Trong lúc mơ màng dường
như có người đang gọi tên tôi, hơn nữa giọng nói còn vô cùng quen thuộc. Cả người cứng đờ đau nhức, mở mắt ra nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ
thứ gì, khắp nơi tối đen như mực. Tôi đưa tay quờ quạng, kinh ngạc phát
hiện mình đang ngủ trên một tảng đá lớn vừa cứng vừa lạnh.
...Rốt cuộc đã xảy ra truyện gì, tại sao tôi lại ở chỗ này? Ấn lên huyệt thái
dương, tôi đang cố nhớ lại tất cả mọi thứ lúc trước. Tôi nhớ là mình
đang cùng Hades nói chuyện, sau đó anh ấy phất tay về phía tôi một cái,
ngay lập tức đầu óc trở nên choáng váng...
"Hera, bây giờ là lúc nào mà còn đờ đẫn như vậy! Đi mau!"
Còn chưa kịp tỉnh táo sắp xếp mớ suy nghĩ đang cực kỳ rối loạn, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay tôi, kéo thật mạnh. Tôi suýt bị kéo ngã, lảo đảo
nghiêng ngả bị thúc ép lôi về phía trước. Đi được một đoạn, phát hiện
nơi đây hình như là một cái hang động, hơn nữa trong hang động tràn ngập một thứ mùi kỳ quái, giống như mùi thứ gì bị cháy rụi, cực kỳ hôi thối
khó ngửi, tôi không nhịn được bịt mũi than phiền nói: "Thật là hôi
thối".
"Cho nên mới bảo em chạy nhanh lên, nếu không chạy thì sẽ biến thành một trong những xác chết kia".
Bị kéo thất tha thất thểu đến một khúc quanh, mượn một vài tia sáng lộ ra
từ nham thạch trong kẽ hở, tôi nhìn thấy người đang kéo tôi như đang kéo một cái bao, gương mặt đó khiến cho tôi suýt chút nữa thét lên.
"Hades, có chuyện gì xảy ra với với anh vậy? Tại sao lại mặc loại quần áo khôi hài này?"
Trong ấn tượng của tôi anh ấy luôn luôn bọc kín đễn nỗi gió cũng không thổi
lọt, không biết tìm được ở đâu phong cách như vậy, một hàng cúc chi chít cài khuy đến tận cằm, bên ngoài còn phải khoác chiếc áo choàng kéo lê
trên mặt đất. Nhưng bây giờ lại nhìn thấy anh ấy mặc một bộ trang phục
truyền thống đúng chuẩn Hy Lạp, nói cách khác là, màu trắng, quần cụt,
lộ ra một bên bả vải, phía dưới thấy được bắp đùi, phía trên thấy được
ngực. Những người khác mặc dĩ nhiên là rất bình thường, nhưng anh ấy là
Hades đấy! Khiến người ta phải nghi ngờ: " Không thể để làn da bị phơi
nắng nếu không sẽ chắc chắn sẽ chết". Hades! Anh ấy mặc như vậy, rốt
cuộc là cả thế giới này điên hay tôi điên rồi?
Nhưng dường như anh ấy không nghe thấy tôi đang nói gì, chỉ một mực kéo tôi chạy, tóc tai rối bời, mồ hôi đầm đìa.
"Bọn chúng rất nhanh sẽ đánh tới, những người khổng lồ Titans kia sẽ không
bỏ qua cho chúng ta. Thừa lúc bọn chúng còn chưa tới, mau chóng đến nơi
an toàn trước, Demeter và Poseidon đã đi cùng với Hestia, còn ta quay
trở lại tìm em".
"Ngài đang nói cái gì vậy? Chờ một chút, nhìn qua thấy anh sao lại trẻ đi rất nhiều... Ơ, tại sao tóc em lại dài như vậy?"
Đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, tôi phát hiện có điều gì đó không
đúng, nhìn mặt Hades tuyệt đối không chỉ trẻ đi có mười tuổi, dĩ nhiên
cũng có thể bởi vì liên quan đến anh ấy không có bị liệt mặt hơn nữa còn ăn mặc tương đối trẻ trung. Nhưng tóc tôi, nhớ từ sau khi kết hôn không có để tóc dài như vậy, nhưng bây giờ nó kéo dài quá đầu gối tôi, nhiều
lần thiếu chút nữa khiến cho tôi suýt vấp ngã.
"Em đi trước đi, ta lập tức sẽ đuổi theo sau, đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì".
Anh ấy hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Không phải, Hades, đừng kéo em, em nhớ ra rồi, đây là buổi tối ngày xảy ra
trận chiến của các vị thần, Zeus sẽ dẫn theo rất nhiều vị thần đánh tới
đây, nhưng ngài đang làm cái gì vậy, tại sao tình cảnh này lại tái diễn? Thật xin lỗi, nhưng em không có tâm tình cùng ngài chơi loại trò chơi
nhàm chán này".
"Đúng, đó là em trai của chúng ta, ta nhớ mẹ đã nói qua, hắn tên là Zeus, em đi tìm hắn đi, hắn nhất định sẽ bảo vệ cho em".
Hades vẫn như cũ hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi bắt đầu cảm thấy không
đúng. Sống quá lâu, thật là có nhiều chuyện cũng không nhớ rõ, bao gồm
cả cái buổi tối tràn đầy giết chóc và máu tanh không biết bao nhiêu năm
về trước. Chính cái buổi tối hôm ấy, em trai tôi đã giết chết bố tôi,
đánh đổ sự thống trị của ông, trở thành thần vương thế hệ mới. Vừa mới
bắt đầu tôi không nhớ lại nhiều như vậy, nhưng mà tất cả trước mắt giống như Hades biến ra một ảo ảnh giống hệt như trong ký ức đã sớm mờ nhạt
của tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi đó Hades đưa tôi đi chạy trốn,
sau đó gặp một đám thần khổng lồ Titan, thiếu chút nữa giết chết chúng
tôi.
"Đứng lại. Các ngươi là những kẻ có âm mưu phản bội thần vương. Thần vương đã chết, các ngươi cũng đừng mong sống sót".
Quả nhiên, ở phía trên truyền tới tiếng rống to đinh tai nhức óc. Tôi nhớ
ra rồi, đó chính là người khổng lồ ba đầu phụng mệnh đến giết chúng tôi. Khi đó tôi chỉ là một nữ thần bé nhỏ, bị giam giữ trong một thời gian
dài ở hang động dưới lòng đất, đã vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không phải
đối thủ của hắn. Mặc dù không biết đến tột cùng là đâng xảy ra chuyện
gì, nhưng bây giờ tôi muốn giải quyết tên địch nhân kia đơn giản như xử
lý một đĩa đồ ăn. Vì vậy tôi vung ra một chiêu, ý định dùng sấm sét
thiêu hắn thành tro, nhưng ngoài dự liệu, không có gì xảy ra cả.
"Không? Tại sao có thể như vậy?"
Tôi chưa kịp suy nghĩ, đá trên đỉnh đầu đã bị thô bạo nhấc ra, người khổng
lồ quơ cái lang nha bổng quái dị nhào tới chỗ tôi và Hades. Hades lo
lắng thúc giục tôi chạy còn mình ở lại đón đầu, cùng hắn đánh một trận.
Tôi đứng trong đống phế tích chồng chất, rõ ràng là muốn tiến lên hỗ
trợ, nhưng thật kinh ngạc phát hiện ra thân thể hoàn toàn không nghe
theo sự sai khiến, tự bản thân cứ chạy về phía trước.
... Chờ một chút, dường như tôi đã nhớ tới đây là đang xảy ra chuyện gì.
Tôi và Hades đánh cuộc một trận, tiền thưởng chính là linh hồn của Đông Tử.
"Nếu như em có thể tìm được sự thật bị che dấu trong quá khứ, trò chơi này sẽ kết thúc, em có thể mang thứ mình muốn rời đi".
Giọng nói lạnh như băng của Hades mơ hồ vọng về bên tai tôi, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là tại sao bỗng nhiên chạy tới nơi này, với một bộ dáng
thiếu nữ đã sớm quên lãng.
Không trách bất kể nói gì Hades cũng
không nghe được, tự mình nói với chính mình, bởi vì ở đây căn bản không
phải là thực tại, mà là trong ký ức của tôi. Phỏng đoán Hades và thần
ngủ đã sử dụng phép thuật nào đó khiến tôi bước vào trong một mộng cảnh. Ở trong mộng, tôi chỉ có thể nhìn tất cả mọi chuyện đã qua tái diễn,
không thể làm bất kỳ cái gì, cũng không thể nói bất kỳ điều gì, tất cả
mọi thứ sẽ không chịu ảnh hưởng gì cả, bởi vì đó đều là những chuyện đã
xảy ra.
Làm sao có thể làm cái loại chuyện trở về quá khứ này,
cho dù là thần cũng không được nghịch chuyển thời gian và không gian.
Hades làm ra chuyện này là có ý gì? Để cho tôi biết hóa ra dáng người
của anh ấy rất đẹp? Hay là nhắc nhở tôi anh ấy là người tốt?
Sự thật bị che dấu...Kết quả được cái gì cơ chứ?
Biết ở đây đang xảy ra chuyện gì tôi cũng không cảm thấy kỳ quái. Khi đó
Hades bảo tôi chạy trốn, vì vậy tôi chạy đi thật, bởi vì ở lại cũng
không giúp được gì. Chuyện về sau tôi vẫn còn nhớ. Tôi hoảng hốt chạy
không hề nhìn đường, né tránh những vị thần và người khổng lồ toàn thân
đầy máu chém giết lẫn nhau, đụng phải một cái hang động, bị chặn lại ở
bên trong không ra được, sau đó...
"Ôi không"
Quả nhiên, tôi ngã xuống, cùng một đống đất đá rơi vào trong hang động, nghe thấy bên ngoài có người kêu to: "Nàng ở chỗ này".
Khi đó tôi rất sợ hãi nhưng lại tận lực không muốn biểu hiện ra, nói thế
nào đi chăng nữa tôi cũng là con gái thần vương, cho dù vừa sinh ra đã
bị bố mình giam lại giam lại, lần đầu tiên ra ngoài đã phải đối mặt với
cái chết, tôi cũng không muốn bị những thần khổng lồ Titans kia xem
thường. Nhìn những gương mặt thần khổng lồ dữ tợn chậm rãi bước tới gần, dường như muốn đập nát tôi thành bánh thịt, nhưng tôi chỉ bất đắc dĩ
thở dài.
Bởi vì tôi nhớ tới chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đi cùng với tiếng sấm to lớn là vô số tia chớp từ trên trời rơi xuống,
khiến bầu trời đêm tối tăm được chiếu rọi giống như ban ngày. Những
người khổng lồ kia đều bị chẻ ra, ngã xuống ngổn ngang đầy mặt đất, tôi
ngẩng đầu, một chiếc chiến xa màu vàng được bốn con ngựa kéo đang lượn
vòng không ngừng giữa không trung. Từ phía trên lộ ra một cái đầu với
mái tóc quăn màu vàng kim, mặt đầy máu tươi và bụi đất, nhưng lúc mỉm
cười lại lộ ra hàm răng rất trắng.
"Chị là Hera?"
Tôi đứng lên, biết rõ làm vậy là rất ngu xuẩn, hắn cũng không phải là thật.
Nhưng mà dù ở trong ký ức của tôi, tôi vẫn không kiềm chế được mà trả
lời giống y như câu trả lời trong đoạn hồi ức đó.
"Ta là Hera, ngươi là ai?"
Hắn dừng chiến xa phía trên hang động, cúi người giơ một bàn tay ra phía tôi:
"Ta là Zeus, em trai chị, chắc hẳn chị đang rất sợ, đừng sợ, bởi vì sau này ta sẽ bảo vệ chị".
Nếu như có thể, tôi rất muốn không để ý đến hắn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái. Nhưng tất cả đều không thay đổi được, đây
đều là những việc đã xảy ra. Cho nên khi đó tôi chỉ có không đến một
ngàn tuổi còn rất non nớt, đương nhiên vẫn đưa tay ra với hắn, còn nắm
lấy rất chặt. Hắn dùng sức nhấc tôi lên, ôm eo đặt ở trên chiến xa, tỏ ý với tôi tốt nhất nên vịn vai hắn tránh cho bị văng ra.
"Bây giờ
ta sẽ đưa chị đến chỗ mẹ. Tất cả đã kết thúc rồi. Sau này ta sẽ là chủ
nhân của thế giới, ta sẽ không để cho chị hay anh chị em khác phải gặp
bất kỳ cơn ác mộng nào nữa".
Tôi không trả lời, dù sao bất kể tôi trả lời thế nào, hắn cũng không nghe được. Tôi chỉ gắt gao nhìn chằm
chằm hắn, cẩn thẩn đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Đúng vậy, khi đó
Zeus vẫn chưa có bộ dạng kia, nhưng thời gian đã quá lâu, trừ nhớ đến
hình dáng thiếu niên của hắn, tôi không còn nhớ tới bất kỳ cái gì nữa.
Bây giờ, tất cả đang tái diễn lại một lần nữa, tôi nhìn xuyên qua ký ức
của mình nhìn thấy rõ ràng Zeus. Nhìn qua dáng vẻ của hắn thì chỉ mới
mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc vàng được làm xoăn lại giống như lông
con cừu. Mắt hắn rất to, có thần khí sáng ngời. Mặc dù trên người vừa dơ vừa hôi, khắp nơi dày đặc vết thương, nhưng hắn không chút bận tâm, hai lúm đồng tiền in sâu trên má, đó chính là biểu hiện của lúc hắn đang vô cùng vui vẻ.
Má lúm đồng tiền này đã gần hai trăm ngàn năm tôi
đã không còn nhìn thấy, cho tới khi nhìn thấy bọn họ, tôi mới biết hóa
ra mình vô cùng nhớ bộ dạng mỉm cười thật lòng của hắn. Không phải cười
nhạt, không phải cười giả tạo, cũng không phải cái loại qua loa lấy lệ
hư tình giả ý, chỉ là nụ cười đơn thuần.
Tôi còn tưởng rằng mình
là người đàn bà tàn nhẫn tàn bạo lạnh lùng như sắt đá. Nhưng vừa nhìn
thấy hình dáng thiếu niên của hắn, đã cảm thấy không thể chịu nổi. Rất
nhiều lần, hắn đặt cái đầu với mái tóc xoăn lên đùi tôi, ngây thơ nũng
nịu giống như con mèo. Hắn sẽ gọi tôi là chị, lặng lẽ đặt tôi lên chiến
xa, cùng nhau bay qua biển khơi trong màn đêm đầy sao, cho đến khi quần
áo của chúng tôi thấm đẫm sương đêm, khắp người mang mùi vị của biển cả.
"Không, không, em chán ghét như vậy, Hades, em rất chán ghét như vậy..."
Túm chặt quần áo, trong đầu tôi lặp đi lặp lại những lời này, bất kể Hades
đang suy tính cái gì, nhưng ngoại trừ khiến cho tôi trở nên mềm yếu, còn có lời ích gì chứ? Nhớ lại tình yêu đã sớm bị thay dổi, trừ khiến tôi
càng bi thương và tuyệt vọng, còn có thể thế nào chứ? Dù trong ký ức
Zeus có tốt đẹp đi thế nào đi chăng nữa, thì tất cả cũng chỉ là những
chuyện đã qua. Hắn đã sớm không còn là người thiếu niên gọi tôi là chị
nữa rồi.
"Sao chị lại run rẩy như vậy? Rất lạnh sao?"
"Không, ta không lạnh".
Tôi lẩm bẩm nói, nhưng hắn không nghe được. Ở trong mắt hắn tôi chỉ là một
thiếu nữ gầy yếu tái nhợt, bị kích động mạnh mà hoảng sợ run lẩy bẩy.
"Rất nhanh sẽ không sao, tin tưởng ta, ta sẽ bảo hộ cho chị".
Có lẽ khi đó tôi đã hỏi hắn là tại sao. Hắn cười rộ lên, vỗ trường kiếm bên hông, trả lời như thể đó chuyện đương nhiên:
"Bởi vì chị là chị của ta, là em trai, tất nhiên phải bảo vệ chị".
"Đừng, không, không, đừng nói".
Tôi thấp giọng rên rỉ, nhớ tới đoạn đối thoại của chúng tôi khi đó.
"Hơn nữa, chị rất xinh đẹp. Em thích chị, Hera".
Hắn giống như một thiếu niên người phàm nhiệt tình và ngây thơ nói ra những lời chân thành và ngây thơ, còn cầm một lọn tóc của tôi, nhẹ nhàng hôn
lên.