Trước ngày chính thức nhập học một ngày, Lăng Lan từ chối ý định muốn
đưa mình đi của Lam Lạc Phượng, chỉ để cho quản gia Tần theo cô làm thủ
tục nhập học.
Không có biện pháp, ai bảo sáng sớm nay mắt trái
của Lăng Lan giựt không ngừng, tuy cô không phải là người mê tín nhưng
vì an toàn, nên cô bắt buộc phải để mẹ mình ở nhà.
Đương nhiên,
lúc Lăng Lan ngồi vào H-Bahn liền cùng tiểu Tứ thảo luận về nguyênnhân
củaloại phản ứng sinh lý này, bất quá cả hai người đều không hiểu phản
ứng này bắt nguồn từ đâu nên ai cũng không thể phân tích được gì, cuối
cùng càng nói càng không hiểu gì.
Nhìn hai mắt ngưỡng một của
tiểu Tứ hướng về phía mình để học hỏi về loại phản ứng này (mà Lăng Lan
cũng không biết) Lăng Lan thẹn quá thành giận trực tiếp chấm dứt đề tài
vô nghĩa này, trực tiếp đem hiện tượng này gán thành hiện tượng khó lý
giải, thế mà Tiểu Tứ không rõ chân tướng lại tiếp tục nhìn cô với ánh
mắt sung bái.
Lăng Lan đắc ý rất nhiều, cũng rất chột dạ quay đầu không dám lại nhìn: Ấy, cô cũng không muốn dụ dỗ trẻ nhi đồng a.
Trong lúc đang tự kiểm điểm loại bỏ cảm giác tội lỗi, ánh mắt Lăng Lan chợt
lóe, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mà giờ phút này, Lăng Tần quản
gia cũng phát hiện ra nguy hiểm, vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh: "Lăng Linh
thất, cắt khẩn cấp chuyển sang hình thái phòng ngự, đồng thời phát ra
tín hiệu báo nguy.”
"Xác nhận, bắt đầu chuyển đổi trạng thái. "
Là một chiếc xe chuyên dụng dành cho chủ của một gia tộc, đương nhiên
Lăng Linh thất cũng không thể chỉ là một chiếc H-Bahn phổ thông.
Sau khi Lăng Linh thất lên tiếng trả lời, Lăng Lan liền nhìn thấy bên ngoài chiếc xe được bao lại bởi một vòng bảo hộ trong suốt hình hình tròn, mà cô và Tần quản gia cũng được một đường dây an toàn cố định lại, sau Đó
Lăng Linh thất bắt đầu tăng tốc độ thêm một nấc, cấp tốc lao về phía
trước.
Nhưng cho dù Lăng Linh thất ứng biến nhanh như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi công kích của đối phương.
Lăng Lan trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, hai tay nắm giữ bên người bắt tay.
"Bùm", một tiếng nổ lớn vang lên. Bên trong xe, tiếng cảnh báo của Lăng Linh
thất không ngừng lặp đi lặp lại. "Cảnh báo, cảnh báo, xe bị tiêu hao
28,72%, còn lại 71,28%, chỉ có thể nhận thêm hai đợt công kích." Lăng
Linh thất rốt cục khống chế lại được chiếc xe đồng thời báo cáo cấp độ
hao tổn.
"Lăng Linh thất, thay đổi tuyến đường định sẵn, chấp
nhận chạy không quỹ đạo, cố gắng tránh sự truy đuổi của bọn họ." Trong
ánh mắt Lăng Tần không chút nào che giấu vẻ ngoan lệ của bản thân, dám
làm tổn thương đến hi vọng của Lăng gia, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Vâng!" Lăng Linh thất cải biến phương pháp vận hành,mà ở trên không trung cũng không ngừng thay đổi phương hướng, thành công tránh được mấy đợt công
kích viễn trình.
Bên trong xe, Lăng Tần bình tĩnh kéo tay nắm ở
phía trước ghế ngồi, "Tách", một cái cái thùng lớn liền xuất hiện trước
mặt Lăng Lan, bên trong có áo phòng hộ và một vài vũ khí.
Đã học qua về phương diện này Lăng Lan biết bên trong có hai khẩu súng, một
khẩu là súng laser phân hạt, một khẩu khác là súng lục có khả năng đông
lạnh, hai quả đạn pháo, hai quả bom cay, một quả bom sương mù, đương
nhiên còn có hai thanh đao sắc bén dùng để cận chiến. Dựa theo cách nói ở kiếp trước thì hai thanh đao kia tuyệt đối sắc bén đến mức có thể chém
sắt như chém bùn.
Những thứ vũ khí này nguyên bản đều bị quân đội khống chế, không cho phép người dân sử dụng, nhưng chỉ cần là người thì tất có dục vọng, bất luận cái gì, kể cả những thứ bị cấm sử dụng, nó
càng dễ dàng tuồng ra ngoài. Vả lại Lăng gia là một gia tộc lập nghiệp
từ việc hưởng quân công, cùng quân bộ có dây mơ rễ má với nhau nên để có được số vũ khí này cũng không khó khăn.
Lăng Lan nhìn trước mặt mình cũng có một tay nắm như vậy thì cũng bắt chước làm theo, cô dùng
sức kéo thì trước mặt cũng xuất hiện một cái thùng như vậy.
Lăng Tần giải thích cho Lăng Lan vì sao số vũ khí này lại xuất hiện ở
đây:"Chỉ cần hệ thống phòng ngự khẩn cấp mở ra thì hộp vũ khí cũng đồng
thời mở ra, nếu là ở trạng thái bình thường thì cho dù cậu có kéo cũng
sẽ không xuất hiện."
Lăng Tần ý bảo Lăng Lan dựa theo phương pháp của mình để mặc áo phòng hộ, a¬¬i cũng không biết H-Bahn có thể duy trì bao lâu, nhất định phải nhanh chóng làm những biện pháp tốt nhất để bảo vệ mình.
Lăng Lan gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô lưu loát mặc bộ
phòng hộ vào, tiếp theo cầm lấy kia hai thanh đao chém sắt như chém bùn
đoản kia cột ở hai bên chân. Nghĩ nghĩ một chút rồi đem khẩu súng lục
kia cũng giắt sau lưng. Tuy khẩu súng lục có tác dụng đông lạnh này
không có lực sát thương mạnh như khẩu laser kia, nhưng thắng thua không
chỉ ở vũ khí, nó còn tùy thuộc vào người sử dụng, đối với một cô bé mới
sáu tuổi thì súng lục này chính là giới hạn sử dụng. Cuối cùng lại đem
hai quả đạn pháo đặt trong túi của bộ đồ phòng hộ, rồi để lại các loại
đạn khác.
Vũ khí không chỉ quan trọng ở chỗ mạnh mà còn dựa vào
sự thích hợp, dưới sự dạy bảo của LĂng gia cũng như ở trong không gain
học tập, Lăng Lan nắm rất rõ đạo lý này.
Lăng Tần ở bên cạnh thấy
thế âm thầm gật đầu, những vũ khí mà Lăng Lan lựa chọn đều là những loại thích hợp nhất, tuy hai loai vũ khí còn lại có thể quấy nhiễu đối
phương nhưng nếu người sử dụng không có vũ khí tự vệ thì sau khi tấn
công hết cũng chỉ có thể chờ chết.
Lúc này, nhóm người của tiểu
đội 413 vẫn luôn bảo vệ tử xa vì sợ phát hiện thấy mục tiêu mình bảo vệ
bị công kích bất ngờ thì cũng kịch liệt hoảng hốt, da đầu đều đau.
"Chết tiệt, các anh em không muốn chết thì lao lên.” 413 đang điều khiển cơ
giáp của mình nhanh chóng hướng về phía đang gặp chuyện nguy hiểm mà lao tới. Bên trong cơ giáp, sắc mặt anh ta tái nhợt, trắng bệch, nếu Lăng
Lan dưới sự bảo vệ của bọn họ mà gặp chuyện không may thì bọn họ nhất
định sẽ bị đội trưởng ma quỷ nhà mình lột da đến chết.
Trong
khoảng thời gian này, tiểu đội của 413 cực kỳ vui vẻ, Lăng Lan không
phải là đứa trẻ thích ra bên ngoài nên công việc bảo vệ của bọn họ cũng
vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần đi một vòng xung quanh Lăng gia kiểm tra là
được.
Lúc này, sáu người cùng đồng thời mở hết mã lực lao về phía trước, khi bọn họ càng lúc càng tiến gần mục tiêu thì…
"Cẩn thận, tản ra!" Đi đầu, 413 cả người lông tơ dựng thẳng, điên cuồng hét lên một tiếng, đi đầu hướng bên cạnh né.
Lục bóng dáng đồng loạt tản ra, mà nơi vị trí bọn họ vừa đứng, một luồng ánh sáng đã bắn tới khiến nó vở tung.
"Số 2, bình thường!”
"Số 3, đùi phải bị đông lạnh!”
"Số 4, bình thường!”
"Số 5, tay trái mất khống chế!”
"Số 6, bình thường!”
Năm người đội viên nhanh chóng thông báo tình trạng cơ giáp của mình với
413, số 3 và số 5 xuất hiện tình trạng tổn thương sau vụ công kích.
"Số 4, số 6 bảo vệ số 3, số 5, số 2 cùng tôi lên.” 413 nhanh chóng ra lệnh.
"Vâng, đội trưởng!"
Giờ phút này trước mặt 413 bỗng nhiên xuất hiện một chiến đội cơ giáp, bọn
họ theo các góc khác nhau xuất hiện, những cơ giáp chỉnh tề, được võ
trang đến tận răng lộ ra những vũ khí hạng nặng mà mình được trang bị,
điều này khiến cho khuôn mặt 413 âm trầm như nỗi bão.
413 mở ra
phím call: "Các ngươi là thuộc quân nào? Đến đến đây muốn làm gì?" Loại
cơ giáp được trang bị đầy đủ vũ khí như vậy chỉ được lưu hành nội bộ
trong quân đội, nó là một trong những thứ vũ khí được quân bộ kiểm soát
rất chặt chẽ, không cho phép xuất hiện ở bên ngoài, những người này
khẳng định đến từ quân đội. Có thể im hơi lặng tiếng an bày một đội cơ
giáp chiến xuất động, chỉ có thể là quân bộ cao tầng .
Rốt trong hệ thống quân bộ cao tầng, người nào muốn giết Lăng Lan? Chẳng lẽ trong Liên Bang thật sự có nội gián?
Nhưng vì một mầm non ưu tú nho nhỏ mà vận dụng đến những vũ khí này cần thiết sao? Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị bại lộ sao?
413 còn không biết Lăng Lan chính là con của Lăng Tiêu, nếu như anh ta biết được điều này có lẽ sẽ rõ vì sao có người trăm phương ngàn kế muồn hại
Lăng Lan.