Vì Vĩnh An đế sợ gió, trong Sùng Chính điện màn che luôn được buông
xuống, ánh sáng giống như ngấm ngầm. Bây giờ vì có Phó Dư Sâm ở trong
này, Vĩnh An đế sợ hắn ghét bỏ mùi không dễ ngửi nên lệnh thái giám hầu
hạ mở cửa sổ, kéo màn lên.
Màn che được kéo lên, ánh sáng ngày
thu lập tức xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, bên trong tẩm điện sáng
ngời lên, làm tâm Vĩnh An đế cũng có một chút ấm áp.
Phong
Địch đã chẩn đoán xong, vĩnh An đế đã hoàn toàn mất đi năng lực ở phương diện kia, ông bắt buộc phải từ bỏ mong muốn sinh con nối dõi, đem toàn
bộ hy vọng đặt trên người Phó Dư Sâm.
Ông rốt cục hạ quyết tâm,
hạ chỉ lập Phó Dư Sâm làm con nối dõi, cũng chính là người thừa kế chính thức ngôi vị hoàng đế Đại Lương.
Làm hoàng đế, Vĩnh An đế vẫn đề phòng Phó Dư Sâm, nhưng chỉ cần Phó Dư Sâm đứng trước mắt ông, Vĩnh An
đế luôn cómột loại yêu thích đối với hắn, tâm tình bất công và bao che
khuyết điểm.
Lão nhân gia ông cũng không biết bản thân bị gì, có
lẽ là vì không có con, cho nên rất thích Phó Dư Sâm có quan hệ huyết
thống con cháu với mình.
Lúc này, Vĩnh An đế nói liên miên dặn dò Phó Dư Sâm: "Hàn viên ngươi thu dọn một chút, quyền làm phủ đệ của
ngươi, ngươi không thể vẫnở Định quốc công phủ được."
Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý. Nhưng hắn biết khi cha ruột biết tin tức này thì sẽ không cao hứng.
Vĩnh An đế lại nói: "Nương tử của ngươi tuổi còn nhỏ, chắc là thích châu báu, ngươi đến tư khố của trẫm tùy ý chọn một ítđi!"
Phó Dư Sâm lập tức nhân tiện nói: "Châu báu thật ra không cần, cho con Thúy Phượng Hỉ đi!" Từ Xán Xán không có khả năng châm tuyến, Thúy Phượng Hỉ
là cửa hàng may nổi tiếng nhất Đại Lương, chủ nhân thực sựở đó là Vĩnh
An đế, nếucho Xán Xán, về sau chẳng phải nàng luôn mặc đúng mốt ý phục
sao!
Tâm tình Vĩnh An đế rất tốt, liền cười nói: "A Sâm ngươi đau con dâu. Được, cho ngươi! Để Hoàng Lang theo quản gia của ngươi giao
trướng là được!"
Phó Dư Sâm lập tức mỉm cười đứng dậy tạ ơn: "Tạ hoàng bá phụ!"
trên mặt Vĩnh An đế cười nhất thời đọng lại: "..." Nếu làm con nối dõi của
trẫm, không phải nên xưng hô trẫm là "Phụ hoàng" sao? Cũng được, vài
ngày này trước làm xong quá trình nhận con nối dõi, bái thái miếu, rồi A Sâm sửa miệng cũng được!
Lúc chạng vạng ra khỏi hoàng cung, Phó
Dư Sâm và Từ Xán Xán ngồi đại kiệu, phía sau còn có năm xe ngựa, trong
xe ngựa đều là những mỹ nhân mà thư hoàng hậu ban cho.
Trưởng bối ban thưởng không tiện từ chối, huống chi Thư hoàng hậu là hoàng hậu
của một quốc gia, Phó Dư Sâm không hề dị nghị thu lại.
Từ Xán Xán ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không chút biểu tình, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn Phó Dư Sâm ở bên cạnh. Mặc dù biết Phó Dư
Sâm yêu nàng, nhưng Từ Xán Xán vẫn lo lắng Phó Dư Sâm sẽ giống đại đa số nam tửtrên đời này đứng núi này trông núi nọ, di tình biệt luyến.
Phó Dư Sâm liếc nàng một cái, mi mắt rũ xuống, lông mi đen dày che khuất sóng mắt hắn.
hắn muốn để Từ Xán Xán biết, về sau chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều, nàng phải thích ứng, không thể chỉ biết tức giận.
Cửa chính phủ Định quốc công mở rộng, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán ngồi đại kiệu vàng óng đi qua cửa chính tiến vào Quốc Công phủ.
Xe ngựa của hai mươi vị mỹ nhân theo thiên môn vào phủ, theo hướng dẫn của Phó Dương, trực tiếp đi vào Trúc Thanh viện.
Đại kiệu vàng óng trực tiếp nâng vào chính viện.
Chu Nhan và Bích Vân xuống xe trước, xốc lên màn kiệu, hầu hạ Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán xuống kiệu.
Phó Vân Chương ngồi trên tháp cẩm ở trong phòng chính, nhìn một đôi giai
nhi giai phụ quỳ dưới đất, tuổi già an lòng, lại cười nói: "Đứng lên
hết đi!"
Bên này ông không có nha hoàn, Chu Nhan bước lên nâng Từ Xán Xán đứng dậy.
Sau khi Phó Dư Sâm đứng dậy, thấy Từ Xán Xán có chút mờ mịt, lặng lẽ đưa
tay cách ống tay áo nhéo Từ Xán Xán một cái, ý bảo nàng đi theo mình.
Hai vợ chồng ngồi trên tháp phía bên trái.
Phó Vân Chương tuân thủ quy củ cổ hủ, không muốn nói nhiều với con dâu,
liền tính để con dâu đi trước rồi bàn đại sự với Phó Dư Sâm.
Lão nhân gia ông lôi kéo chuông bên cạnh, Phó Đại Lương lập tức cầm một cái tráp hồng mạ vàng vào nhà chính.
Phó Vân Chương nhìn Phó Dư Sâm, nói: "Đại gia chủ trong tay có chút vốn
riêng, đây là một ít cửa hàng trong kinh, về sau cho Từ thị đi !"
Lại nói: "Để Từ thị phái quản gia đi theo Phó Đại Lương nhận!"
Mắt phượng Phó Dư Sâm lưu chuyển, liếc Từ Xán Xán đang chiến tranh lạnh với mình một cái, ý bảo Từ Xán Xán nhận.
Từ Xán Xán cười khanh khách đứng dậy quỳ gối hành lễ, làm ra vẻ mặt vui mừng, nói: "Cảm ơn cha!"
Nàng rất thức thời, sau khi tiếp đại lễ này rồi mang theo Chu Nhan và Bích Vân cáo từ rời đi.
Phó Dương mang theo một chiếc xe nhỏ quét màu xanh đứng đợi ngoài cửa, thấy ba người Từ Xán Xán đi ra, vội vàng hành lễ mời Từ Xán Xán lên xe.
Từ Xán Xán nhìn Phó Dương, nghĩ đến hắn là quản gia của mình, không khỏi nở nụ cười.
Bề ngoài Phó Dương đen mà gầy, ánh mắt dài nhỏ, ngũ quan rất bình
thản, rõ ràng vẫn là bộ dáng thiếu niên, nhưng về sau lại là quản gia
của mình!
Lần này Phó Dương rất cẩn thận, trước tiên chuẩn bị xe
cho nàng, phải biết rằng từ chính viện Quốc Công phủ đến nội viện Trúc
Thanh viện, nếu là đi bộ, sợ là mất nửa canh giờ!
Từ Xán Xán chuẩn bị trở về nội viện của Trúc Thanh viện, sẽ ban thưởng cho Phó Dương thật tốt, lấy khen ngợi hắn cẩn thận.
Sau khi ngồi xuống giường cẩm quen thuộc trong viện, Từ Xán Xán cảm thấy cả người mệt mỏi, liền bảo Chu Nhan tháo mũ phượng xuống cho nàng, sau đó
cũng không cởi lễ phục, duỗi tay chân lười biếng nằm trên giường cẩm
nghỉ tạm.
Bích Vân đi ngâm nước trà rửa hoa quả, Chu Nhan đi vào
ôn nhu nhắc nhở nàng: "Thiếu phu nhân, hôm nay người cần ban thưởng cho
những người ở lại giữ Trúc Thanh viện nội viện, còn cần phái Phó Dương
theo đại quản gia nhận những cửa hàng này, mặt khác, còn phải an bài
những mỹ nhân hoàng hậu nương nương ban cho."
Nàng nhìn Từ Xán
Xán, mím môi nở nụ cười: " Trước khi làm những việc này, ngài nên rửa
mặt, sau đó chải đầu lại, rồi thay quần áo."
"Để ta chết chết đi!" Từ Xán Xán nghe vậy không khỏi đỡ trán thở dài, "Tha cho ta nghỉ ngơi trước đã!"
Nàng nhắm mắt lại nhắc nhở Chu Nhan: "Lấy một trăm lượng ngân phiếu cho Phó Dương."
Chu Nhan vội vàng đáp "Vâng".
Hôm nay, Từ Xán Xán thật sự đã trải qua rất nhiều việc, hơi lao lực quá độ, các nha hoàn và ma ma đã trải đồ trên giường cẩm, vô cùng mềm mại thoải mái, Từ Xán Xán nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Chu Nhan thấy nàng
nhắm hai mắt lại, sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng lấy lụa xanh thêu mở
ra, nhẹ nhàng đắp lên người Từ Xán Xán, lại dịch góc chăn, thế này mới
đứng dậy rũ màn xanh cửa sổ và song sa xạnh nhạt xuống, lặng lẽ ra phòng ngủ.
Bích Vân dùng khay bưng đĩa hoa quả đã cắt tỉa vào đặt lên bàn.
Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, Chu Nhan vươn ngón tay đặt trên môi thở dài một tiếng: "Thiếu phu nhân ngủ trong phòng!"
Bích Vân vừa nghe, nhất thời cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, nàng rón
ra rón rén vào, đặt khay xuống bàn gỗ lê hoa, thế này mới hạ giọng hỏi
Chu Nhan: "Thiếu phu nhân dặn hai ta làm cái gì?"
Chu Nhan thấp
giọng nói: "Trước thưởng Phó Dương một trăm lượng bạc, tiếp bảo Phó
Dương theo đại quản gia nhận cửa hàng, sau đó thay thiếu phu nhân thưởng những người ở lại, rồi thưởng thị vệ bảo vệ thiếu phu nhân."
Bích Vân gật gật đầu: "Ta trước ra ngoài phân phó Phó Dương, ngươi làm việc khác đi."
Chu Nhan cũng gật đầu đáp ứng, hai người phân công bắt đầu bận rộn.
Mặt trời đã xuống núi, tịch dương nhuộm đỏ ngoại viện Trúc Thanh viện, nội
viện và thiên viện, duy nhất phòng ngủ Từ Xán Xán không bị ánh sángảnh
hưởng, làm nàng cảm thấy ngủ cả buổi chiều sảng khoái.
Chờ Từ Xán Xán tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen, Chu Nhan và Bích Vân chỉ
thắp một cây đèn thạch anh trong phòng ngủ, sợ ánh sáng quá mờ làm cho
Từ Xán Xán khó chịu.
Từ Xán Xán một bên tùy ý các nàng hầu hạ, một bên còn buồn ngủ mở miệng hỏi: "Chàng ấy trở về chưa?"
Chu Nhan lén lút liếc mắt quan sát nàng, ôn nhu nói: "Công tử nãy giờ ở chỗ Quốc Công gia, vẫn chưa trở về!"
Từ Xán Xán phẫn nộ hừ một tiếng, nói: "Làm cho ta xinh đẹp một chút, đừng để những mỹ nhân này coi thường ta!"
Chu Nhan Bích Vân cùng nhau đáp.
Vì trang điểm cho Từ Xán Xán, Chu Nhan và Bích Vân đốt đèn hết trong phòng ngủ, trong phòng ngủ sáng như ban ngày.
Rửa mặt xong lại trải qua nửa canh giờ bận rộn, Từ Xán Xán rốt cục trang phục chỉnh tề.
Chu Nhan búi triều vân hương kế, cài trâm mẫu đơn giữ tóc, ở hai bên tóc mai cũng đồng dạng trang sức san hô làm hó phỉ thúy.
Ngay cả khuyên tai Từ Xán Xán đeo cũng là san hô khắc những bông hoa mẫu đơn nho nhỏ, mặt trên có hạt ngọc phỉ thúy
Bích Vân lấy áo kép trắng cho nàng, cổ áo hoa văn khói bích hà và quần la trắng.
Từ Xán Xán đứng trước gương nhìn bản thân, Bích Vân mở ra một tráp, để nàng chọn giày.
Trong tráp hiên lên một tầng gấm trắng, mặt trên sắp xếp đủ loại giày đế vải
Từ Xán Xán có chút hoa mắt, tùy ý cầm một đôi giày bạc nạm phỉ thúy để Bích Vân giúp mình mang.
Từ Xán Xán sống lưng thẳng tắp ngồi trên tháp gỗ lê hoa, nhìn hàng ngũ mỹ nhân đứng bên ngoài.
Chu Nhan và Bích Vân đứng hai bên, chờ nàng sai bảo.
Trong nội viện đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, Thi ma ma trông coi
thiên viện dẫn hai mươi mỹ nhân mới tới đứng ở ngoài cửa, chỉ huy những
nữ hài tử này cùng nhau hành lễ với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nhìn
các nàng, phát hiện các nàng đều là những nữ nhân trẻ tuổi, ngoại
hình thật ra rất xinh đẹp, quả thực là xuân lan thu cúc mỗi người mỗi
vẻ, thậm chí còn người anh khí bức người và phong độ của người trí thức!
Nàng không tiếng động thở dài, lười biếng nói: "Đứng lên hết đi! Thi ma ma, an bài các nàng ở Thiên viện hết đi!"
Những nữ hài tử này cũng không biết ý nghĩa của Thiên viện là gì, vẫn líu ríu hành lễ tạ ơn, nhưng trông coi Thiên viện Thi ma ma lại biết an bài cho nàng ở Thiên viện, ý nghĩa là các nàng vĩnh viên mất đi tư cách nhìn
thấy công tử.
Thi ma ma lúc này còn có chút bất mãn, ỷ vào mình
là thân tín của Quốc Công gia, lại chăm sóc qua Phó Dư Sâm, bắt nạt Từ
Xán Xán xuất thân thấp hèn, liền có chút tâm tư nô đại bắt nạt chủ.
Thi ma ma cũng không mở miệng lĩnh mệnh, mà mỉm cười bước lên nói: "Thiếu
phu nhân, lão nô có một câu, không biết có nên nói hay không?"
Từ Xán Xán nhìn bà một cái, cảm thấy khuôn mặt này thực xa lạ, lại vì bà
ta không trực tiếp lĩnh mệnh lui ra, lập tức ý thức được ý đồ của ma
ma không tốt.
Nháy mắt lưng Từ Xán Xán thẳng tắp.
Đối mặt
với khiêu khích này, Từ Xán Xán vẫn có chút khẩn trương, nhưng lại cố ý
làm ra bộ dáng không thèm để ý, nhàn nhàn nói: "không biết có
nên nói hay không? Vậy thì đừng nói!"
Nàng chậm rãi xoay người: "Ừ, thật đói!"
Chu Nhan nhận được ám hiệu, bước lên phía trước: "Thiếu phu nhân, bây giờ dọn cơm lên?"
Từ Xán Xán lười biếng gật đầu, không quan tâm thi ma ma.
Thi ma ma thấy Từ Xán Xán cư nhiên ngay cả cơm tối cũng không chờ công tử,
cảm thấy nàng rất vô lễ, liền ngang ngẩng đầu lên nói: "Thiếu phu nhân,
ngài làm như vậy không đúng!"
Từ Xán Xán còn chưa kịp trả lời, giọng Phó Dư Sâm theo sau Thi ma ma truyền tới: "Nha, nàng sao lại không đúng?"