Tưởng Thiếu Vũ cuối
cùng giải thoát khốn cảnh, tình huống lập tức chuyển biến tốt đẹp lên,
nhưng lúc này, sáu chiến đội của hắn cũng đã giảm mạnh tới 33 người, hai chiến đội liên minh đều bị đánh cho tàn phế, mà hắn mang đến bốn chiến
đội cũng chỉ có chiến đội của hắn cơ bản bảo trì, mấy đội khác liền tính không nửa tàn, cũng thiệt hại nhiều Cơ giáp sư có thực lực.
Bất
quá, vận đen qua đi cuối cùng may mắn tới, Tưởng Thiếu Vũ thế nhưng phát hiện một cái địa thế tuyệt hảo chặn nghịch cảnh này, hắn quyết đoán dẫn dắt số Cơ giáp sư còn lại tiến vào trong đó, triển khai trận thế, toàn
diện ngăn chặn truy binh mặt sau.
Lần này, truy binh mặt sau không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai phương lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
“Không thể như vậy, ta không thể bị giữ tại nơi đây.” Tưởng Thiếu Vũ rất rõ
ràng, hắn lần này mang đội tiến công cần mau mãnh tàn nhẫn, nếu không
làm Kiều Đình phản ứng lại đây, muốn đánh hạ đại bản doanh liền khó
khăn.
“Đội trưởng, anh mang một bộ phận người đi, nơi này giao cho t ôi.” Lúc này, phó đội của Tưởng Thiếu Vũ quyết đoán nói.
Tưởng Thiếu Vũ cắn răng nói: “Vậy giao cho cậu.” Vì bảo đảm có thể ngăn cản
truy binh mặt sau, Tưởng Thiếu Vũ không dẫn chiến đội của mình mà mang
một chiến đội bị đánh tang tác chỉ có thể ghép lại thành 10 người đi,
cấp tốc bay về phía G17.
“Tưởng Thiếu Vũ chia quân.” Vũ Cảnh bên này nhìn Tưởng Thiếu Vũ hành động lập tức liên lạc Hàn Kế Quân.
Hàn Kế Quân thu được tin tức này, trong lòng không khỏi mà thầm than:
“Người lưu thủ ở đại bản doanh vẫn là thiếu, nếu nhiều thêm hai chiến
đội gia nhập phục kích, Trường Đệ Nhị Nam Sinh liền không khả năng có
nhiều người như vậy chạy.” Hàn Kế Quân nhìn về phía đông nam, khóe mắt
lộ ra một tia lo âu.
Cùng Vũ Cảnh tham dự phục kích, hai người
Mục Thiếu Vũ, Hàn Dục nhìn Tưởng Thiếu Vũ chia quân xuất kích trong lòng kinh hãi, Hàn Dục vội nói: “Không bằng tôi cùng với Mục Thiếu Vũ phân
biệt dẫn dắt hai đội lấy vòng qua hai sườn đi ngăn cản?”
Chỉ huy phục kích lâm thời là Vũ Cảnh cho nên Hàn Dục nhìn về phía Vũ Cảnh.
“Không cần, chúng ta trước giải quyết những người này.” Vũ Cảnh lập tức chặn lại nói.
“Nhưng đại bản doanh trừ bỏ hậu cần cùng tuần tra liền không có chiến đội
chính thức, căn bản vô pháp ngăn cản Tưởng Thiếu Vũ.” Hàn Dục vội la
lên. Nếu như bị Tưởng Thiếu Vũ công phá đại bản doanh. Bọn họ liền hoàn
toàn thua.
“Không có việc gì, Lan lão đại đã làm tốt an bài,
chúng ta chỉ cần rửa sạch cánh Tưởng Thiếu Vũ là xong.” Vũ Cảnh bình
tĩnh địa đạo.
Vũ Cảnh trấn định làm Hàn Dục thực mau bình tĩnh.
Mục Thiếu Vũ nghe xong lời này ánh mắt lóe lóe, hắn như suy tư gì hỏi:
“Có phải Lăng đoàn trưởng có kế hoạch hay không?”
Vũ Cảnh cũng
không có trả lời, chỉ là chỉ chỉ phía trước lưu lại 22 nhân đạo: “Chúng
ta nhiệm vụ là những người này. Lần này không thể cho bọn họ lại từ
trong tay chúng ta chạy thoát.” Cậu tiếp theo đem ý nghĩ của mình nói
cho Hàn Dục Mục Thiếu Vũ, hai người liên tiếp gật đầu ngay sau đó mang
theo chiến đội, lựa chọn một phương hướng nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, Hàn Dục không quên uy hiếp Vũ Cảnh: “Vũ Cảnh, cậu tốt nhất cầu
nguyện đại bản doanh sẽ không có việc gì. Nếu không tôi nhất định sẽ tìm cậu tính sổ.”
Vũ Cảnh tuy rằng trong lòng cũng cực kỳ lo lắng,
nhưng đối Lăng Lan lại thập phần tin phục, cậu chém đinh chặt sắt nói:
“Hàn đội trưởng. Anh sẽ không có cơ hội này.”
“Nói giữ lời !” Hàn Dục dùng ngón tay chỉ về phía Vũ Cảnh biểu đạt ước định giữa hai người
bọn họ. Hàn Dục nghĩ nếu thật bị Trường Đệ Nhị Nam Sinh đánh gục, hắn
không có năng lực tìm Lăng Lan trả thù, nhưng tìm tiểu đệ Lăng Lan trả
thù vẫn là có thể.
Thật vất vả đem Hàn Dục tiễn đi, nhìn bóng
dáng đối phương biến mất, Vũ Cảnh không khỏi mà âm thầm lắc đầu: Hàn đội trưởng này đối Lăng Thiên bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu oán niệm a,
không lúc nào là không tìm cơ hội trả thù một phen.
Cứ như vậy,
hai chiến đội Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ đột nhiên từ hướng hai sườn trái phải, bay thẳng thoát khỏi phạm vi tìm kiếm của radar Tưởng Thiếu Vũ
vòng hướng ngăn chặn phía sau.
Đội phó tự mình lưu lại ngăn chặn
nhìn đến hai chiến đội Trường Đệ Nhất Nam Sinh đột nhiên rời đi, trong
lòng không khỏi cả kinh, âm thầm suy tư đối phương đến tột cùng muốn làm gì, chẳng lẽ muốn truy đội trưởng bọn họ? Nghĩ như vậy, trong lòng hắn
nhịn không được nôn nóng, đáng tiếc đối phương lưu lại tam chiến đội hỏa lực cực kỳ điên cuồng, nhất thời đánh bọn họ vô pháp nhúc nhích. Không
có cách nào hắn chỉ có thể cùng Tưởng Thiếu Vũ liên hệ, cho bọn họ tiểu
tâm 2 đội truy kích mặt sau.
Tưởng Thiếu Vũ nghe xong tin tức này lại không có giống phó đội lo lắng như vậy, hắn thậm chí cho rằng đối
phương chia quân đối bên ta càng có lợi. Đối phương phân hai chiến đội
tới đuổi giết bọn họ, như vậy chỗ phó đội cũng chỉ có 30 Cơ Giáp, không
hề nghi ngờ, nó giảm bớt áp lực cho phó đội.
Đương Tưởng Thiếu Vũ nghe được lưu lại cùng phó đội đối đua ba mươi giá Cơ Giáp còn có năm
sáu giá cao cấp Cơ Giáp khi, càng cho rằng đây là phó đội bọn họ cơ hội. Tưởng Thiếu Vũ đem hắn ý tưởng nói cho phó đội, làm hắn tìm một cái cơ
hội, đem kia ba mươi giá hoàn toàn giải quyết, lại cùng bọn họ hội hợp.
Tưởng Thiếu Vũ rất tin tưởng vào thực lực của chiến đội nhà mình, những cơ
giáp sư hắn mang đến đều được chọn lựa kỹ càng, Cơ giáp sư đặc cấp đỉnh, tuyệt đối không phải Đặc cấp sư sĩ bình thường có thể bằng được, 22 đối 30, nhìn như số lượng đối phương chiếm ưu, nhưng trừ năm sáu cao cấp Cơ Giáp, Đặc cấp sư sĩ số lượng kỳ thật kém không lớn, chênh lệch cấp bậc
Cơ Giáp, không phải không có khả năng chiến thắng.
Tưởng Thiếu Vũ vì để các đội viên có thể đuổi kịp tốc độ tức khắc chậm lại, hơn nữa
hắn cũng muốn thừa cơ giải quyết hai chiến đội Cơ Giáp đuổi theo. Trước
khi tấn công G17 có thể đem lực lượng trong đại bản doanh bọn họ tận khả năng tiêu hao thì đối bọn hắn cực kỳ có lợi.
Ước chừng phi hành mười phút, mắt thấy G17 liền ở trước mắt, lại vẫn như cũ không thấy kia hai chiến đội xuất hiện.
Đúng lúc này, Tưởng Thiếu Vũ đột nhiên nhận được cuộc gọi khẩn của phó đội,
hắn vừa mới ấn chuyển kênh thì liền nghe được phó đội bên kia truyền đến tiếng rống giận: “Đội trưởng, chúng ta trúng kế.” Trong đó còn mang
theo vô số tiếng lửa đạn nổ vang cùng với vũ khí lạnh kịch liệt va chạm.
Tưởng Thiếu Vũ trong lòng đột nhiên trầm xuống, hắn hô: “Phó đội, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai chiến đội kia là bay đi vòng ra sau tấn công chúng ……” Tưởng Thiếu Vũ
chỉ nghe phó đội nói nửa câu, ngay sau đó một tiếng gào rống liền không
còn có thanh âm.
Tưởng Thiếu Vũ lúc này có cái gì không rõ, chỉ sợ hắn lưu lại 22 Cơ Giáp ngăn chặn đã toàn quân bị diệt.
Không nghĩ tới, người Trường Đệ Nhất Nam Sinh to gan như vậy, thế nhưng làm
lơ bọn họ tới gần đại bản doanh, toàn tâm toàn ý muốn ăn luôn 22 Cơ Giáp hắn lưu lại phụ trách ngăn chặn truy binh, càng bởi vì chính mình tự
ngộ mà để đối phương đánh cái trở tay không kịp……
“Đáng giận!”
Tưởng Thiếu Vũ phẫn nộ mà huy động cự kiếm trong tay, cự kiếm trong tay
mang theo kiếm phong chém đứt hàng loạt hàng cây cách đó hơn 10m.
Tưởng Thiếu Vũ vô pháp không phẫn nộ, hắn mang đến 72 người, một đường thuận
lợi mà đi tới Khu G, nhưng lại ở bên ngoài khu G17 liên tục bị tiêu
diệt, cuối cùng chỉ còn lại có 11 Cơ giáp, Tưởng Thiếu Vũ cảm giác một
cổ nhục nhã xưa nay chưa từng có, nếu thua ở trong tay Kiều Đình, có lẽ
hắn còn có thể tìm chút lý do, nhưng hiện tại, đại bản doanh không có
Kiều Đình, chỉ là một ít bình thường Đặc cấp sư sĩ cùng cao cấp sư sĩ,
nhưng chính những cơ giáp sư bình thường đó lại làm hắn thương gân động
cốt,.
“Đoàn trưởng, hiện tại nên làm gì bây giờ? Nếu không,
chúng ta về trước Khu P nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút?” Dư lại mười Cơ
Giáp, 7 người là của Trường Đệ Nhị Nam Sinh, ba người còn lại là chiến
đội liên minh, lúc này này ba người của chiến đội liên minh trong lòng
có ý lui.
“Nếu tới nơi đây, không tự mình đi nhìn Đại bản doanh
Trường Đệ Nhất Nam Sinh tôi tuyệt không cam tâm.” Tưởng Thiếu Vũ cố nén lửa giận, sắc mặt tối tăm mà nói ra quyết định của hắn.
Có lẽ là Đại bản doanh Trường Đệ Nhất Nam Sinh dụ hoặc rất lớn, nguyên bản có ý lui, chiến đội liên minh ba người,lúc này cũng đã không có ý kiến, 11
Cơ Giáp thực mau liền bay vào Khu G17.
G17 thực an tĩnh, cơ hồ
nhìn không ra một chút dấu vết của đại bản doanh, nếu không phải Tưởng
Thiếu Vũ đối bản đồ của chính mình cực có tin tưởng, lúc này chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi tình báo rốt cuộc đúng hay không.
Tưởng Thiếu Vũ
mười một người bắt đầu tiểu tâm mà tìm tòi, muốn ở trong khu rừng mà tìm được một chút ánh sáng là cực kỳ khó khăn.
“Hàn Kế Quân, bọn họ
tiến Khu G17, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Ở khe núi nào đó khu
G17, Lý Anh Kiệt nhìn chiến đội Tưởng Thiếu Vũ trong màn hình, kiềm chế
không được nôn nóng, mở miệng dò hỏi Hàn Kế Quân.
Hàn Kế Quân
không có trả lời, chỉ là bình tĩnh mà nhìn màn hình Cơ Giáp, nhìn chằm
chằm radar Cơ Giáp liếc mắt một cái không nháy mắt, tựa hồ đang chờ đợi
cái gì.
Lý Anh Kiệt nhìn Hàn Kế Quân không có để ý tới mình tức
khắc bực mình mà tru lên một tiếng: “Nha, lão tử mặc kệ, tôi mang đội đi ngăn chặn bọn họ.”
Hàn Kế Quân nghe được lời này lúc này mới dời tầm mắt, chẳng biết có được không hỏi: “Cậu như thế nào ngăn chặn bọn họ?”
Lý Anh Kiệt bị hỏi ớ, cậu nhụt chí mà nắm mái tóc ngắn nói: “Thật là làm
sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tưởng Thiếu Vũ đánh hạ đại bản doanh
chúng ta? Trở thành trường đầu tiên bị đuổi trong 4 trường sao?”
Hàn Kế Quân vẫn không trả lời, cậu nhấp miệng, lại lần nữa nhìn thẳng radar.
“Cậu có nói không, không nói, tôi liền thật sự lên, liền tính dùng cách tự
sát cũng muốn chặn đối phương.” Lý Anh Kiệt dứt lời liền không quan tâm
mà ấn nút trò chuyện chung của tiểu đội phát mệnh lệnh nói: “Sở hữu đội
viên, chuẩn bị chiến đội!”
“Dạ! Đội trưởng.” Sở hữu đội viên kích động mà trả lời, đồng thời, bọn họ dùng sức bẻ bẻ ngón tay chính mình.
Làm đội hậu cần tuần tra, bọn họ là chiến đội có chiến lực kém nhất
Trường Đệ Nhất Nam Sinh, nhưng bọn họ không phải loại nhìn cường địch
liền lùi bước, tất cả mọi người rõ ràng, bọn họ nếu thật sự đi lên ngăn
chặn địch chỉ có một lựa chọn, đó chính là tự sát, nếu không, bằng bọn
họ Cơ Giáp cũng như thực lực thao tác của bọn họ căn bản không có bất
luận cơ hội gì.
Bọn họ còn nhớ rõ Lan lão đại lúc trước mang đội
cùng chiến đội Kiều Đình thi đấu chính là dựa vào chiêu này nghịch tập
thành công.
“Còn có thời gian, chúng ta còn có cơ hội, còn có cơ
hội.” Hàn Kế Quân cái trán mồ hôi lạnh chậm rãi chảy, chẳng lẽ bên kia
xuất hiện sai lầm?