Giám khảo bị đánh té lăn trên đất phản ứng rất nhanh, trực tiếp một động tác quăng người liền đứng thẳng dậy.
Tuy rằng một kích kia của Lăng Lan thoạt nhìn rất mạnh có thể làm giám khảo bỗng chốc bay ra ngoài, nhưng trên thực tế lại không làm giám khảo bị
thương quá nặng, chỉ là trên má trái của anh ta bị bầm xanh một mảng.
Đương nhiên Lăng Lan cũng chỉ cần như vậy, vì chứng minh bọn họ không phải dễ bị ức hiếp.
Giám khảo đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhưng trên mặt lại nghiêm túc
lạnh lùng. Anh ta đưa tay lên chạm vào vết thương của mình, không có cảm giác gì ngoài cảm giác đau đớn, nhưng anh ta, một cảm giác chua xót
trào lên.
Đúng vậy, đó là một loại phẫn nộ, một loại thất vọng,
anh ta không bởi vì bị Lăng Lan đánh trúng mà tức giận, nhưng lại cực
giận với biểu hiện ích kỷ vừa rồi của Lăng Lan, điều này khiến anh ta
thấy vô cùng thất vọng và đau đớn.
Giám khảo không thể tưởng được đứa nhỏ trước mắt nổi trội trên tất cả phương diện vậy mà lãnh khốc vô
tình như thế, vì đạt được mục đích đem đồng đội trở thành ván đỡ cho
mình.Anh ta tuy rằng thất thủ mà sững người nhưng vẫn nhớ rõ ràng, vì
sao lại phát cuồng tấn công, vì sao đúng thời khắc đó Tề Long lại lao ra trước mặt mình.
Càng ác liệt hơn là sau khi đánh trúng mình,
Lăng Lan lạivới thương thế của đồng đội, chỉ chú ý đến thành tích của
bản thân. Loại hành vi tư lợi này rốt cục chọc giận giám khảo, anh ta
quyết định không để Lăng Lan có cơ hội tiến vào ban 1 đặc biệt nữa, Liên Bang tuyệt không thể toàn lực bồi dưỡng một kẻ lãnh khốc vô tình như
thế, những kẻ chỉ biết đến lợi ích cho bản thân thì không thể nào trở
thành quân nhân được, nếu trở thành quân nhân thì đó chính là mối nguy
không chỉ cho chiến hữu mà còn gây hại cho toàn Liên Bang.
Không đợi giám khảo nổi đóa thì một màn tiếp theo làm anh ta choáng váng.
Chỉ thấy Lăng Lan đi đến bên cạnh người đang nằm hôn mê trên mặt đất, miệng vẫn còn trào máu Tề Long, "cậu" dùng chân đá đá vào thân thể Tề Long,
vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đã đánh xong, cậu còn không đứng dậy?
Có phải diễn quá nhập thần rồi hay không?"
Tề Long ngồi bật dậy,
vẻ mặt ngây ngô cười nói: "Thật sự đánh ngã hả?" Khi nói chuyện máu bên
khóe miệng vẫn trào ra khiến cho người khác thấy mà ghê người.
Lăng Lan đắc ý nói: "Đương nhiên, cũng không xem xem bản đại gia là ai?" Lúc cần thiết thì cũng nên thể hiện mình là trẻ con, Lăng Lan tự biết hôm
nay mình biểu hiện có chút quá mức, đành phải tận lực giả bộ để không
thể bị nghi ngờ.
Tề Long liên tục gật đầu, vẻ mặt bội phục nói:
"Ừ, Lăng Lan quả nhiên cậu mạnh hơn tớ." Nói xong cậu ta vẻ mặt tranh
công nói: "Có phải tớ diễn rất sống động hay không?"
Lăng Lan không để ý chỉ gật nhẹ đầu còn vỗ vỗ đầu nhỏ của Tề Long vẻ tán dương.
Được rồi, bộ dạng này của Tề Long làm cô nhớ tới mấy chú cún nhỏ ở kiếp
trước, bộ dáng làm nũng đó thật sự đáng yêu đến chết người khiến cô
không nhịn được muốn nhéo nhéo mấy cái cho đã ghiền.
Tề Long đĩnh đạc đại danh cũng không biết mình vừa bị Lăng Lan ăn đậu hủ, cũng không biết hình tượng của mình trong lòng Lăng Lan tuột dốc không phanh trở
thành một thú cưng đáng yêu, lúc này cậu chỉ cảm thấy vui vẻ vì được
người khác tán dương. Cậu cao hứng mà bò dậy, lúc đứng lên cũng không
quên dùng đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên khóe miệng. Chẹp chẹp vài
tiếng, có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc, lãng phí nhiều thuốc năng lượng như vậy, hương vị thực ngon, tớ chưa từng ăn qua thuốc nước năng lượng
nào ngon như vậy.”
Lăng Lan nghe vậy âm thầm trợn trừng mắt, thầm nghĩ: “Đương nhiên ăn ngon rồi, đó đều là những bình thuốc năng lượng
vị cà chua mà cô đã khổ tâm nghiên cứu rất lâu đó, có thể so sánh với
thuốc năng lượng ở đây sao?” Nhắc tới hương vị đó ở thế giới này, Lăng
Lan nhịn không được mà rùng mình, cái hương vị kia thật sự không phải là để cho người ăn mà, cho dù là mèo chó của vạn năm trước cũng không muốn ăn ấy chứ.
Lăng Lan không phải làm là người muốn bản thân bị ủy
khuất, nếu không thể tiếp nhận thứ gì thì cô chỉ có thể…. thay đổi thứ
đó để nó hợp với mình. Rất may là Lăng Lan cũng có Tiểu Tứ bên cạnh nên
rất nhanh cô đã có thể nghiên cứu ra loại thuốc nước có vị trái cây, cà
chua chính là một trong số đó.Vì sao cô lại đưa cho Tề Long hương vị đó. Bởi vì hương vị cà chua này có màu giống với mà máu, rất dễ làm cho
người khác hiểu lầm, nó cũng khiến cho việc giả vờ bị thương của Tề Long càng thêm chân thật.
Nhìn thấy bộ dạng Tề Long vẫn sinh long
hoạt hổ như cũ mà bật dậy, Hàn Kế Quân sắc mặt rốt cục cũng khôi phục
bình thường vẻ mặt hoang mang hỏi: "Cái này đến cùng là có chuyện gì?"
Vừa rồi Tề Long thoạt nhìn giống như bị trọng thương thật sự, khiến cậu
hoảng sợ không thôi.
Câu hỏi của Hàn Kế Quân cũng là nghi vấn
trong lòng của giám khảo, bất quá cho dù hiện tại anh ta không biết rõ
tình hình cụ thể chi tiết, nhưng cũng biết mình khẳng định đã bị hai đứa trẻ trước mặt lừa rồi. Không nghĩ tới người có thần kinh bách chiến như anh ta cũng có ngày bị hai đứa trẻ sáu tuổi vắt mũi chưa sạch đừa giỡn.
Nhưng mà anh ta một chút cũng không tức giận, ngược lại trong lòng lại xuất
hiện ra một ít khoái ý. Đứa trẻ mà anh ta coi trọng nhất, có năng lực
nhất, tốt nhất cũng không tệ như hắn tưởng.
Tề Long nghe thấy câu hỏi của Hàn Kế Quân thì vội giải thích: " Hồi nãy, lúc tớ bị giám khảo
đánh bay thì Lăng Lan tới đưa thuốc năng lượng cho tớ, lúc cậu ấy đưa
lưng về phía giám khảo thì đã nhanh đưa ra ý tưởng muốn diễn ra một màn
như vậy, giả vờ bị thương ấy mà.”
Tề Long cười hì hì vuốt cái ót, ngượng ngùng vì bản thân đã khiến cho mọi người lo lắng: "Cho nên lúc
giám khảo đánh trúng tớ đã giả bộ bị thương ngã xuống đất hôn mê.”
Giám khảo đăm chiêu nhìn về phía Lăng Lan, anh ta đột nhiên lạnh lùng nói:
"Nhóc con, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ sai lầm sao? Nếu như ta thu tay
không kịp thời, kế sách của ngươi nhất định sẽ làm Tề Long bị thương,
thậm chí hủy luôn tương lai của nó, như vậy thì sao?”
Lăng Lan
không hiểu nói: "Chẳng lẽ giám khảo sẽ thất thủ sao?" Ngụ ý, cô hoàn
toàn tin tưởng giám khảo có thể khống chế được chính mình.
Tề
Long tiếp tục ngây ngô cười, tín nhiệm trên mặt cũng không có đổi, Hàn
Kế Quân tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lăng Lan có chút
không rõ ràng, vừa có bội phục vừa có một chút tức giận, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Lời nói của Lăng Lan khiến giám khảo cực kỳ muốn nổi đóa nhưng lại không thể phản bác gì, anh ta phát hiện
mình không có cách nào nói lại với đứa trẻ đang đứng ngang nhiên trước
mặt này, không thể không thừa nhận Lăng Lan nói không sai, anh ta đích
xác không thất thủ, nếu không phảilà vì máu tươi phun ra từ miệng Tề
Long quá thật, khiến cho anh ta phân tâm tự hoài nghi chính mình, nói
đến cùng vẫn là do anh ta không đủ tự tin vào chính mình.
Giám khảo cười khổ, Lăng Lan vậy mà giúp cho anh ta nhìn vào nhược điểm của chính mình, thật sự là quá mất mặt mà.
Tiểu tử này thật sự là yêu nghiệt mà, gan lớn không nói, còn rất thận trọng, cũng là một người đủ ngoan. Càng đáng sợ là nó có năng lực khiến cho
người khác tin phục, nếu Tề Long và Lạc Lãng cũng không có bất kỳ ý kiến gì, hoàn toàn tín nhiệm đem mọi chuyện cho Lăng Lan an bày.
Cuối cùng còn phát hiện ra nhược điểm của mình, hẳn là nó biết mình không
dám rat tay quá mạnh làm bị thương bọn họ nên mới dám liều như vậy, cho
nên nếu có người bị thương mình nhất định sẽ sốt ruột khi đó sẽ xuất
hiện lỗ hỗng mà để bị tấn công.
Giám khảo lắc đầu thở dài, thật
sự là không nên lừa trẻ con bây giờ mà. Anh ta tức giận nói: "Lần này,
các ngươi đều đủ tư cách!"
Lời nói này của giám khảo làm cho bọn
nhỏ vui vẻ nhảy dựng lên, như vậy là bọn họ có thể vào học viện đồng
quân của trung tâm Liên Bang học rồi. Đương nhiên có thể tiến vào ban 1
đặc biệt không thì còn phải xem số điểm mà giám khảo cho như thế nào.
Chỉ cần tổng điểm của 4 mục nằm trong top 100 thì có thể vào học ở ban
đặc biệt rồi.
Giám khảo không quản bọn nhỏ đang nhảy nhót trước mắt, tự mở liên lạc khí ra, ấn xuống nút khảo nghiệm hoàn thành.