Ngô phu nhân nhìn chằm chằm Ngô Bảo âm, trầm giọng nói: " một nhà chúng
ta đều là nô tài của vương gia, vương gia muốn chúng ta canh ba chết,
chúng ta không sống quá canh năm. Phụ thân ngươi đã từng nói vương gia
cực kỳ sủng ái vương phi, hơn nữa vô cùng bao che khuyết điểm. Con xưa
nay hiểu chuyện, lời nói như vậy sau nàykhông được nói nữa, miễn cho tai vách mạch rừng!"
Ngô Bảo âm nháy mắt biến đổi vẻ mặt, ôn nhu
cười nói: "Mẫu thân, nữ nhi không phải chỉ oán giận hai câu thôi sao,
ngươi xem ngươi nói bao nhiêu câu!"
Nàng mỉm cười nói sang chuyện khác: "Mẫu thân, vương gia có thị thiếp không?"
Ngô phu nhân thở dài nói: "Có, đương nhiên có, nghe cha con nói, ở hậu viện vương gia thiếp thị luyến đồng chừng mấy chục người."
Bà hoài
nghi nhìn nữ nhi, nói "Nay vương phi được sủng ái, những người đó ngay
cả Thân vương phủ đều vào không được, hiện tại đều ở trong Quốc Công
phủ!"
Ngô Bảo âm mỉm cười nói sang chuyện khác: "Mẫu thân phụ
trách thức ăn ở phòng bếp của vương gia và vương phi sao?" Trong lòng
nàng lại suy nghĩ: ngay cả một nữ nhi nhà nghèo như Từ Xán Xán
cũng không so được, thì những thiếp thị này đúng là vô tích sự; nếu đổi
lại là ta, nhất định sẽ không để Từ Xán Xán ép tới ngay cả Vương phủ
cũng vào không được!
Ngô phu
nhân thở dài nói: " Chúng ta muốn nịnh bợ vương gia và vương phi
cònkhông được, chỉ mong có thể hầu hạ chu đáo, phụ thân con trở về
cũng không oán giận."
Ngô Bảo âm rũ mắt xuống nói: "Chỉ cần hầu hạ vương gia vừa lòng là được!"
Ngô phu nhân lại nói: "Chúng ta còn phải đi thỉnh an vương phi, phái người
lặng lẽ nhìn, thấy Từ tiên sinh ra, chúng ta lập tức đến!"
Từ Xán Xán thấy phụ thân rơi vào trầm tư thì đứng dậy rót cho ông một chén trà, sau đó ngồi bên cạnh chờ ông.
một lát sau, cuối cùng Từ Thuận Hòa cũng tính ra, ngẩng đầu nhìn Từ Xán
Xán, nói: "Tốt nhất nên thêm hai tháng rồi tính đến chuyện này!"
Thấy nữ nhi nghi ngờ, Từ Thuận Hòa nghĩ một chút, giải thích nói: "Thứ nhất, thân thể của con cần được bồi dưỡng lại. Thứ hai, hiền tế bây
giờ đang uống thuốc, chuyện này từ từ rồi tính."
Từ Xán Xán hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi!"
Nàng lại cười yêu kiều rót cho Từ Thuận Hòa thêm một chén trà: "Phụ thân, mời uống trà, là mao tiêm ngươi yêu nhất!"
Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi nhu thuận đáng yêu, khuôn mặt không khỏi mỉm
cười, bưng chén trà lên uống, nghĩ rằng: bệnh của hiền tế phải điều trị
cho tốt, Xán Xán vẫn nên có con cái bên người, địa vị mới có thể củng cố thêm, nếu một lần có nhi tử luôn thì tốt...
Sau khi tiễn phụ
thân, Từ Xán Xán bưng chén trà xanh ngồi trên tháp cẩm tháp suy nghĩ.
Bởi vì Phong viện phán Thái Y viện dặn dò, nên chuyện phòng the của nàng và Phó Dư Sâm mỗi lần đều tránh thai, nhưng bây giờ nghĩ lại, vì lo
lắng cho Phó Dư Sâm, cũng nên có một đứa nhỏ, hơn nữa tốt nhất vẫn
là một nhi tử...
Từ Xán Xán nháy mắt cảm thấy trọng trách trên người mình càng thêm nặng nề.
Lúc Bích Vân vào báo Ngô phu nhân và Ngô đại cô nương tới, trong lòng Từ
Xán Xán cảm thấy phiền, vốn dĩ không muốn gặp, nhưng nghĩ đến Ngô Quý
Dương là hãn tướng thủ hạ của Phó Dư Sâm nên cho hắn mặt mũi, nhân
tiện nói: "Mời vào đi!"
Chu Nhan cùng Bạch Liên và Chu Tước
đứng một bên, thấy thế nhân tiện nói: "Vương phi, các nàng chỉ là thê tử và nữ nhi của thuộc hạ dưới trướng vương gia, ngài cao hứng thì gặp
mặt, nếu nói câu nào đụng chạm ngài, ngài cứ mặc kệ họ; ngài khôngcao
hứng thì không gặp, các nàng càng phải nịnh bợ ngài!"
Từ Xán Xán khẽ gật đầu, cười nhìn Chu Nhan liếc mắt một cái: "Ta biết rồi. Ngươikhông cần lo lắng."
Chu Nhan kính cẩn khiêm tốn vài câu.
Ngô phu nhân và Ngô Bảo âm theo Bích Vân vào khách viện.
Bước vào phòng, Ngô phu nhân cùng Ngô Bảo âm hành lễ với Từ Xán Xán: "Tham kiến vương phi!"
Từ Xán Xán lại cười nói: "Hãy bình thân!"
Ngô phu nhân và Ngô Bảo âm ngồi trên ghế phía tây.
Ngô Bảo âm thế này mới phát hiện trong phòng có thêm hai ma ma lớn tuổi và
hai nha hoàn dung mạo xinh đẹp, lập tức mỉm cười nhìn một vòng, nói:
"Vương phi thật có phúc, nha hoàn hầu hạ bên người ai cũng xinh đẹp,
tướng mạo hơn người!"
Từ Xán Xán cười nói: "Ta xưa nay thích đồ vật đẹp, người cũng giống nhau, thích người hầu hạ bên người cũng xinh đẹp."
Ngô Bảo âm lại nói: "Vâng, xem ra vương phi rất hiền từ, vương gia thật có phúc!"
Tươi cười trên mặt Từ Xán Xán không đổi, bưng trà uống một hớp, buông chén
trà, nhìn Bạch Liên và Chu Tước đứng bên cạnh một cái, chậm rãi nói: "Ta rất hiền từ. Nếu vương gia nhìn trúng người nào, mọi thứ ta đều
theo hắn!" Ngô Bảo âm này có ý tứ gì? Nàng xếp bên người vài nha hoàn
xinh đẹp là muốn lưu lại cho vương gia sao? rõràng đây là châm ngòi ly
gián!
Thấy Bạch Liên và Chu Tước đỏ mặt cúi đầu, ánh mắt Ngô
Bảo âm cũng sáng lấp lánh, Từ Xán Xán nói tiếp một câu: "Chẳng qua ánh
mắt vương gia rất cao, người bình thường không lọt vào mắt hắn!"
Bạch Liên và Chu Tước mặt lập tức trắng bệch, Ngô Bảo âm nhìn như cười mà khôngcười, thật ra trong lòng vừa thẹn vừa giận.
Ngô phu nhân cảm thấy không khí có chút kỳ quái, vội nói sang chuyện khác:
"Vương phi, thiếp thân có chút hương lê nên đưa tới cho ngài!"
Từ Xán Xán nhìn Ngô Bảo âm liếc mắt một cái, sau đó nhìn về phía Ngô phu nhân, nói: "Đa tạ ngươi."
Dứt lời, nàng mang chén trà lên, dùng nắp nhẹ nhàng gạt, lấy đó làm ý muốn
tiễn khách. Ngô Bảo âm muốn làm nàng ấm ức, vậy thì nàng làm cho Ngô
Bảo âm tự biết thân phận của mình.
Ngô phu nhân thấy thế, vội liếc mắt ra hiệu cho nàng ta, cười làm lành đứng dậy nói: "Thiếp thân không quấy rầy vương phi nữa!"
Từ Xán Xán mỉm cười không nói lời nào.
Ngô phu nhân kính cẩn dẫn theo Ngô Bảo âm lui xuống.
Chờ hai mẫu tử Ngô phu nhân rời khỏi, Từ Xán Xán mới mở miệng bố trí nói:
"Đổi toàn bộ người trong phòng bếp nội viện Ngô phủ thành người của
chúng ta, từ hôm nay trởđi Hàn Thủy phái thị vệ chọn mua nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp trong quân của vương gia phụ trách thức ăn của vương gia và ta, toàn bộ phòng bếp do Trần ma ma phụ trách!" Phòng bếp là nơi bị
người dễ dàng ra tay nhất, vẫn nên phòng bị trước!
Chu Nhan quỳ gối hành lễ, nói: "Nô tỳ bây giờ đi báo cho Thủy Đội trưởng và Thính Vũ, bảo bọn họ an bài!"
Trần ma ma cũng hành lễ nói: "Lão nô đi phòng bếp nhìn xem!"
Từ Xán Xán lại cười nói: "Làm phiền Trần ma ma!" Trần ma ma cẩn thận hơn Đổng ma ma, Trần ma ma quản phòng bếp càng thích hợp.
Đổng ma ma đứng một bên, trông mong nhìn Từ Xán Xán, lại không dám nói gì.
Từ Xán Xán nhìn bà ta nói: "Về sau khách viện ta và vương gia ở giao cho Đổng ma ma!"
Đổng ma ma mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng, vội hành lễ nói: "Tạ vương phi tín
nhiệm, lão nô nhất định cố gắng làm hết sức, xin vương phi yên tâm!"
Chờ sắp xếp xong mọi thứ, Từ Xán Xán ngại nhiều người phiền, đứng dậy:
"Bạch Liên, ngươi đi xem Bích Vân dạy Hạt Y thông báo khách đến thăm
có không, nếu đã xongthì bảo Bích Vân đến đây gặp ta!"
Bạch Liên vừa rồi náo loạn đỏ mặt, đang hoảng sợ, thấy vương phi còn dùng nàng, lúc này vui mừng đáp rồi lui xuống.
Từ Xán Xán chậm rãi xoay người, nói: "Các ngươi lui hết đi, để Chu Tước ở đây với ta."
Mọi người lui xuống, ở bên ngoài hành lang chờ dặn dò.
Chu Tước vội vàng bước lên quỳ xuống, cẩn thận giúp Từ Xán Xán cởi giày
thêu, lại hỏimột câu: "Vương phi, có muốn xoa bóp một chút hay không?"
Từ Xán Xán "Ừ" một tiếng, xem như trả lời. Vừa rồi, khi Ngô Bảo âm nói câu ly gián, Chu Tước và Bạch Liên đều đỏ mặt, giống như bộ dáng động tâm.
Từ Xán Xán muốn các nàng nhận rõ vị trí của mình, không nên vọng tưởng,
để tương lai không ngã quá nặng.
Chu Tước ngồi bên hông chân đạp của thấp, đặt chân Từ Xán Xán lên đùi bắt đầu xoa bóp.
Chân Từ Xán Xán khéo léo phì bạch đáng yêu, cho dù cách một lớp tất lụa
trắng mỏng manh, cũng có thể cảm nhận được loại mềm mại ôn nhuận này.
Chu Tước lực đạo vừa phải, chút vọng tưởng trong lòng chậm rãi phai nhạt:
bản thân chỉ là một nha hoàn bóp chân cho vương phi, nghĩ nhiều như vậy
làm cái gì? Tất cả mặc cho vương phi an bài là tốt rồi!
Từ Xán Xán dựa vào gối hồng thêu phong lan mới đổi, nghĩ đến mình làm Ngô Bảo âmkhông thoải mái, trong lòng rất đắc ý.
Lúc Phó Dư Sâm trở về, thấy chính là ánh mắt Từ Xán Xán đang tỏa sáng như
có điều suy nghĩ. hắn nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, đi phòng ngủ.
Từ Xán Xán lập tức hiểu ra, nói: "Chu Tước, ngươi lui xuống trước đi!"
Lại nói: "Bảo Bích Vân bưng thuốc của vương gia lên!"
Vì vương gia ngay tại phòng ngủ cách vách, đầu Chu Tước cũng không dám nâng, đứng dậy vội vàng lên tiếng, lui xuống.
Phó Dư Sâm đầy bụng tâm sự, cũng không chú ý tới nha hoàn ấn chân cho Từ
Xán Xán là ai, trở lại phòng ngủ rửa tay rồi thay một bộ áo bào trắng ở
nhà, thế này mới thấy nàng ta rời đi, lúc này mới đi ra, ngồi sát bên
cạnh Từ Xán Xán ở trên tháp cẩm.
hắn ngồi xuống liền thấp giọng hỏi Từ Xán Xán: "Nhạc phụ đại nhân nói như thế nào?"
Từ Xán Xán liếc hắn một cái: "Phụ thân nói, chàng hiện tại đang uống thuốc, chờ hai tháng sau rồi nói tiếp!"
Phó Dư Sâm nghe vậy mừng rỡ, vươn tay ôm eo Từ Xán Xán, sợ run trong chốc lát mới nói: "Ta chỉ muốn Phó thị có hậu."
Từ Xán Xán thấy hắn nói điềm xấu, dùng ngón tay chọt lên mặt Phó Dư
Sâm một cáinói: "Thiếp cái gì cũng không hiểu, sẽ bị người khác bắt nạt, chàng nên sống lâu trăm tuổi bảo vệ thiếp!"
Phó Dư Sâm thấy nàng sóng mắt lưu chuyển quyến rũ hơn người, trong lòng rung động, bỗng ôm
chặt eo Từ Xán Xán: "Chúng ta tương lai nhất định sẽ có nhi tử!"
Từ Xán Xán dựa vào lòng hắn, thấp giọng nói: "Nhi tử sao có thể so được
với trượng phu? Chàng nhất định phải sống thật lâu thật lâu bảo vệ
thiếp! Nếu chàng là... Thiếp cũng theo chàng!", Từ Xán Xán thật nghĩ như vậy. yêu Phó Dư Sâm, đã chảy nhập vào máu thịt của nàng, Phó Dư
Sâm đã thành bộ phận quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng.
Phó Dư Sâm chỉ cảm thấy rung động đến tâm can, sợ run trong chốc lát
mới nói: "Tasẽ cố gắng sống thật lâu một chút, cho dù tương
lai thật sự... Ta cũng sẽ dẫn nàng theo!"
Nghe lời hắn nói, Từ
Xán Xán cũng không sợ nổi da gà, ngược lại trong lòng vô cùng ngọt ngào, nàng "Ừ" một tiếng, dán mặt lên ngực Phó Dư Sâm, lắng nghe tiếng
tim hắn đập.