Nàng đương nhiên thích khuôn mặt Phó Dư Sâm, hơn nữa thích muốn chết!
một bên Từ Xán Xán cảm thấy may mắn mình đang nằm đưa lưng về phía Phó Dư
Sâm, hắn không thấy vẻ mặt mình, mộtbên đầu óc nhanh chóng nghĩ biện
pháp đối phó. Phó Dư Sâm luôn luôn tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, nếu hắn biết mình thích khuôn mặt hắn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp
của hắn cũng có thể cao trào thì Phó Dư Sâm nhất định sẽ ăn tươi nuốt
sống mình!
Tay Phó Dư Sâm dùng sức cầm phần nở nang của Từ Xán
Xán, giống như nếu Từ Xán Xán trả lời làm hắn không vừa
lòng thìhắn sẽ lập tức giày vò nàng.
Sau khi hắn tỉnh dậy vỗ về
chơi đùa nàng, muốn làm lại chuyện cũ nhưng nhớ đến một chi tiết nhỏ——
hình như khi làm chuyện đó Từ Xán Xán luôn nhìn hoặc sờ mặt hắn, hơn nữa chỉ cần nhìn hắn, phía dưới Từ Xán Xán lập tức lộn xộn hắn...
Nghĩ đến đây, Phó Dư Sâm lập tức cứng lại —— chẳng lẽ Từ Xán Xán
thích không phải hắn dũng cảm,thông minh, điềm tĩnh... Mà là thích
mặt hắn?
Phó Dư Sâm nhất thời cảm thấy cả người không được tốt lắm!
Quần áo Từ Xán Xán sớm bị Phó Dư Sâm cởi bỏ, trên thân thể của nàng trơn bóng.
Bởi vì khẩn trương, thân mình Từ Xán Xán khó nhịn giật giật, phía dưới liền trào ra chất lỏng lành lạnh.
Từ Xán Xán giữ hai chân không dám động, sợ chất lỏng của Phó Dư Sâm ở bên
trong cơ thể nàng cũng chảy ra theo.Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đầu nàng nghĩ đến một chuyện đủ để đối phó với câu hỏi của Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán đầu tiên là "Ai u" một tiếng, sau đó vừa giãy dụa vừa nói: "Phó Dư Sâm, phía dưới chảy ra rồi, mau lấy cho thiếp cái khăn!"
Từ
lúc Phó Dư Sâm trở về, Bích Vân và Chu Nhan bỏ dưới gối nàng và Phó Dư
Sâm không ít khăn lụa sạch, chuẩn bị cho nàng và Phó Dư Sâm lau người.
Lúc bình thường thì Phó Dư Sâm bình tĩnh tự tin, chỉ có lúc
ở trên giường thì đặc biệt ngượng ngùng, nghe vậy khuôn mặt tuấn tú ửng
đỏ, buông Từ Xán Xán ra rồi đứng dậy đi lấy khăn lụa.
Từ Xán Xán nhân cơ hội này che phía dưới lại, nhảy xuống giường, bối rối mang giày thêu vào.
Nàng biết Phó Dư Sâm đang nhìn nàng chằm chằm, cho nên cực kỳ khẩn trương,
nhưng càng khẩn trương càng không mang giày vào được, phía dưới Từ Xán
Xán nhanh chóng cảm thấy lạnh, chất lỏng sền sệt lành lạnh chảy xuống
theo đùi, làm đùi nàng hơi ngứa.
Đúng lúc giữa trưa, ánh mặt
trời mạnh mẽ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong phòng ánh
sáng nhiều, mà thị lực của Phó Dư Sâm cũng rất tốt.
Thân hình
trần truồng của Từ Xán Xán đưa lưng về phía mình đứng bên
giường đang mang giày, Phó Dư Sâm trơ mắt nhìn cỗ tinh dịch chảy xuống
đùi Từ Xán Xán, chảy đến đầu gối Từ Xán Xán.
Hô hấp Phó Dư Sâm
nhất thời bắt đầu dồn dập, đang muốn đứng dậy bước đến kéo Từ Xán Xán,
Từ Xán Xán cũng đã mang giày xong, chạy nhanh đến phòng tắm.
hắn trơ mắt nhìn Từ Xán Xán chạy đi, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Tử Tương cảm thấy Phó Dư Sâm nói để nàng ở lại trông coi tòa trạch là
lời nói khi tức giận, cho nên định đến cầu xin hắnmột lần nữa.
Nàng đứng ở cửa nội viện, cùng đợi chuông gọi người, nhưng qua giờ thân, mọi người đã dùng cơm trưa hết, chuông gọi người vẫn lẳng
lặng, không có một chút động tĩnh.
Chu Nhan tính toán thời gian ra khỏi phòng.
Nàng đến phòng bếp trước dặn người làm chuẩn bị đồ ăn cho thiếu phu nhân và công tử.
Chu Nhan cầm hộp cơm rồi kêu Bích Vân ra, thế này mới đến phòng nội viện với Bích Vân.
Tử Tương đang chờ sốt ruột, thấy Chu Nhan và Bích Vân cầm hộp cơm đây,
nhìn chằm chằm các nàng, vừa muốn nóichuyện, tiếng chuông liền vang
lên.
Chu Nhan lại cười nói: "Tử Tương cô cô, thiếu phu nhân và công tử gọi người, chúng ta vào thôi!"
Tử Tương thấy nàng ân cần, trong lòng rối rắm, trên mặt lại cười:"Ừ, đừng để công tử chờ sốt ruột!"
Ba người cùng nhau vào sân.
Còn chưa vào phòng chính, Tử Tương đã nhìn thấy một mình Từ Xán Xán
ngồi trên tháp, tóc dài rối tung, chỉ mặc áo tắm màu trắng, bưng một ly
trà uống.
Chu Nhan thả hộp cơm xuống, bắt đầu dọn cơm lên bàn bát tiên.
Bích Vân bước lên trước, thầm oán nói: "Thiếu phu nhân, ngài chỉ mặc áo
tắm, không lạnh sao? Nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ!"
Nàng nói rồi đi vào phòng phía tây, rất nhanh tìm được một cái áo kép vải satanh chân hồng, lấy một cái trâm vàng ròng hoa sen, thế này mới đi ra.
Bích Vân bước đến trước giúp Từ Xán Xán mặc áo, thế này mới đưa tay sửa lại tóc
dài của Từ Xán Xán, sau khi vắt thành vài lọn, xoắn thành một kiểu lười
kế, càitrâm vàng ròng hoa sen vào, rồi sửa lại chút tóc rối Từ Xán Xán,
nhìn lại nhìn, thế này mới vừa lòng.
Từ Xán Xán cực kỳ đói, thấy Chu Nhan dọn đồ ăn xong, cũng không nói nhiều, xuống tháp đi đến bàn
bát tiên ngồi xuống, cũng không định chờ Phó Dư Sâm, nàng cầm chiếc đũa
bắt đầu ăn.
Chờ trong bụng có chút no, nàng mới dặn Chu Nhan hầu hạ bên cạnh:" Múc cho chàng ấy bát cơm!"
Chờ Chu Nhan múc xong bát cơm để bên cạnh nàng, Từ Xán Xán dùng đũa gắp chút thức ăn Phó Dư Sâm thích đặt trong đĩa bích sứ.
Tử Tương giống như quên chuyện không vui vào buổi sáng, ở bên cạnh ân cần
hầu hạ. Nàng lặng lẽ nhìn Từ Xán Xán vài cái, phát hiện da thịt Từ Xán
Xán trắng nõn, mắt hoa đào ngập nước, môi đỏ hơi sưng, xương quai xanh
cho vài dấu hôn, cho thấy bộ dáng xuân sắc đầy mặt thoải mái, trong
lòng không khỏi hận ý ngập trời, nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Từ Xán Xán rất hiểu biết Phó Dư Sâm, nàng
gắp hạt sen cho Phó Dư Sâm, đậu hủ hầm, rau xào và cá nướng, đều là
những mónPhó Dư Sâm thích ăn.
Lúc Phó Dư Sâm đi ra thì đã thay quần áo xong xuôi, tóc cũng chải đội mão ngọc đen.
Khí sắc của hắn xem ra rất tốt, lông mày đen tú trí, giống như dùng mực vẽ
tỉ mỉ, mắt phượng tinh xảo cũng mang theo chút nước, da thịt sáng bóng,
nhưng vẫn rất gầy, thắt lưng ngọc đen vây quanh vòng eo giống như được
thắt một cách miễn cưỡng.
Phó Dư Sâm ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
hắn hiếm khi cảm thấy đói, cho nên ăn rất chăm chú.
Từ Xán Xán ăn năm no mười, Phó Dư Sâm vừa đến, lực chú ý của nàng liền
chuyển đến trên người Phó Dư Sâm, thấy hắn chỉ ăn những món chay nên
gắp một viên thịt bò tới sát miệng hắn.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, nuốt thịt viên xuống.
Mắt Tử Tương nháy mắt trợn to —— công tử sao lại ăn đồ ăn dùng đũa người khác? Hay là hắn thích ăn thịt viên?
Mắt nàng nhìn Phó Dư Sâm chằm chằm, Phó Dư Sâm cũng phát giác, không khỏi nhìn nàng một cái.
Tử Tương chỉ cảm thấy lúc Phó Dư Sâm nhìn mình mắt phượng một mảnh lạnh
như băng, nàng có chút sợ hãi, tay đang múc canh cho Phó Dư Sâm cũng
run không ngừng.
Phó Dư Sâm trầm giọng nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, trở về thu dọn một chút hành lý đi Lạc Dương!"
Lại nói: " Bốn nha hoàn kia cũng đi theo ngươi hầu hạ!" Lạc Dương có biệt trang
của hắn, năm đó bà vú chính là ở nơi này qua đời, ca ca Phó Nam của Tử
Tương bây giờ cũng đang làm quản sự ở biệt trang, vừa vặn có thể trông
coi Tử Tương.
Đầu óc Tử Tương nháy mắt trống rỗng, hai chân mềm
nhũn —— công tử xưa nay nói một không nói hai, nàng vốn dĩ còn muốn van
cầu hắn hồi tâm chuyển ý, ai biết công tử lại ác như vậy...
Cái thìa sứ trong tay nàng rơi xuống đất bể nát, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng, ánh mắt lóe sáng nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm nhíu mi nói: "Đỡ nàng ra ngoài đi!" Tuy rằng Tử Tương là nãi tỷ
tỷ của hắn, nhưng Từ Xán Xán cũng là thê tử của hắn, là người thân nhất
của hắn, là người cả đời làm bạn với hắn, bên nặng bên nhẹ tất nhiên
trong lòng Phó Dư Sâm đều biết. Phó Dư Sâm xưa nay bao che khuyết điểm,
như vậy mặc kệ Tử Tương có đúng hay sai, chỉ có thể trục xuất nàng!
Chu Nhan và Bích Vân cũng là người có công phu, lập tức kéo Tử Tương ra ngoài.
Tử Tương ở trong sân phát ra tiếng gào khóc tê tâm liệt phế, nhưng cũng
nhanh chóng không còn nghe tiếng động. Hẳn là bị Chu Nhan và Bích Vân
chặn miệng.
Trong lòng Từ Xán Xán cảm động, sóng mũi ê ẩm, rũ
mắt xuống cầm một cái muỗng nhỏ múc cho Phó Dư Sâm một bát
canh. trên bàn bát tiên bày bốn món canh, có đôi có cặp, canh mặn có hai món, một món là nồi đất hầm canh gà, món còn lại là canh hoa mộc chua
cay; canh ngọt cũng có hai món, là canh ngân nhĩ trắng và canh hạt dẻ
ngân hạnh.
Nàng trước múc cho Phó Dư Sâm một chén canh gà, cẩn
thận thổi thổi, nếm nếm, cảm thấy độ ấm vừa phải, thế này mới đưa cho
Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán thử độ nóng của canh. Nếu
người khác làm như vậy, hắn đã sớm ghê tởm muốn chết, nhưng vì Xán Xán
làm như vậy, hắn lại cảm thấy Xán Xán thực săn sóc, trong lòng rất
thích.
Đúng lúc này, Phó Dương và Thính Vũ bước vào gặp Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm nghe Thính Vũ bẩm báo xong,không biết nên khóc hay cười —— quan
dân Vân Châu biết hắn phải rời Vân Châu, thế mà lại muốn đưa cho hắn vạn dân ô, bây giờ đang để trước cửa nhà!
Phó Dương bẩm báo nói: "Nô tài ra ngoài nhìn, trên đường ngoài nhà chúng ta hiện nay tất cả đều là người, nhưng mà rất trật tự, thân hào nông thôn ra mặt nói muốn gặp
ngài."
Phó Dư Sâm: "Chờ ta ăn xong rồi nói sau."
Từ Xán
Xán không nghĩ đến Phó Dư Sâm được dân chúng kính yêu như vậy, cũng cảm
thấy vinh hạnh, liền lại gắp một viên thịt bò bỏ vào miệng Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm không thể trước mặt mọi người làm mất mặt nàng, đành phải nuốt xuống.
Phó Dư Sâm dùng cơm trưa xong, sau khi súc miệng thì dẫn theo Phó Dương và Thính Vũ ra ngoài.
hắn ra ngoài, Từ Xán Xán thế này mới bắt đầu ăn.
Chu Nhan và Bích Vân cùng nhau bước vào.
Bích Vân múc cho Từ Xán Xán một chén canh ngân hạnh hạt dẻ, hai tay dâng
lên, sau đó cười nói: "Thiếu phu nhân, Tử Tương đang khóc ở trong
phòng!"
Từ Xán Xán thích ăn đồ ngọt, dùng thìa múc canh thưởng thức, nghe Bích Vân nói, gật gật đầu nhưng không nói chuyện gì.
Chu Nhan thấy nàng uống xong canh ngọt, liền múc thêm cho nàng một chén canh mộc chua cay.
Từ Xán Xán thích nhất mùi vị của canh mộc chua cay, nên uống luôn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, tiểu
nha hoàn Hàn Hoa mặt đầy hoảng loạn chạy tới, đến ngoài cửa phòng chính, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống: "Thiếu phu nhân, Tử
Tương cô cô đang khóc ở trong phòng,nói ngài không cho nàng con đường
sống, muốn treo cổ tự tử chết đó,,,,,!"
Đầu tiên, Từ Xán Xán cả
kinh, sau đó suy nghĩ cẩn thận —— còn cho tiểu nha hoàn đến báo tin, Tử
Tương cũng không phảithật muốn chết.
Nàng chậm rãi uống canh, chờ uống canh xong, thế này mới dặn dò Chu Nhan: "Phó Tùng không phải ở
trước viện sao, bảohắn đưa Tử Tương và bốn người Hàn Hoa đến Lạc
Dương đi."
Hàn hoa vừa nghe, nhất thời xụi lơ —— theo Tử Tương đi Lạc Dương, đây là bị công tử trục xuất!
Đến chạng vạng, Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về.
Từ Xán Xán sai người đi tìm phụ thân, lại biết phụ thân đi quân doanh chơi cờ với Lương quân sư, không khỏi hơi nhớ nhung.
Phó Tùng bước vào bẩm báo, hắn làm việc thỏa đáng tài ăn nói lanh lợi, an bài tất cả mọi việc thỏa đáng.
Từ Xán Xán suy nghĩ trong chốc lát cảm thấy thật sự rất thỏa đáng, sai Bích Vân lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng cho Phó Tùng.
Dân chúng Vân Châu cảm kích Phó soái tiêu diệt hải tặc Việt Quốctiêu diệt
tàn phá Vân Châu vài thập niên, không nỡ khi hắnđi, chọn hơn mười người
thân sĩ sắp xếp làm tiệc tiễn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm cũng không uống nhiều, chỉ uống mấy chén.
hắn ôm Từ Xán Xán nằm trên giường, chỉ cảm thấy Từ Xán Xán chỗ nào cũng mềm, ôm rất thoải mái, rất nhanh cũng thiếpđi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Phó Dư Sâm đã rời giường.
Từ Xán Xán cũng tỉnh, lại bị Phó Dư Sâm ăn mặc chỉnh tề đè lại: "Nàng ngủ
tiếp đi, Trác Sam ở bên ngoài chờ ta, ta đi quân doanh ngoài thành
trước, lúc xuất phát thì sẽ sai người tới đón nàng!"
hắn xưa nay trầm mặc, rất ít nói nhiều như vậy, trong lòng Từ Xán Xán mềm mại, ánh
mắt ôn nhu nhìn hắn: "Phó Dư Sâm, thiếp yêu chàng!"
Mặt Phó Dư Sâm nháy mắt lại đỏ, xoay người chạy trối chết.
Lúc buổi sáng, xe ngựa đón Từ Xán Xán đứng ngoài cửa, Từ Xán Xán đội mũ che được Bích Vân và Chu Nhan đỡ lên xe.
Hai đội cấm quân cưỡi ngựa hộ vệ xe ngựa của Từ Xán Xán, ra khỏi thành
hướng quân doanh ngoài thành mà đi, chuẩn bị hợp lại với đội Trác Sam
rồi xuất phát.
Đến lúc giữa trưa, năm vạn kỵ binh vây quanh Phó Dư Sâm ngồi trên lưng ngựa và xe ngựa chở Từ Xán Xán, đi vội vã về phía bắc.