Mà lúc này, sở hữu đội viên cũng ngưng hành động của mình, mọi người vẻ
mặt phẫn nộ mà nhìn về phía Tề Long, vừa rồi làm ra động tĩnh lớn như
vậy khiến Đặc cấp sư sĩ kia phát hiện chính là vì tên Tề Long này, Tề
Long bởi vì muốn giải quyết đối phương trong vong 1 phút mà toàn lực ứng phó nên không có biện pháp đem động tĩnh đè thấp, đây cũng là
nguyên nhân bị đối phương phát hiện.
Lăng Lan đem Thương Khung hồi phía sau lưng lạnh lùng hỏi: “Tề Long, hai chiếc cơ giáp, cậu dùng bao nhiêu thời gian?”
Tề Long ám đạo thảm, cậu không dám dấu diếm, vẻ mặt thống khổ mà trả lời: “Một phút mười bảy giây.”
“Trở về mật thất thao luyện một tháng.” Lăng Lan tuyên án nói.
“Vì cái gì, mười bảy giây, chỉ có mười bảy ngày a.” Tề Long dậm chân.
“Kinh động đối thủ, cần trừng phạt.” Lăng Lan lạnh lùng nói, cậu ta thiếu
chút nữa khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại, không phạt Tề Long, liền
thực xin lỗi chính mình trái tim nhỏ bị kinh hách của mình.
Tề
Long nghe vậy tức khắc cúi đầu không dám nói thêm nữa, cậu sợ chính mình nhiều lời một câu lão đại sẽ vô tình mà tăng gấp bội trừng phạt, loại
kết quả này, cậu từ nhỏ đến lớn hưởng qua rất nhiều lần, đã học ngoan,
cậu tuyệt đối không làm một tháng biến thành hai tháng, thậm chí ba
tháng, kia mới kêu chân chính cực kỳ tàn ác.
Giải quyết tiểu đội
này, Tiểu đội Lăng Lan tiểu tâm cẩn thận mà lại ẩn tàng bóng dáng, bọn
họ nhìn về lều dựng tạm của Trường quân đội Hạm Kiều phía trung tâm,
nguyên bản cho rằng Tề Long làm ra tiếng vang sẽ kinh động người bên
trong, lại phát hiện người bên trong căn bản không có động tĩnh. Khả
năng bởi vì trong khoảng thời gian này có chút an nhàn, còn có Trường Đệ Nhị Nam Sinh làm liên hợp tuần tra cảnh giới nên Trường quân đội Hạm
Kiều cũng buông lỏng.
“Bên trong tổng cộng có 22 người.” Làm tiên phong tra xét, Lạc Lãng không cần Lăng Lan phân phó lập tức mở máy đo
nhiệt năng, xác định số người có trong lều.
“Triệu Tuấn yểm hộ,
mặt khác, tiến hành thể thuật chiến đấu.” Lăng Lan nháy mắt quyết định.
Cô là người đầu tiên mở khoang thao tác, phi thân xuống.
Những
người khác tốc độ không chậm, nhanh chóng nhảyxuống đất. Triệu Tuấn nhìn Lăng Lan mang theo Tề Long Lạc Lãng Tạ Nghi Lý Thì Du như linh hầu tới
gần lều trại, trong lòng thập phần bi thôi, vì cái gì lưu lại yểm hộ
chính là anh, anh cũng muốn đi chiến đấu a a a a.
Lý Lan Phong
hâm mộ mà nhìn bóng dáng đám người Tề Long, thật hy vọng mình có thể đi
theo phía sau Lăng Lan, anh nhìn thân thể băng bó đày người nhịn không
được thở dài.
Đối phó 22 người không có gì phòng bị, đám người
Lăng Lan căn bản không có gì áp lực, chỉ cần ba người Tề Long Lạc Lãng
Tạ Nghi liền hung tàn đến chết, mấy giây liền đánh xỉu một nhóm lớn, cái này làm cho Lý Thì Du khẩn trương vô cùng vừa mới đánh ngất một đối thủ chuẩn bị đối phó người tiếp theo thì phát hiện không có chuyện cho mình làm, lúc này anh mới khắc sâu cảm giác được tiểu đội của mình, vô luận
là đội trưởng hay là đội viên đều là một đám hung tàn.
Lăng Lan
cho các đội viên đem những người bị đánh ngất khóa lại trong cơ giáp của họ, sau khi rà soát n lần, xác định không còn có kẻ địch, mấy người
lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn Trường quân đội Hạm
Kiều nấu xong cơm nóng, mấy người mừng rỡ như điên, tuy rằng dinh dưỡng
tề dưới sự cải tiến của lão đại có hương vị rất không tồi, nhưng bọn họ
liên tục ăn mấy lần, liền có chút chịu không nổi, đặc biệt là Tề Long có dạ dày vương, nhìn đến đồ ăn hai mắt đều phát sáng lục quang.
Lăng Lan đem Lý Lan Phong trong Cơ Giáp ôm xuống dưới, tuy rằng Lý Lan Phong tưởng chính mình đi, nhưng Lăng Lan mắt lạnh thoáng nhìn khiến cho Lý
Lan Phong cũng không dám nói phản đối, ô ô ô, con thỏ thật hung tàn!
Đương nhiên, Triệu Tuấn vẫn như cũ bi thôi lưu thủ Cơ Giáp cảnh giới, Triệu
Tuấn tránh ở Cơ Giáp cắn khăn tay nhỏ, anh anh anh, các người khi dễ
người mới như vậy, đáng xấu hổ không?
Rượu đủ cơm no, Lăng Lan
cho Tề Long tiếp nhận nhiệm vụ của Triệu Tuấn, làm ẩnh cũng hạ cơ nghỉ
ngơi chỉnh đốn một chút. Đương Triệu Tuấn ăn đến phần cơm nóng đã lâu
không được đụng thì tức khắc rơi lệ đầy mặt, thật sự quá hạnh phúc, anh
rốt cuộc sống lại.
“Khụ khụ khụ……” Lý Lan Phong vô pháp khống chế mà ho khan một trận, Lăng Lan nhìn về phía Lý Thì Du, Lý Thì Du xem
mạch một chút, bình tĩnh mà trả lời: “Không có việc gì, chỉ là độ ấm
trong lều thấp hơn so với khoang thao tác, thân thể Lý Lan Phong nhất
thời không có biện pháp thích ứng.”
“Muốn tiến Cơ Giáp nghỉ ngơi
hay không?” Lăng Lan quan tâm hỏi, Lý Lan Phong thương thế nghiêm trọng, Lăng Lan vẫn luôn để ở trong lòng, sợ thương thế sẽ chuyển biến xấu.
“Không cần, điểm nhiệt độ chênh lệch này đều không thể thích ứng, về sau tớ
như thế nào lên chiến trường? Nơi đó không có điều kiện như bây giờ.” Lý Lan Phong nhấc canh trong tay, lúc này có thể uống một ngụm canh ấm,
toàn thân tâm đều cảm giác thoải mái.
Lăng Lan không phản đối,
như Lý Lan Phong nói, hiện tại chỉ là Cơ Giáp Đại Hỗn Chiến, chỉ là mô
phỏng một ít hoàn cảnh chiến trường thôi, kỳ thật vật tư gì đó đều chuẩn bị thực nguyên vẹn, căn bản không tính là chân chính khổ, nếu hiện tại
đều thừa nhận không được, như vậy Lý Lan Phong căn bản vô pháp lên chiến trường chân chính.
Lý Lan Phong uống lên một chén canh nóng, cảm giác thoải mái rất nhiều, lúc này mới lấy bản đồ, nằm xoài trên trên
mặt đất, chỉ vào Đại bản doanh Trường Đệ Nhị Nam Sinh nói: “Đội trưởng,
Trường Đệ Nhị Nam Sinh ở chỗ này, cách chúng ta ước chừng 147 km, dựa
theo cao cấp Cơ Giáp tốc độ, ước chừng bảy phút là có thể đuổi tới, hiện tại cách thời gian kết thúc Đại Hỗn Chiến còn một nửa thời gian, cũng
chính là gần 36 giờ, tôi kiến nghị chúng ta ở chỗ này ẩn núp, chờ thời
điểm cuối cùng, lúc Trường Đệ Nhị Nam Sinh phòng ngự thấp nhất tiến hành công kích.”
“Nói như thế nào?” Lăng Lan nhàn nhạt dò hỏi.
“Chờ Tưởng Thiếu Vũ rời đi, chính là thời điểm chúng ta xuống tay.” Lý Lan Phong chém đinh chặt sắt địa đạo.
Lăng Lan khóe miệng hơi hơi nhếch lên, liếc Lý Lan Phong một cái: “Cậu liền tự tin Tưởng Thiếu Vũ sẽ rời đại bản doanh.”
“Tưởng Thiếu Vũ người này tôi đã nghiêm túc nghiên cứu quá, hắn chính là cái
cường thế lại thích biểu hiện, sao có thể từ bỏ tiến công mà thành thành thật thật tọa trấn đại bản doanh chứ?” Lý Lan Phong khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin, “Hắn cuối cùng tất nhiên sẽ mang đội xuất chinh.”
“Cậu
cho rằng hắn sẽ hành động gì.” ánh mắt Lăng Lan lộ ra một tia khen ngợi, Lý Lan Phong phỏng đoán đồng dạng cũng là cô phỏng đoán, tràn ngập chờ
mong, Lăng Lan nhịn không được cho Lý Lan Phong tăng một chút khó khăn,
muốn biết Lý Lan Phong có thể hay không phỏng đoán ra thời gian Tưởng
Thiếu Vũ hành động.
“Sau 12 giờ nữa, tôi cho rằng, Tưởng Thiếu Vũ sẽ lợi dụng một ngày cuối cùng, cũng chính 24 giờ là cuối cùng xuất
chinh tới Khu S khu P.” Lý Lan Phong quyết đoán trả lời.
Lăng Lan trầm mặc một chút, Tưởng Thiếu Vũ cái người gấp gáp kia …… Khi hắn biết chuyện phát sinh ở 2 khu S và P thật có thể nhẫn đến 24 giờ cuối cùng
sao? Bất quá, 12 giờ sau hành động, vô luận trong đó phát sinh cái gì,
đối bọn họ mà nói cũng chưa nguy hại, Lý Lan Phong phán đoán vẫn là
chuẩn xác. Nghĩ đến đây, Lăng Lan liền gật đầu nói: “Vậy 12 giờ sau hành động đi.”
Lạc Lãng nhìn Lăng Lan cùng Lý Lan Phong quyết định
thời gian hành động, biết bọn họ có 12 giờ nghỉ ngơi chỉnh đốn thì tức
khắc vui vẻ, cậu nhìn nhìn lều trại một cái cười hì hì từ túi tiền lấy
ra một cái phát xạ: “Tớ trước đem cái đại bản doanh này biến thành của
chúng ta.”
Cậu thân hình mới vừa động liền nghe phía sau có tiếng ám khí đánh úp lại, Lạc Lãng nhanh nhạy sườn lóe, thuận tay bắt lấy ám
khí, thế nhưng là một cái nồi sắt, cậu đột nhiên nhảy lên: “Nóng! Nóng!
Nóng!” Nồi sắt ở trên tay cậu nhảy qua nhảy lại, không phải không nghĩ
ném trên mặt đất, nhưng Lạc Lãng rõ ràng cảm giác được ánh mắt như băng
đao của Lăng Lan truyền đến tin tức, nếu dám ném xuống, cậu nhất định
phải chết.
Dưới loại tình huống này, Lạc Lãng liền tính lại nóng
cũng không dám dễ dàng ném xuống, chỉ có thể qua lại đổi tay vãn hồi đôi tay chính mình sắp bị nóng chín.
Rốt cuộc, nồi sắt rốt cuộc
không nóng, Lạc Lãng lúc này mới đem nồi sắt nhẹ nhàng buông, ai oán đôi mắt phiêu hướng Lăng Lan: “Lão đại, vì sao dùng nồi sắt ném tớ.” Cái
nồi sắt hung tàn bay tới vừa rồi là do Lăng Lan đá tới.
“Mở ra nhân cách bình tĩnh cực hạn.” Lăng Lan lạnh lùng mà liếc mắt một.
“Tìm tôi có việc?” Lạc Lãng thực nghe lời, Lăng Lan vừa dứt lời, cậu liền mở ra nhân cách bình tĩnh cực hạn.
“Lưu một chút trí tuệ cấp bản thể.” Lăng Lan nhàn nhạt địa đạo.
Nhân cách bình tĩnh cực hạn ánh mắt chợt lóe, lộ ra một tia kiêng kị, hắn
không thể tưởng được vị lão đại bản thể này thế nhưng biết huyền bí của
thiên phú.
“Lần sau, tôi không nghĩ lại nhìn thấy một Lạc Lãng
ngu xuẩn.” Lăng Lan vươn ngón tay điểm điểm nhân cách bình tĩnh cực hạn, “Không cần ý đồ khiêu khích tôi, tôi lúc trước chỉ đánh bại các người
là tưởng gia tăng lực lượng Lạc Lãng mà không phải cho các ngươi cướp
đoạt năng lực bản thể.” Lăng Lan vừa dứt lời, một đạo cường đại tinh
thần đánh sâu công kích vào, nhân cách bình tĩnh cực hạn cả người run
lên run lên, sắc mặt tái nhợt, hắn hai mắt không hề bình tĩnh, thế nhưng xuất hiện kinh hãi, tựa như nhìn thấy quỷ.
“Ta có thể đánh bại
các người, càng có thể mạt sát các người! Ta nhẫn nại là hữu hạn.” tầm
mắt Lăng Lan lạnh băng nhìn về phía nhân cách bình tĩnh cực hạn, sát khí vẫn luôn thu liễm ở trong cơ thể đột nhiên phóng thích, nồng đậm sát
khí làm mặt nhân cách bình tĩnh cực hạn càng thêm tái nhợt, hắn thậm chí cảm giác, cổ sát ý tràn ngập huyết sắc kia có thể hoàn toàn cắn nuốt
hắn, này rốt cuộc là cái năng lực gì làm nhân cách bình tĩnh cực hạn vừa kinh lại sợ.
“Minh bạch.” Nhân cách bình tĩnh cực hạn cắn răng trả lời.
“Gọi lão đại!” Lăng Lan hai mắt lãnh mang thoáng hiện, khí thế lại lần nữa
kéo lên, ép tới nhân cách bình tĩnh cực hạn rốt cuộc không đứng được, vô pháp khống chế mà quỳ xuống.
“Dạ, lão đại!” Nhân cách bình tĩnh cực hạn sắc mặt trắng bệch mà trả lời.
“Minh bạch như thế nào làm đi.” Lăng Lan nhìn chằm chằm đối phương tiếp tục hỏi.
“Đã biết, tôi sẽ cùng các nhân cách khác thương lượng.”
“Thương lượng?” Lăng Lan hai mắt nhíu lại, sát ý chợt lóe mà qua, nhân cách
bình tĩnh cực hạn trong lòng đột nhiên lạnh băng một mảnh, hắn phát hiện lão đại của bản thể là thật sự tưởng mạt sát những nhân cách bọn họ mà
không phải miệng nói nói, đe dọa mà thôi.
“Tôi sẽ thông tri báo
họ, nhất định có thể làm được.” Nhân cách bình tĩnh cực hạn quả nhiên
không hổ là nhân cách bình tĩnh cực hạn, nháy mắt làm ra quyết định,
quyết định hoàn toàn thần phục Lăng Lan.
Lăng Lan ánh mắt lóe
lóe, sát khí cùng do dự luân phiên thoáng hiện, Lạc Lãng thiên phú là
mặt song nhận, tuy rằng có thể gia tăng thực lực Lạc Lãng, nhưng bản thể thực dễ dàng bị nhân cách đó khống chế chiếm hữu…… Có lẽ lau sạch thiên phú Lạc Lãng đối Lạc Lãng càng an toàn.
Nhân cách bình tĩnh cực
hạn như thế nào không biết Lăng Lan do dự cùng sát ý, hắn lập tức nói:
“Lại cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ phụng bản thể làm vương.”
Lăng Lan đột nhiên trấn áp nhân cách của Lạc Lãng, mấy người khác ở đây tức
khắc khẩn trương, bọn họ biết Lăng Lan làm như vậy tất có dụng ý, cho
nên bình tĩnh mà bàng quan, không dám phát ra một chút thanh âm kinh
động hai người Lăng Lan Lạc Lãng.
Lăng Lan nhìn chằm chằm nhân
cách bình tĩnh cực hạn mấy giây, ở nhân cách bình tĩnh cực hạn sắp không chịu nổi, Lăng Lan rốt cuộc mở miệng: “Hy vọng các người nói được thì
làm được, trở về đi.”
Lăng Lan này một tiếng thật giống như cho
nhân cách bình tĩnh cực hạn tân sinh, nháy mắt liền biến mất. Lạc Lãng
nhìn chính mình quỳ, sờ sờ đầu, đột nhiên nhớ lại cái gì, sắc mặt hơi
đổi.
“Cậu biết phát sinh chuyện gì?” Lăng Lan nhàn nhạt hỏi.
Lạc Lãng sắc mặt xanh trắng biến hóa một trận, hồi lâu mới nói: “Cảm ơn lão đại, tớ hiểu được.” Anh nhìn nhìn món độ phát xạ cười lạnh một tiếng:
“Nếu không phải lão đại cậu phát hiện, t ớ liền thật thành ngu ngốc,
những người đó, thế nhưng thế nhưng……” Lạc Lãng trên mặt tức giận chợt
lóe mà qua, bọn họ thế nhưng bất động thanh sắc mà đem trí tuệ, lực
lượng thuộc về cậu lặng yên xâm chiếm, mà cậu thế nhưng chút nào cũng
không biết.