Hoàng cấp sư sĩ nói cũng được đồng bạn đồng thuận. Bởi vì Lăng Lan biểu
hiện quá xuất sắc nên cả hai người tâm vốn như nước lặng bỗng muốn thu
nhận người làm đệ tử: Ừm, có lẽ tiếp theo nên đến Trường Đệ Nhất Nam
Sinh nhìn nhóm tân sinh một chút, có khi còn phát hiện hạt giống tốt……
Mà hiện trường thì đang tranh luận xem vừa rồi là 51 hay là 52 phát. Lăng
Tiêu vẫn luôn đạm nhiên ngồi ở trên đài chủ tịch biểu tình không có bất
luận gì biến hóa, nhưng người quen thuộc ông sao có thể không phát hiện, khóe miệng Lăng Tiêu càng ngày càng cong, ý cười cũng càng ngày càng
đậm, điều này tỏ vẻ giờ phút này tâm tình ông cực cực tốt……
Tâm
tình Lăng Tiêu đương nhiên tốt bởi vì ông đã nhìn ra, và cũng chỉ có ông có thể nhìn ra, loạt súng cuối cùng của Lăng Lan có huyền cơ. Cô dùng
cơ giáp đặc cấp thành công dùng kỹ năng đứng đầu "Tịnh xạ" thuộc về
Vương bài cơ giáp mới có thể thi triển——!
"Tịnh xạ" là kỹ năng mà người điều khiển có thể đồng thời bắn ra 2 phát đạn pháo, trừ bỏ lúc
bắn họng súng có hơi nghểnh lên thì cho dù là tư thế, tần suất phóng ra
hoàn toàn giống bình thường, cho nên "Tịnh xạ" là kỹ năng công kích viễn trình khó bị phát hiện nhất, nó có tính che dấu quá cao, cho dù Cơ giáp sư có kinh nghiệm phong phú cũng vô pháp xác định là bắn đơn hay là
"Tịnh xạ". Đây cũng là nguyên nhân kỹ năng "Tịnh xạ" có thể trở thành kỹ năng chỉ dành riêng cho Vương bài đỉnh cấp, nó có thể ứng đối tất cả kỹ năng phòng ngự.
"Tịnh xạ" có thể trở thành kỹ năng của Vương bài đỉnh cấp còn có một nguyên nhân nữa chính là độ khó của nó, cơ giáp sư
có thể thi triển "Tịnh xạ" thành công thì cần phải có tốc độ tay cực
nhanh. Đương nhiên, cho dù tốc độ tay đạt tới mức yêu cầu của Tịnh xa
thì cũng chưa chắc sẽ thành công, quang não cơ giáp cũng cần phải cấp
lực, nếu là chậm chỉ 0,01 giây thì "Tịnh xạ" cũng không có khả năng bắn
ra hai phát.
Lăng Lan thành công sử dụng kỹ năng này làm trong
lòng Lăng Tiêu vô cùng kiêu ngạo, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ, con gái nhà mình tựa hồ đã tới thời kỳ phản nghịch như trong sách rồi.
Lăng Tiêu đã sớm biết Lăng Lan thăng cấp Vương bài nhưng có thể thi triển kỹ năng "Tịnh xạ" này thì ông hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì đó hoàn
toàn là hai khái niệm bất đồng. Ở cơ giáp đặc cấp, ông yêu cầu tốc độ
tay của Lăng Lan càng hà khắc, bởi vì quang não của cơ giáp đặc cấp yếu
hơn quang não của Vương bài một đường. Đừng xem thường một đường chênh
lệch nhỏ này, bởi vì không phải ai cũng có thể vợt qua được nó.
Lăng Lan thành công thi triển "Tịnh xạ" làm cô "Một chút liền bắn" cuối cùng thành công bắn ra 7 phát, nói cách khác, Lăng Lan tổng cộng bắn ra 53
phát, mà không phải như mọi người nói là 52 hay là 51 phát, số liệu này
cũng sang bằng với số phát súng kỷ lục mà Lăng Tiêu ghi lại, điều này
làm cho Lăng Tiêu không thể không kiêu nào. Cơ giáp sư có khả năng kỳ
tài ngút trời này chính là con giá của Lăng Tiêu ông. Ai còn dám nói con gái không bằng con trai chứ? Lăng Tiêu tin tưởng con gái mình nhất định sẽ sáng tạo ra kỳ tích!
Bất quá kiêu ngạo qua đi, Lăng Tiêu cũng bắt đầu phạm sầu, ông chẳng qua vì an toàn của con gái nên bảo nó thu
liễm một chút, con gái mặt ngoài thật là nghe lời, trên thực tế lại dùng động tác này tuyên cáo cô phản nghịch —— cho dù thu liễm thì nó cũng
muốn thu liễm thật bá đạo!
Lăng Tiêu lúc này nhịn không được miên man suy nghĩ, con gái nhà ông có phải đang chứng minh với ông rằng nó
không còn là đứa nhỏ cần ông che mưa che gió mà đã trưởng thành, có thể
ứng phó với mưa to gión lến bên ngoài hay không?
Nghĩ đến khả
năng này, trong lòng Lăng Tiêu có chút mất mát, mất mười sáu năm không
phải dễ dàng bù đắp như vậy, lúc ông nhận ra con gái mình không còn cần
ông nữa thì ông càng hận những người đã thiết kế hãm hại mình, khiến ông bỏ lỡ thời gian quý giá lúc còn nhỏ của con gái.
“Những kẻ đó,
tôi nhất định sẽ đòi lại từng thứ một!” Trong mắt Lăng Tiêu lộ ra một
tia lạnh lẽo, sát khí nhàn nhạt chợt lóe mà qua, đảo mắt liền khôi phục
dáng vẻ thường có, vẫn ôn nhuận như ngọc như cũ, cười đạm như trước.
Lăng Lan nhìn khoang điều khiển của đối thủ thành công bắn ra thì cả người
tức khắc thả lỏng, một phát "Tịnh xạ" cuối cùng không phải là cô cố ý.
Chỉ là lúc cô tiến vào cảnh giới đặc biệt đó thì bỗng tốc độ tay đột
phát, tốc độ tay bị hạn chế suốt nửa năm qua đột nhiên tiến vào gian
đoạn mới.
Cũng chính là thời khắc ấy, cô tự nhiên mà sử dụng
"Tịnh xạ" …… Và cuối cùng cô thành công, vốn chỉ định làm hủy nửa cơ
giáp đối phương nhưng sau khi dùng kỹ năng này, cơ giáp đối phương bị
hủy hoàn toàn.
Còn may lúc cô bắn đã chuyện lệch ra nữa độ, nếu không, bắn trúng ngay khoang cơ giáp của đối thủ thì cô lại phải ân hận rồi!
Thấy đối phương không sao, Lăng Lan liền bình tĩnh mà phân phó Tiểu Tứ xử lý những chứng cứ lưu lại do cô sử dụng kỹ năng Vương bài.Nếu như bị người phát hiện cô sử dụng kỹ năng Tịnh xạ thì cô tuyệt đối sẽ được đẩy lên
đầu sóng ngọn gió, cô tin chắc lúc ấy cho dù là cha Lăng muốn giúp cũng
vô pháp cam đoan an toàn của cô.
Tiểu Tứ thực cấp lực trực tiếp
phá hủy hộp năng lượng và bộ điện tử, nó còn che dấu làm hộp năng lượng
thoạt nhìn như là nổ hỏng đồng thời nó còn sửa luôn bản ghi của quang
não, nhưng tư liệu lưu lại trong quá trình điều khiển cơ giáp của Lăng
Lan cũng như những kỹ năng đã thực hiện đều được xóa sạch sẽ. Tiểu Tứ nó sẽ không xem nhẹ những điểm này.
Tiểu Tứ xử lý mấy thứ này thật
ra chỉ cần dùng mấy giây nhưng lúc này nó lại dùng tới một hai phút, sở
dĩ tốn thời gian như vậy là vì nó không chỉ xóa bản lưu lại mà còn sửa
nó lại cho hợp tình hợp lý. Nếu trực tiếp xóa hết thì một giây là có thể xong, như nếu xóa sạch thì cho dù không có gì để hoài nghi thì cũng có
người để í.
Bất quá, một hai phút cũng không dài, khi Lăng Lan
chậm rãi thao tác cơ giáp đáp xuống đến mặt đất thì tiểu Tứ liền báo hết thảy đã ok.
Khi Lăng Lan từ cơ giáp đi xuống thì Triệu Tuấn liền giơ 2 ngón tay của mình lên vui mừng. 52 phát, nó chính là con số mà
tất cả các cơ giáp sư viễn trình theo đuổi, đáng tiếc đó không phải con
số dễ dàng đạt tới, những người có thể tới đạt con số đó cuối cùng không phỉa là Hoàng cấp sư sĩ thì cũng là những Thần cấp sư sĩ…
Kiều
Đình bình tĩnh nhìn Lăng Lan đi tới. Nắm tay đột nhiên căng thẳng, móng
tay tựa hồ đã đâm sâu vào thịt, nhưng Kiều Đình không có cảm giác đau
đớn, anh chỉ cảm thấy đến một cổ nguy cơ cường đại ập vào trong lòng,
thậm chí sẽ nghĩ một nhân vậy xuất sắc như vậy có thể đã tiến vào Vương
bài sớm hơn anh hay không?
Nghĩ đến này khả năng, ngực Kiều Đình
liền như một lò hỏa thiêu đốt, làm anh khó chịu vô cùng. Anh hít sâu một hơi, cưỡng chế nôn nóng trong lòng …… Có lẽ sau khi trở về, anh cần
phải cân nhắc xem nên tiết kiệm năng lượng như thế nào, nâng số phát có
thể bắn trong 1 hộp năng lượng.
“Tôi sẽ không thua!” Kiều Đình
lại lần nữa ném xuống một câu liền bước lên cơ giáp của mình chuẩn bị
xuất chiến. Điều này làm cho Lăng Lan tương đối vô ngữ, tựa hồ mỗi lần
cô chiến thắng trở về Kiều Đình đều ném một câu như vậy, Kiều Đình này
rốt cuộc có bao nhiêu kiêu ngạo mới có thể bám riết không tha mà muốn
thắng cô như thế? Thậm chí không tiếc muốn phục chế thủ pháp công kích
cũng muốn đánh bại cô? Chẳng lẽ không không biết câu nói núi cao còn có
núi cao hơn sao, có ai lại bất động đứng một chỗ chờ người đuổi theo
chứ.
Trường quân đội Kinh An thua ván thứ hai, hơn nữa còn thua
cực thảm. Tuy rằng Chu Cảnh đúng lúc bắn ra, vẫn chưa bị thương, nhưng
sau khi nhân viên công tác kiểm tra cơ giáp Chu Cảnh thì liền tuyên bố
cơ giáp đã không thể sửa được nữa, sắc mặt mấy người trường Kinh An tức
khắc nan kham lên, cảm giác giống như bị đánh một phát cực mạnh vào mặt…
Đặc biệt là đã khi Chu Cảnh biết mình thua như thế nào thì càng hận Lăng
Lan, hắn cảm thấy chính mình thua quá oan, chỉ là một cái sơ sẩy trúng
kế của đối phương, không có phòng bị mới bị đối phương đánh lén mà thua.
“Tuy rằng kết cục chúng ta thua đã định, nhưng chúng ta không thể làm Trường Đệ Nhất Nam Sinh cạo đầu trọc chúng ta, như thế nào cũng muốn thắng một trận!” Đoàn trưởng mang đoàn Kinh An thấy thế cổ vũ nói.
Trước
khi Kiều Đình xuất chiến mà Trường Đệ Nhất Nam Sinh đã thắng hai trận
thì liền tỏ vẻ bọn họ không có khả năng thắng lợi, bởi vì bọn họ không
thể chống lại Kiều Đình, bọn họ chỉ hy vọng trước khi thua hoàn toàn có
thể thắng 1,2 trận để vãn hồi thể diện của đội xếp thứ 6 bọn họ.
Bất quá loại này kỳ vọng bọn họ tức khắc tan biến khi nhìn thấy Kiều Đình
là tuyển thủ ván thứ ba. Người đội viên thứ 3 của Kinh An lên sân khấu
vẻ mặt ảm đạm, nếu là có thể, hắn thật không muốn lên sân khấu bị Kiều
Đình ngược, cấp bậc chênh lệch làm hắn căn bản không có đường sống đánh
trả …… Hắn chỉ hy vọng, Kiều Đình chiến ý không đạm, để hắn tận khả năng mà duy trì xuống, không cần quá mất mặt.
Có lẽ bị 52 phát súng
của Lăng Lan kích thích ( bởi vì không có người nghĩ đến có người có thể dùng cơ giáp đặc cấp thi triển ra kỹ năng Vương bài đứng đầu "Tịnh xạ", hơn nữa hai vị Hoàng cấp sư sĩ theo dõi toàn trường đưa ra phán đoán
nên cuối cùng Lăng Lan được xác nhận bắn tổng cộng 52 phát), Kiều Đình
công kích cực kỳ mãnh liệt, mở màn liền cấp tốc kéo khoảng cách, khoảng
cách vừa đến, liền dùng hai Kỹ năng cao cấp, đem đối thủ phong sát tại
chỗ.
Trận thi đấu này cũng được ghi lại là trận đấu có thời gian diễn ra ngắn
nhất, viễn trình cũng không giống cận chiến, có thể đánh giáp lá cà,
phân cao thấp. Viễn trình cần thời gian để kéo khoảng cách, nhắm bắn rồi bắn, đây chính là nguyên nhân vì sao trận đấu của các viễn trình sư
thường dài hơn cận chiến sư. Cho dù là Vương bài sư sĩ như Kiều Đình
cũng vô pháp dành chiến thắng trong thời gian ngắn hơn cận chiến.
Bất quá này đó đều không đủ để ảnh hưởng tới việc Kiều Đình trở thành người được hoan nghênh nhất trong đại hội lần này, liền tính Lăng Lan thực
hiện 52 phát cũng bị kỉ lục của Kiều Đình che dấu.
Lăng Lan đối
với điều này thập phần vừa lòng, cô đột nhiên phát hiện kỳ thật loại
nghiêm túc này của Kiều Đình cùng với thái độ cái gì cũng so với cô thật ra không có gì không tốt, Kiều Đình hoàn toàn có thể làm tấm mộc cô, để cô ẩn thân ở phía sau.
“Có lẽ, có thể lại kích thích Kiều Đình một chút để anh ta biểu hiện càng ưu tú!” Lăng Lan vuốt cằm mà nghĩ.
Trường Đệ Nhất Nam Sinh thắng 3, đánh bại Kinh An giúp cho bọn họ tiến vào top 4. Mà lúc này, trận đấu của 3 trường khác cũng đang diễn ra. Mấy người
Lăng Lan ở phía sau đài trừng mắt nhìn màn hình lớn phát tin tức, Trường Đệ Nhất Tổng Hợp cũng đánh bại đối thủ, là trường thứ 2 tiến vào top 4. Theo sát là Trường quân đội Đệ Tam Nam Sinh, chỉ là thời gian hai
trường dành chiến thắng chênh nhau 2, 3 phút.
Một vị trí cuối
cùng của top 4 cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt. Trường Đệ Nhị Nam Sinh
ngoài ý muốn bị thua, làm top 4 kiên định bất di mấy năm bị thiếu một
góc, điều này cũng làm 2 trường đứng thứ 5 Khải Quang và thứ 7 Diệu
Hoàng đụng nhau. Bọn họ đều không muốn từ bỏ cơ hội tiến thêm 1 bước.
Sauk hi trả qua 5 trấn thi đấu, Khải Quang dưới sự quyết định của chủ
trọng tài, bắt lấy cơ hội thắng cực mong manh tiến chân vào top4.
Tám đội đầu rốt cuộc tìm ra được top 4, hai trường còn lại là Trường Đệ Nhị Nam Sinh cùng trường quân đội Quốc Phòng đứng cuối cùng cũng bắt đầu
trận khiêu chiến của mình. Đã bị thua và dành vé vớt để vào, bọ họ cũng
không còn cuồng vọng tự phụ như đầu, Trường Đệ Nhị Nam Sinh vì bảo đảm
thắng lợi nên bọn họ cẩn thận chọn trường có thực lực kém cỏi nhất, cũng nắm chắc dành phần thắng nhất để khiêu chiến, trường Quân đoàn 09.
Phải nói, Tưởng Thiếu Vũ xuất chiến làm thực lực Trường Đệ Nhị Nam Sinh
thẳng tắp bay lên, dành chiến thắng sau 3 ván, bọn họ thắng trường Quân
đoàn 09 và thay thế được vị trí của đối phương, tiến vào top 8, mà
trường Quốc Phòng cũng không may mắn như vậy, khổ chiến năm trận, cuối
cùng vẫn thua.
Mà giờ phút này, Trường Đệ Nhị Nam Sinh cùng 3 trường khác tiến vào top 8 một lần nữa được có cơ hội khiêu chiến top 4.
Một vòng đấu tới lui cạnh tranh vị trí top 4 cứ như vậy diễn ra, các trận
đấu buổi sáng toàn bộ kết thúc, danh sách top 4 mới chính thức ra lò,
không có quá nhiều sự thay đổi, gồm Trường Đệ Nhất Nam Sinh, Trường Đệ
Nhị Nam Sinh, Đệ Tam Nam Sinh cùng Tổng Hợp Đệ Nhất.
Trải qua
thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi để nghĩ ngơi, các trận thi đấu buổi chiều
lại tiếp tục được tiến hành, lúc này, vô luận là người xem đang có mặt
tại Khải Minh hay người xem qua tivi được phát sóng trực tiếp thì mọi
công dân Liên Bang đều đang tập trung về sàn cách đấu này, chờ đợi 2
trận bán kết và trận chung kết cuối cùng.
Ở hậu trường chờ danh
sách cuối cùng được công bố, tâm trạng mỗi trường đều khác nhau, năm
người của Trường Đệ Nhất Nam Sinh vẫn ngồi ổn như Thái Sơn, thập phần
bình tĩnh, vô luận gặp đối thủ nào bọn họ đều tự tin tiến vào trận chung kết.
Mà 3 trường quân đội khác lúc này lại lo lắng sốt ruột, bọn họ lo lắng nhất đương nhiên là đụng phải Trường Đệ Nhất Nam Sinh. Trước không nói bọn họ có—— Vương bài sư sĩ Kiều Đình; ở ngay phía sau Kiều
Đình còn có Vương bài trá hình Triệu Tuấn; ngoài ra bọn họ còn có một
nhân vật có cơ sở hoàn mỹ, sáng tạo ra kỹ thuật được lấy tên, lại còn
bắn ra số phát súng gần như hoàn mỹ Lăng Lan, còn có đặc cấp đỉnh Mục
Thiếu Vũ; cùng với Đặc cấp sư sĩ Hàn Dục; mỗi người đều khó thua.
Bọn họ đều rõ ràng, nếu ở vòng bán kết liền gặp Trường Đệ Nhất Nam Sinh thì tuyệt đối bi kịch, cho dù may mắn gặm được khối đá này thì bọn họ cũng
không có tinh lực để phân cao thấp với đối thủ ở vòng chung kết. Có mấy
đội viên của trường quân đội thậm chí âm thầm cầu nguyện, hy vọng thần
linh qua đường giúp bọn hắn một phen, ngàn vạn ngàn vạn không cần đụng
tới Trường Đệ Nhất Nam Sinh ở vòng bán kết ……
Cho dù lo lắng như thế nào thì thời khắc quyết định vận mệnh vẫn đến, luôn có 1 trường trở thành vật hy sinh.
Khi danh sách đối chiến xuất hiện trên màn hình lớn thì trường Đệ Tam Nam
Sinh chỉ có thể thở dài vì vận khí của bọn họ không tốt, đụng phải
trường Đệ Nhất Nam Sinh ở vòng bán kết!
Nhóm Lăng Lan vẫn dùng
cách cũ để lựa chọn thứ tự xuất chiến, dùng oẳn tù xì, lúc này Hàn Dục
rốt cuộc xoay người hát bài hát nông nô vùng lên, dành được vị trí xuất
chiến đầu tiêu. Mục Thiếu Vũ cũng biểu hiện không kém, kế Hàn Dục, bắt
lấy ván thứ hai, ván thứ ba còn lại là Triệu Tuấn, cuối cùng là trận
quyết đấu của Kiều Đình cùng Lăng Lan, Kiều Đình rốt cuộc thắng hiểm
Lăng Lan, dành vị trí thứ 4 mà Lăng Lan bất đắc dĩ áp chót, trở thành
người áp trận.
Trên thực tế, Lăng Lan và Kiều Đình đều biết ván
thứ nhất của Hàn Dục thật không lạc quan, dù sao đối thủ của hắn cùng là tay viễn trình công kích, thậm chí đã đạt tới đỉnh đặc cấp, mạnh hơn
Hàn Dục một cảnh giới, trừ phi Hàn Dục có thể đột phá trong lúc chiến
đấu, còn không không thể có khả năng thắng.
Cho dù như thế, đám
người Kiều Đình Lăng Lan vẫn dành 1 chút hy vọng vào đồng đội, hy vọng
Hàn Dục biểu hiện thật tốt trong trận đấu này. Bất quá hy vọng là hy
vọng, hiện thực lại tàn nhẫn, Hàn Dục vừa mở màn đã bị đối phương ngăn
chặn, đồng dạng viễn trình, Hàn Dục bị đối phương đánh không có bất cứ
đường thoát nào, chỉ có thể mệt mỏi né tránh, căn bản không thể nào nói
đến phản kích. Bất quá, cũng là trận này làm mọi người biết tới năng lực né tránh xuất sắc của Hàn Dục, cho dù bị đánh không ngẩng đầu nhưng
cũng không bị đối phương bắn trúng quá nhiều.
Hai người một đánh
một trốn, rốt cuộc đem thời gian thi đấu kéo dài đến hết. Hàn Dục không
ngoài ý muốn thấp điểm hơn đối thủ mà thua cuộc, kết quả này Hàn Dục đã
sớm biết rõ ràng trong lòng, trở về cùng đám Lăng Lan chào hỏi xong liền ngồi yên một bên, bộ dáng như người mất hồn.
Tuy rằng Hàn Dục
tính cách có chút khiến người ghét, nhưng bọn Kiều Đình cũng nhìn những
trận đấu mà Hàn Dục tham dự thì hắn đều cố gắng hết sức. Cả trận đấu
ngày hôm nay cũng vậy, tuy thua nhưng Hàn Dục vẫn lấy yếu đấu mạnh, kiên trì đến khi thời gian kết thúc. Có thể thấy được trong lúc thi đấu hắn
đã nỗ lực như thế nào.
Cho nên sau khi Hàn Dục trở về biểu hiện
khác thường, Triệu Tuấn cùng Mục Thiếu Vũ đều lo lắng, Mục Thiếu Vũ bởi
vì muốn chuẩn bị thi đấu nên chỉ có thể tạm thời đem lo lắng trong lòng
ném một bên, bước lên cơ giáp làm điều chỉnh cuối cùng.
Triệu
Tuấn chần chờ một chút liền đi về hướng Hàn Dục, muốn hỏi thăm một chút
Hàn Dục làm sao, dù sao anh cũng ở dưới trướng Hàn Dục bốn năm, tuy rằng chỉ lợi dụng lẫn nhau là nhiều nhưng thời gian dài ở chung hợp tác vẫn
có chút cảm tình, anh cũng muốn quan tâm đối phương một chút.
Triệu Tuấn vừa mới duỗi tay chuẩn bị đánh thức đối phương thì một bàn tay so
với anh còn nhanh hơn, lúc chuẩn bị đụng Hàn Dục thì liền bắt được cổ
tay anh.
Triệu Tuấn chỉ cảm thấy tay tê dại, rốt cuộc không thể
động đậy, anh ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn người chặn mình thế nhưng là Lan lão đại.
“Trận chiến vừa rồi đã giúp Hàn đội trưởng học được chút thứ.” Lăng Lan một bên nói chuyện một bên buông tay.
Triệu Tuấn lại lần nữa kinh ngạc: “Lan lão đại, cậu nói Hàn Dục…… Hắn ngộ?”
Triệu Tuấn tuy rằng hỏi nhưng lại không muốn được đáp án, bởi vì anh rõ
ràng Lăng Lan từ trước đến nay không nói sai, nếu lão đại nói ngộ thì
như vậy Hàn Dục tất nhiên là ngộ.
Trong lòng Triệu Tuấn lúc này
nhịn không được vừa hâm mộ vừa ghen tị Hàn Dục, này đến cùng là phúc
duyên bao lớn mới có thể ngộ đạo a. Triệu Tuấn nghĩ đến chính mình tức
khắc rơi lệ đầy mặt, sao anh không may mắn như vậy chứ? Mỗi ngày đều hy
vọng mình ngộ được thứ gì để xuyên qua tấm chắn kiên cố bước tới Vương
bài, không biết tới khi nào nó mới có thể lơi lỏng được.
Biết Hàn Dục ngộ đạo, Triệu Tuấn cũng không quấy rầy. Mười lăm phút qua đi, đến phiên Mục Thiếu Vũ lên sân khấu!