩnh viễn. Mỗi ngày sau khi làm xong công việc của mình nữ thần lại trở về tâm tình và ân ái với chàng.