Chị Từ nhìn Lý Thì Du không ra tiếng liền cho rằng đồng ý, chị hưng phấn mà nói: “Tới, tôi đưa cậu đi tìm viện trưởng.” Nói xong liền lôi kéo Lý Thì Du tìm viện trưởng thực hành kế hoạch.
Có lẽ Lý Thì Du trong một năm biểu hiện thật sự quá tốt, Chị Từ vừa mới đem Lý Thì Du yêu cầu người bệnh nghiệm chứng thuốc khôi phục mới, viện trưởng liền bàn tay
vung lên, cho Chị Từ an bài danh sách người bệnh ……
Chị Từ thực
mau liền đem danh sách nghĩ tốt, lúc giao cho viện trưởng, viện trưởng
cũng không nhìn, trực tiếp đưa cho tâm phúc bên người xem.
Chị Từ thấy thế trong lòng lộp bộp một chút, nguyên bản cô tưởng chuẩn bị
nhanh thừa lúc viện trưởng việc nhiều, không có thời gian kỹ càng tỉ mỉ
xem danh sách người bệnh đem Mạnh Tử Vân xen lẫn trong trong đó lừa dối
quá quan, hiện tại giao cho chủ nhiệm kiểm tra, cô cảm giác chủ ý chính
mình có khả năng không có biện pháp đạt thành.
Trở thành người
thực nghiệm thuốc mới cơ hồ đều là sĩ quan cấp thấp hoặc là binh lính,
quan quân cấp tá không được điều động, trừ phi là tình huống đặc
thù, cho nên danh sách này của Chị Từ nếu kiểm tra nghiêm túc nói là
không phù hợp quy định.
Đang ở thời điểm chị Từ lo lắng, chủ
nhiệm nhìn đến tên Mạnh Tử Vân, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, anh ta
nhìn Chị Từ Lý Thì Du một cái, ánh mắt lộ ra một tia vừa lòng, cho rằng
hai người này là ở giúp mình hết giận. Anh ta quyết đoán đem danh sách
đưa cho viện trưởng nói: “Nếu thuốc mới của Lý Thì Du thật sự có hiệu
quả kỳ diệu, hẳn Mạnh Trung tá thập phần vui tiếp thu trị liệu.”
Anh ta càng hiểu biết luật hơn Chị Từ, để không để lại che dấu, trực tiếp
điểm ra điểm mấu chốt, đương nhiên anh ta dám làm như thế, cũng là vì
anh ta thập phần hiểu biết viện trưởng tâm tư.
Viện trưởng nhìn
tên Mạnh Tử Vân ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ, ông gật đầu nói: “Đích
xác như thế. Tiểu Từ, tiểu Lý, hai người quan sát tỉ mỉ. Không tồi không tồi, liền chuẩn theo danh sách đi.”
Mạnh Tử Vân, không phải muốn khôi phục càng mau một chút sao? Tôi liền cho cơ hội này, chỉ cần chịu
đựng thủ đoạn của Lý tiểu quỷ ……
Viện trưởng nhớ tới trước kia
người bệnh bị Lý Thì Du trị liệu, mỗi người đều kêu cha gọi mẹ khóc trời than đất trong quá trình trị liệu, vô cùng thảm thiết. Cho dù người rắn rỏi, liền tính đương trường không luống cuống, nhưng sau khi thương thế khang phục rời đi cũng không dám nhắc tới cái tên Lý Thì Du bi. Có thể
thấy được thủ đoạn trị liệu của Lý Thì Du tương đương độc ác…… Thậm chí
bộ đội rất nhiều quân nhân đều biết. Ở trong bệnh viện quân đoàn 23,
ngàn vạn đừng đắc tội quỷ y Lý Thì Du, nếu không ngươi liền sinh tử
không bằng.
Viện trưởng tâm tình trở nên rất tốt, nhìn Lý Thì Du
cùng Chị Từ ánh mắt càng thêm hòa ái dễ gần. Nhìn xem, thủ hạ của ông
chính là thông minh, hiểu được săn sóc. Biết ông phiền não, lập tức đưa
tới biện pháp giải quyết, liền phân tâm này, ông về sau cũng muốn chiếu
cố nhiều hơn a.
Tốt đi. Viện trưởng đối với Mạnh Tử Vân chuyên
gây chuyện sinh sự cũng thập phần không thích, chỉ là lấy thân phận của
ông ra tay giáo huấn hắn có điểm ỷ lớn hiếp nhỏ. Truyền đi ra ngoài cũng khó coi, cho nên đành phải nhịn. Hiện tại nhìn Lý Thì Du ra tay, đương
nhiên muốn mở đèn xanh, cho Lý Thì Du cung cấp phương tiện.
Cứ
như vậy, dưới sự liên thủ của những người có thực quyền tại bệnh viện
quân đoàn, Mạnh Tử Vân không có bất cứ ngoài ý muốn gì rơi vào tay Lý
Thì Du.
Lý Thì Du thấy thế trong lòng bất đắc dĩ thở dài, thiên
thời địa lợi nhân hoà đều ở Chị Từ bên này, chỉ có thể nói Mạnh Trung tá kia tự làm bậy không thể sống, ai làm hắn đắc tội mọi người từ trên
xuống dưới bệnh viện quân đoàn chứ.
Mạnh Tử Vân cảm giác hôm nay, những hộ sĩ tới thăm bệnh có điểm khác thường, tựa hồ có điểm thương
hại, chẳng lẽ thương mình lại chuyển xấu? Mạnh Tử Vân tâm tình càng ác
liệt, anh rất muốn tìm người hỏi một chút, lại phát hiện người hộ sĩ
chuyên phụ trách mình không biết chạy đi đâu.
“Đám đàn bà kia chỉ biết bát quái, một chút chức nghiệp đều không có, tôi nhất định phải
hảo hảo giáo dục các cô.” Mạnh Tử Vân đột nhiên ấn nút gọi hộ sĩ, lớn
tiếng nói.
Không quá vài giây, cửa phòng bị đẩy ra, một thanh
niên anh tuấn mặc áo dài màu trắng mang theo nụ cười ôn hòa đi đến, phía sau chính là người hộ sĩ chuyên chăm sóc anh, bị anh mắng khóc bỏ chạy.
Chỉ thấy cô ở phía sau thanh niên kia hung tợn mà trừng mắt nhìn anh một
cái, sau đó lại giống con hamster nhỏ lùi về phía sau thanh niên làm anh thiếu chút nữa khí bạo ngực…… Hộ sĩ bệnh viện quân đoàn chính là tố
chất như vậy, anh là cấp trên, là cấp trên thế nhưng một chút cũng không biết tôn kính, Quân đoàn 23 sao lại có thể lưu lại loại tiểu binh không biết tốt xấu vậy, nhất định phải làm cô xuất ngũ, xuất ngũ. Mạnh Tử Vân phát điên.
Mạnh Tử Vân vừa định giáo huấn tiểu hộ sĩ liền nghe
được thanh niên kia nhàn nhạt hỏi: “Mạnh Tử Vân, Mạnh Trung tá, xin
chào, tôi là quân y Lý Thì Du, tiếp theo sẽ từ tôi phụ trách chữa trị
cho anh.”
“Cái gì, Quân đoàn 23 thật cmn lạn, thế nhưng để một
thằng nhóc nhỏ con tới là quân y chủ trị, đi, đi gọi chủ nhiệm của các
người tới đây, tôi muốn thay người.” Mạnh Tử Vân hỏa lớn hơn nữa, phái
một hộ sĩ không hiểu biệt liền thôi, giờ ngay cả quân y chủ trị cũng kêu một thằng nhóc còn chưa dài lông tới, đây chính là miệt thị trắng trợn.
“Thay đổi người? Được, nếu anh không muốn khang phục sớm.” Lý Thì Du cũng
không sinh khí, anh bình tĩnh mà đóng màn hình bệnh ánh, chuẩn bị mang
theo hộ sĩ chạy lấy người.
“Chậm đã, cậu vừa rồi nói cái gì?”
Mạnh Tử Vân kích động mà nhìn Lý Thì Du, anh vừa mới không nghe lầm đi,
tên quân y này nói có thể giúp anh khang phục?
“Tôi nói, nếu anh
không nghĩ khang phục sớm, cứ việc tìm chủ nhiệm đến thay tôi.” Lý Thì
Du lộ ra một tia cười nhạt, tươi cười kia làm Mạnh Tử Vân cảm giác thập
phần chói mắt, nhưng cố tình, trừ bỏ anh ta, thật đúng là không một quân y dám nói những lời này, ngay cả viện trưởng Quân đoàn 23 đều không
thể.
“Cậu không phải gạt tôi?” Mạnh Tử Vân lập tức bình tĩnh lại, có thể trở thành Trung tá anh đương nhiên không có khả năng thật là một mãng phu.
“Tôi vì sao phải lừa anh? Nếu làm không được, bị anh
khiếu nại, tôi liền vô pháp ở Quân đoàn 23 lăn lộn, tôi nhưng không ngốc như vậy.” Lý Thì Du nhàn nhạt mà trả lời, tỏ vẻ mình định liệu trước.
Tiểu hộ sĩ vừa nghe, thế nhưng có người nghi ngờ Lý quân y, nguyên bản liền
chán ghét Mạnh Tử Vân cô lập tức từ sau lưng Lý Thì Du nhô đầu ra, vẻ
mặt khinh bỉ nói: “Lý quân y chính là quân y có năng lực tốt nhất ở
bệnh viện Quân đoàn 23 chúng ta, những loại thuốc anh ấy nghiên cứu dược hiệu đều so với thuốc bình thường có tác dụng gấp mấy lần, anh ấy còn
từng được Tường Long trai huân chương, bất quá, Lý quân y thập phần sùng bái Lăng Tiêu đại tướng, cho nên cự tuyệt lời mời chiêu gọi của chiến
đội Tường Long, ngược lại ghi danh chúng ta Quân đoàn 23, còn đạt được
Lăng Tiêu đại tướng đặc biệt hạ lệnh miễn khảo ……”
Tiểu hộ sĩ nói tới đây, vẻ mặt kiêu ngạo, thật giống như vinh dự đó là có cô được.
Lý Thì Du tuy rằng thường xuyên làm nhiệm vụ hoặc là ở phòng nghiên cứu
nghiên cứu thuốc mới, nhưng sự tích về anh sớm bị nhóm hộ sĩ bệnh viện
quân đoàn tuyên dương bát quái quá, cơ hồ mỗi hộ sĩ đều rõ như lòng bàn
tay. Hơn nữa Lý Thì Du lớn lên tuấn mỹ, lại bình dị gần gũi, được hộ sĩ
cực kỳ yêu thích, có thể nói, Lý Thì Du chính là người được mọi hộ sĩ
sùng bái nhất chỉ sau Lăng Tiêu đại tướng.
Còn việc Lý Thì Du
sùng bái Lăng Tiêu đại tướng thật là Lý Thì Du chính mình nói, rốt cuộc
anh muốn hoàn mỹ giải thích vì sao cự tuyệt đội đặc chiến Tường Long đặc chiêu mà ghi danh Quân đoàn 23. Tổng không thể nói anh là bởi vì con
trai của Lăng Tiêu đại tướng, đội trưởng tới …… Ách, này với tiền đề là
những người đó biết chuyện Lăng Tiêu đại tướng có con.
Tóm lại Lý Thì Du đành phải đem Lăng Tiêu đại tướng kéo lên, rốt cuộc Lăng Tiêu
đại tướng cùng đội trưởng là cha con, chịu tiếng xấu này cũng là đương
nhiên.
“huân chương Tường Long, đặc chiêu từ đặc chiến đội Tường
Long? Lăng Tiêu đại tướng hạ miễn khảo?” Nghe tới này, Mạnh Tử Vân tròng mắt rụt rụt. Anh quá rõ ràng, Tường Long huân chương đại biểu cái gì,
đặc chiến đội Tường Long đại biểu cái gì, Lăng Tiêu đại tướng miễn khảo
đại biểu cái gì. Đều đại biểu người thanh niên trước mắt về mặt chuyên
nghiệp đã lộ ra phong hoa. Thậm chí đã đạt tới đỉnh cấp, nếu không không có khả năng đạt được những người này tán thành.
“Này liền tốt. Này liền tốt.” Mạnh Tử Vân tâm tình cực kỳ phấn chấn, có lẽ, nh thật sự lại có thể cùng đồng đội chiến đấu.
“Còn tưởng thay đổi người sao?” Lý Thì Du nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống Mạnh Tử Vân.
“Không được, không đổi, Lý quân y, cần phải nhờ cậu giúp tôi trị liệu, hy vọng hoàn toàn hồi phục trong thời gian ngắn nhất.” Mạnh Tử Vân nào dám so
đo thái độ thịnh khí lăng nhân của Lý Thì Du, anh thậm chí có chút ăn
nói khép nép, rốt cuộc hy vọng của anh hoàn toàn nằm trogn tay ở Lý Thì
Du.
“Được, nếu nhận tôi, tôi lập tức liền an bài trị liệu cho
ạm.” Lý Thì Du cũng thực dứt khoát, lại lần nữa lấy bệnh án, mở trên màn hình ảo, bắt đầu xác nhận tình huống Mạnh Tử Vân.
“Thể chất cấp S? Vậy phải thử dùng thuốc cấp S mới được.” Lý Thì Du suy tư một chút nói.
Phía sau, tiểu hộ sĩ nghe được ba chữ thuốc cấp S thân thể tức khắc run lên, cô đã từng chứng kiến tình trạng thê thảm của bệnh nhân khi dùng loại
thuốc kia, cô thế nhưng có chút đáng thương Mạnh Trung tá đáng giận
trước mắt này, hy vọng anh ta cuối cùng có thể sống sót.
“Chu
Thanh Thanh, chuẩn bị thuốc, tiến hành tiêm tĩnh mạch.” Tiểu hộ sĩ còn
không phục hồi tinh thần liền nghe Lý Thì Du mở miệng phân phó.
“Đã biết, Lý quân y.” Tiểu hộ sĩ Chu Thanh Thanh đánh một cái giật mình,
lập tức mở hòm thuốc mang bên mình, từ bên trong lấy trong một ống thuốc dán chứ S, cầm ống chích, bắt đầu lấy thuốc.
Chờ đem thuốc bơm
đầy ống chích, Chu Thanh Thanh lúc này mới đi đến bên người Mạnh Tử Vân, vẻ mặt cười duyên nói: “Mạnh Trung tá, xin anh nhẫn một chút, tôi muốn
tiêm vào.”
Mạnh Tử Vân không chú ý tới sự tà ác bị che dấu phía
dưới tươi cười thuần khiết của Chu Thanh Thanh, dường như không có việc
gì mà vươn cánh tay phải.
Chu Thanh Thanh đâm một chút, lập tức
lại rút ra vẻ mặt xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, Mạnh Trung tá, tôi không
đâm chuẩn.” Cho nhà người mắng chửi người, hiện tại rơi xuống trong tay
của ta, đừng trách ta trả thù. Chu Thanh Thanh trong lòng tiểu ác ma bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Mạnh Tử Vân vừa định trừng người, lại
thấy Lý Thì Du nhướng mày nhìn lại rõ ràng là nói nếu là có ý kiến cũng
đừng trị liệu. Anh nào dám phát giận, nếu thật không trị liệu, bỏ qua
thời gian xuất chinh, vạn nhất không có anh bảo hộ, làm bạn tốt bị
thương hoặc hy sinh, vậy phải hối hận không kịp…… Còn không phải là bị
đâm vài cái sao? Toàn thân cơ thể đứt gãy cũng chưa đau chết, anh còn sợ điểm đau đớn này sao?
Rốt cuộc đâm năm sáu phát, Chu Thanh Thanh cũng không hạ thủ được, rốt cuộc chỉ là bị mắng vài câu mà thôi, lại
không chân chính thương đến cô, cô trong lòng ủy khuất đã phát tiết ra,
bình tĩnh lại cảm giác chính mình làm có điểm quá phận, vì thế cô mềm
mại mà nói: “Mạnh Trung tá, cảm ơn anh thông cảm, tôi thực mau liền sẽ
tiêm vào.”
Lời nói vừa mới nói xong, cô liền chuẩn xác đâm vào
tĩnh mạch, đem thuốc đẩy vào, vì đền bù trong lòng thẹn ý, lúc tiêm vào, cô cố tình cố tình làm giảm áp lực thuốc vào tĩnh mạch, dù sao cũng là
thuốc cấp S, thuốc quá mạnh, đưa vào quá nhanh huyết mạch nhất định
không có khả năng chịu nổi.
Chu Thanh Thanh đột nhiên săn sóc làm Mạnh Tử Vân kinh ngạc mà nhìn cô một cái, Chu Thanh Thanh rốt cuộc vẫn
là tân binh đồng thời là hộ sĩ chuyên khoa vừa mới tốt nghiệp, còn không hiểu gì là che dấu, cô trả thù làm thực rõ ràng, đã là lão lính dày
dạn, Mạnh Tử Vân đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chỉ là
không nghĩ tới mới đâm 5, 6 phát cô gái nhỏ liền hối hận lùi bước, Mạnh
Tử Vân cho rằng mình phải bị đâm hai ba mươi mũi mới có thể làm hộ sĩ
thỏa mãn, quả nhiên là người mới, thuần khiết có chút đáng yêu.
Như vậy nghĩ, Mạnh Tử Vân cũng cảm giác chính mình phía trước bởi vì tâm
tình không tốt mắng con gái người ta có chút quá phận, lòng có thẹn ý
anh thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, giữa trưa tôi luống cuống.”
Chu Thanh Thanh nghe vậy, tức khắc giống cười.
Vừa mới tiêm vào xong, Mạnh Tử Vân liền cảm giác thân thể đột nhiên kịch
liệt ngứa đau, loại này không phải đơn thuần đau nhức có thể nhẫn, ngứa
kia đến từ trong xương cốt, cũng đau đến trong xương cốt, thống khổ
thiếu chút nữa làm anh muốn chết.
“À, nếu thuốc không thể hoàn
toàn phát huy, thương thế của anh liền không có biện pháp chữa khỏi
trong vòng năm ngày.” Lý Thì Du nhìn Mạnh Tử Vân liếc mắt một cái, mặt
không đổi sắc mà cảnh cáo nói.
Chu Thanh Thanh thấy thế quay đầu
nhìn nơi khác, cô sợ chính mình một cái không đành lòng sẽ nói cho Mạnh
Trung tá kỳ thật hôn mê dược tính cũng hữu hiệu, cũng không sẽ bởi vậy
biến yếu, đây chỉ là thủ đoạn chỉnh người của Lý quân y mà thôi.
Mạnh Tử Vân bị Lý Thì Du như vậy dọa, đương nhiên không dám mặc kệ chính
mình hôn mê, anh cắn răng gắng gượng, thật vất vả chịu đựng một đợt, vừa mới hoãn quá mức tới, lại một đợt đau đớn tới…… Nếu không phải anh thật sự cảm giác được tình huống thân thể chính mình chuyển biến tốt đẹp,
anh đều hoài nghi có phải bị Lý Thì Du chỉnh hay không.
Mạnh Tử
Vân tuy rằng cao hứng thân thể đích xác rõ ràng chuyển biến tốt đẹp,
nhưng thống khổ trong lúc trị liệu này lại không có lúc nào là không hề
khiêu chiến độ nhẫn nại của anh, cường ngạnh nữa anh cũng nhịn không
được khóc lóc thảm thiết, . không phải anh muốn khóc mà là anh căn bản
khống chế không được loại thân thể phản ứng theo bản năng này…… Hắn
thấy ánh mắt Chu Thanh Thanh kinh ngạc, anh trong lòng ảo não, thế nhưng mất mặt trước mặt cô gái nhỏ, a, làm anh chết đi!
Tốt đi, cuối
cùng anh không chết là được, bất quá trị liệu qua đi, anh như đà điểu
luôn nằm trong khoang trị liệu không dám ngẩng đầu, anh sợ nhìn ánh mắt
coi khinh của tiểu hộ sĩ, anh là Trung tá a, thế nhưng bị một tiểu binh
nhì nhìn đến chính mình làm trò hề, a, làm anh chết đi!
Cứ như
vậy, suốt năm ngày, Mạnh Tử Vân mỗi lần trị liệu qua đi cũng chưa có thể bảo trì phong độ, mặt mũi mất hết. Mỗi lần cảm giác chính mình sắp bị
tra tấn đã chết, lại ở thời khắc mấu chốt chết mà sống lại.
Khi
ngày thứ năm trị liệu kết thúc, Mạnh Tử Vân rõ ràng cảm giác được thân
thể của mình đã khang phục bảy tám phần, chỉ có một ít địa phương nhỏ
còn có chút vấn đề cũng đã không ảnh hưởng anh thao tác Cơ Giáp tiến
hành chiến đấu. Lúc này, anh đặc biệt tưởng rời bệnh viện, không nghĩ
lại tiếp tục mất mặt đi xuống.
Trên thực tế, anh ở bệnh viện Quân đoàn 23 đã không có gì thể diện đáng nói, toàn bộ bệnh viện đều biết
một Trung tá họ Mạnh, khi chích sẽ sợ đến khóc lóc thảm thiết, cố tình
anh vô pháp phản bác, bởi vì anh quả thật mỗi lần chích thuốc, dược
tính phát tác, khóc lóc thảm thiết.
Bất quá có thể xuất viện hay không còn phải đợi Lý Thì Du xác nhận cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com