Tuy kiểu phán đoán này khiến trong lòng Lý Lan Phong không hề thấy thoải
mái chút nào, cảm giác chênh lệch quá lớn sẽ khiến anh vất vả khi đuổi
theo, nhưng anh sẽ không vì vậy mà không công nhận thực lực của đối
phương.
“Không có khả năng đi……” Triệu Tuấn kinh ngạc mà trả
lời, cùng Vương cấp sư sĩ đấu, cho dù chỉ là chỉ đạo chiến thì lấy dùng
cơ giáp trung cấp để đấu với vương cấp không thể nghi ngờ là một loại vũ nhục.
“Có lẽ, ở đây còn có thâm ý gì khác cũng không chừng.” Lý Lan Phong vuốt cằm bắt đầu suy tư lên.
“Thâm ý gì ?” Triệu Tuấn khó hiểu hỏi.
“Có thể là việc dùng cơ giáp cấp thấp thực hiến các kỹ thuật cao cấp có thể có lợi cho việc lĩnh hội những kỹ năng cao cấp?” Lý Lan Phong quá thật
đã tưởng tượng quá nhiều, dùng một ít lý do để thuyết phục bản thân.
Giống như bây giờ, anh quyết định sau khi xem xong cuộc chiến sẽ đổi một cơ giáp trung cấp để thực hiện các kỹ năng cao cấp để thử xem có trợ
giúp gì trong việc nâng cao kỹ thuật của mình hay không?
Căn cứ
vào thực lực cùng tốc độ tay trước mắt, Lý Lan Phong đã đạt được tiêu
chuẩn của đặc cấp sư sĩ, sở dĩ anh chưa chính thức thăng cấp là vì anh
còn cảm thấy có một vài động tác của cao cấp cơ giáp sĩ anh chưa hoàn
toàn thuần thục, anh vẫn luôn ghi nhớ lời khuyên của cơ giáp thỏ lúc
trước, không luyện đến cực hạn thì không nên tiến thêm một bậc.
Cứ tưởng đây là do bản thân chưa luyện đủ thời gian, hiện tại xem ra rất
có thể là do anh đã chưa hiểu thấu triệt. Anh nghiêm túc suy nghĩ, chắc
là nên đổi phương thức thử xem.
Mà đương sự lúc này lại vô tư
không biết rằng do cô thi triển vượt cấp mới khiến Lý Lan Phong đang
quan chiến bỗng nổi lên ý tưởng thay đổi phương pháp luyện tập, làm cho
anh có lĩnh ngộ mới đối với những khống chế trụ cột.
“Lăng Lan, đến bây giờ con còn chưa nhận ra sao vấn đề của mình sao?”
Thời điểm Lăng Lan ở trong khoang khống chế cơ giáp vận dụng bước lướt quang ảnh để tấn công Lăng Tiêu thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh nhạt
của cha già nhà mình. Khác hẳn với vẻ luôn bao dung cùng tán thành cô
mọi lúc mọi nơi, giờ này trong giọng nói của ông lại mang đầy vẻ lạnh
lùng và trách cứ.
Cô giật mình kinh hãi, động tác công kích không thể dừng lại. Ấy vậy mà Lăng Tiêu hết sức thoải mái đánh qua một
chưởng. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, khuỷu tay của cơ giáp dính đòn, hệ
thống cánh tay phải của cơ giáp đã bị phá hủy.
Vũ khí lạnh trong tay trực tiếp rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Cô nhảy lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với cha Lăng, yên lặng đứng đó nghiêm túc suy nghĩ ý tứ câu hỏi vừa rồi của ông.
"Lăng Lan, đánh lâu vậy mà con vẫn chưa nhận ra vấn đề của bản thân sao?”
Trong khoang cơ giáp, tiếng cha Lăng chất vấn vang vọng lần nữa.
"Có vấn đề sao?" Cô lầm bầm lầu bầu tự hỏi, thật sự không hiểu được vấn đề ở đâu, mặc dù dùng kỹ năng cao cấp trên cơ giáp trung cấp khiến cô có
chút cố sức, nhưng quả thật cô đã làm cho sức chiến đấu của cơ giáp
thăng lên mấy lần, bằng không lấy năng lực của trung cấp cơ giáp đã bị
vương cấp đánh ngã từ đâu rồi.
"Có phải con đang nghĩ đến sức
chiến đấu của cơ giáp đã tăng hay không?” Lăng Tiêu hỏi. Chỉ liếc mắt
một cái ông đã nhìn ra ý tưởng của cô con gái cưng rồi.
"Đúng vậy!" Cô thành thật trả lời.
"Có thật sự đúng như con tưởng vậy không?” Lăng Tiêu tiếp tục hỏi khiến
Lăng Lan ngây ngẩn, dùng kỹ năng cao cấp sẽ làm tăng uy lực của cơ giáp, không lẽ cô đã sai sao?
"Con kiểm tra lại xem cơ giáp đã bị tổn hao đến mức nào?” Lăng Tiêu nhẹ thở dài một hơi, chống tay xoa xoa mi tâm.
Bản thân ông làm cha thật là thất bại mà, nếu không phải chủ ý của Lăng Lan đưa ra nhờ ông chỉ điểm một chút về khống chế cơ giáp thì ông sẽ không
bao giờ biết con gái nhà mình đang đi một con đường vòng trong lý giải
khống chế. Xem ra, muốn làm một người tận chức thì ông còn phải học
nhiều, may là ông phát hiện sớm, không tính là quá trễ.
Lăng Tiêu nhìn thoáng cơ giáp trung cấp đang im lặng qua màn hình. Trong lòng
biết chắc chỉ cần cục cưng nhà mình lĩnh ngộ được sai lầm thì kỹ năng
khống chế tất nhiên sẽ được đề thăng rất nhiều. Nghĩ đến đây, ông không
nhịn được mà bừng bừng kiêu ngạo. Nhìn đi, đây là con gái cưng của Lăng
Tiêu ông đó, cho dù là con gái nhưng lại kế thừa thiên phú khống chế cơ
giáp của ông, tương lai nó nhất định sẽ là nữ cơ giáp sĩ mạnh nhất!
Lăng Tiêu rất kỳ vọng vào con gái. Ông tin chắc con gái sẽ trở thành vương
bài cơ giáp sư, dĩ nhiên là ông toàn lực bồi dưỡng rồi, nghĩ đến con
mình trở thành đệ nhất vương cấp sư sĩ Liên bang ông liền không nhịn
được khẽ run thân thể, cho dù ông là thần cấp sư sĩ nhưng nếu có thể
chứng kiến được con gái có thể làm nên lịch sử, ông thấy vô cùng kích
động.
Được rồi, mong mọi người thông cảm cho tâm tình của bậc cha mẹ. Dù là thần cấp sư sĩ thì lúc này Lăng Tiêu cũng chỉ là một người
cha yêu thương con gái mình hết mực mà thôi.
Nghe câu hỏi của cha, cô nhanh chóng hỏi Tiểu Tứ về tình huống của cơ giáp trước mắt.
Tiểu Tứ nhanh chóng nói, dù nó đã cố gắng toàn lực để duy trì cân bằng cơ
giáp nhưng do Lăng Lan nhiều lần sử dụng kỹ năng cao cấp nên cơ giáp đã
hư hao hết 32.77%, nói cách khác nếu cô tiếp tục đấu như vậy thì cơ giáp chỉ có thể tiếp tục duy trì không quá ba phút nữa.
"Đã hư hao 32.77%." Cô không nghĩ đến tổn thất lớn vậy, có chút sa sút nói đáp án với cha Lăng.
Lăng Tiêu hơi nhíu mày có chút kinh ngạc, cứ tưởng con mình điên cuồng sử
dụng các động tác cao cấp nên cơ giáp bị hao tổn ít nhất cũng phải trên
40% chứ, không nghĩ tới chỉ mới hư hao hơn 30%, xem ra con gái rất trân
trọng cơ giáp, đối với các tính năng đều đã điều chỉnh gần như hoàn mỹ
nên mới có thể để tổn thất đạt ở mức thấp như thế.
Ông hết sức
vừa lòng. Chỉ có trân trọng cơ giáp thì người điều khiển mới phát huy
nhuần nhuyễn thực lực của cơ giáp. Con gái nhà ông cũng không cần mình
nhắc nhở vậy mà tự lĩnh ngộ được điều này, cái này chứng minh con ông
trời sinh chính là một cơ giáp sĩ ưu tú.
Cha Lăng tội nghiệp
không biết rằng con gái ông không hề tốt đẹp như trong suy nghĩ của ông. Sở dĩ tổn hại ít vậy hoàn toàn là nhờ tay nghề điều khiển của cô tốt,
còn có thêm Tiểu Tứ toàn lực bảo dưỡng. Có điều, Tiểu Tứ cũng được xem
là một phần của Lăng Lan, cho nên cũng là năng của Lăng Lan, cho nên
Lăng Tiêu vui như vậy cũng không sai.
“Dựa theo mức tổn hại của
cơ giáp thì con chỉ có thể duy trì nhiều nhất khoảng ba phút, không lẽ
con nghĩ rằng trong ba phút đó sẽ đánh bại được cha?” Cho dù trong lòng
rất vui mừng vì tiến bộ của con gái nhưng ngoài mặt, Lăng Tiêu vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, hiện tại ông không phải là một ông bố hiền lành mà là một
người thầy nghiêm khắc. Nếu tiểu Lan của ông xuất hiện vấn đề trong
khống chế cơ giáp thì ông phải giúp con biết rõ sai lầm ở đâu cũng như
giúp con nhớ để đừng tái phạm trong tương lai.
“Không hề. Cho dù
cha có đứng yên không phòng thủ thì trong ba phút con cũng vẫn không thể đánh bại được” Cô rất rõ ràng cách biệt về thực lực giữa hai cha con,
chỉ có điều cô hy vọng có thể đánh trúng được một lần … Ước mơ nhỏ nhoi
của cô coi bộ không khả thi rồi, ngay từ đầu đã bị khí thế của cha ép
đến không thở nổi…
“Con chỉ là muốn cho cha xem những kỹ năng mà
con đang nắm giữ. Tất nhiên, nếu có thể thì cũng muốn đánh trúng cha một lần” Cô thành thật khai báo.
“Con cho rằng có thể làm được?”
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, mũi chân dí dí xuống đất chỗ bản thân đứng
thẳng. Lăng Lan theo bản năng liếc qua lập tức ngưng trệ, khuôn mặt lạnh nhạt nhất thời nâng cấp thành lạnh lẽo.
“Thấy rõ chưa?” Cha Lăng lạnh lùng hỏi.
“Dạ, là con cuồng vọng!” Cô chua xót trả lời. Cô thấy rõ, cho dù bản thân cố gắng dùng hết tâm cơ để thi triển công kích, nhưng cha Lăng chưa hề để
vào trong mắt. Thậm chí ngay cả di chuyển cũng lười. Từ đầu đến giờ ông
vẫn đứng yên một chỗ, chân chưa từng nhấc lên khỏi mặt đất.
“Muốn thắng cũng không có vấn đề, vấn đề nằm ở trong con. Lần đầu dùng tuyệt
kỹ mà không có hiệu quả tại sao lại chấp mê bất ngộ không chịu buông
tha? Con biết rõ dùng kỹ năng cao cấp không những khiến bản thân con trả giá mà ngay cả cơ giáp của con cũng bị tổn hại nghiêm trọng… Cuối cùng, không cần người khác đánh bại con, chính con đã bại bởi chính mình rồi. Đây có phải là điều mà một cơ giáp sĩ nên làm?” Lăng Tiêu mặt lạnh hỏi.
Câu hỏi của cha Lăng khiến Lăng Lan hổ thẹn cúi đầu, cha Lăng nói không
sai, khống chế cơ giáp ngoại trừ yếu tố cần thiết là thiên phú và năng
lực thì bình tĩnh là điều không thể thiếu. Điều này quan hệ đến cục diện chiến đấu để phán đoán và ứng phó. Nếu hành động thiếu bình tĩnh sẽ
khiến người điều khiển cơ giáp gặp nguy hiểm, đồng thời cũng liên lụy
đến đồng đội. Mà biểu hiện vừa rồi của cô chính là một chuỗi hành động
không tỉnh táo. Cô lúc đó chỉ có một mong mỏi duy nhất là đánh trúng cha Lăng một cái, đó là thần cấp sư sĩ, là thần trong thế giới cơ giáp đó…
“Còn một điểm quan trọng hơn mà con đã quên, trong truyền thừa, chắc cha có
nhấn mạnh, bất luận là kỹ năng gì thì trụ cột mới là quan trọng nhất”
Cha Lăng rất hài lòng khi Lăng Lan thừa nhận sai sót, ông thở nhẹ một
hơi, khẩu khí cũng dịu đi không ít.
“Vừa rồi không phải là động tác trụ cột trong khống chế cơ giáp cao cấp sao?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Những động tác vừa rồi là động tác trụ cột sao? Đó là những động tác được
nghiên cứu dành riêng cho cơ giáp cao cấp, nếu bây giờ con dùng cơ giáp
cao cấp cha còn miễn cưỡng đồng ý quan điểm của con. Nhưng bây giờ con
đang dùng cơ giáp cao cấp sao?” Cha Lăng hỏi ngược lại lần nữa.
Lăng Lan bị hỏi đến á khẩu. Có lẽ đối với cao cấp cơ giáp mà nói thì đây là
trụ cột, nhưng đối với cơ giáp trung cấp thì đây tuyệt đối là những kỹ
năng thuộc loại có yêu cầu cao, quả thật không có quan hệ nào với trụ
cột khống chế.