Vĩnh Quang nghe gã thanh niên mặc đồng phục trắng nói vậy liền cười khổ:
"Tôi bị trói thế này thì làm sao thao tác được? Tối thiểu cũng phải cởi
trói ở tay ra đã chứ." Anh ta quay sang Lạc Lãng, "Nếu anh Hi đã nói như vậy thì trước hết cậu cởi trói tay cho tôi đã, lúc đó tôi mới có tay mà hủy bỏ lệnh cấm được."
Lạc Lãng hơi chần chừ, cậu thoáng liếc mắt về phía ba chiếc xe bay cách đó
không xa, cuối cùng nói: "Không cần bỏ lệnh cấm nữa, chẳng phải bên kia
còn ba chiếc xe bình thường sao? Nếu anh không ngại thì đưa cho tôi một
chiếc là được."
Gã thanh niên nghe vậy liên tục gật đầu: "Không ngại, đương nhiên không ngại, ba chiếc xe này tùy ý cho cậu lựa chọn."
Lạc Lãng mỉm cười, cậu không trực tiếp chỉ định chiếc xe nào mà cẩn thận
nhấc Vĩnh Quang lên, đem anh ta làm lá chắn cho mình, sau đó cẩn thận
lùi về phía sau, khi khoảng cách với ba chiếc xe chỉ còn một đoạn ngắn,
cậu ta đột nhiên nhảy lùi lại đến bên cạnh một chiếc xe, mạnh mẽ kéo cửa xe vẫn không quên đem Vĩnh Quang chắn ở trước người, sau đó cậu ta ngồi xuống ghế lái.
Lạc Lãng ngồi vào ghế, thấy đối phương vẫn đứng
im tại chỗ không có bất kì hành động nào, lòng cậu thầm thở dài nhẹ
nhõm, xem ra những người này thực sự không có ác ý, bàn tay đang nắm
chặt Vĩnh Quang thoáng buông lỏng.
Ngay tại lúc này, Vĩnh Quang
luôn rất phối hợp với Lạc Lãng cảm nhận được lực tay của người đang nắm
mình yếu bớt, anh ta giật mạnh khỏi tay đối phương, thoát khỏi trói
buộc, cả người thuận thế ngã xuống mặt đất...
Lạc Lãng kinh hãi,
vừa định vươn người túm lấy đối phương thì đột nhiên nghe thấy một âm
thanh ma sát của máy móc vang lên rất nhỏ, ngay lập tức một tia sáng bạc nhoáng lên trước mắt cậu.
Lạc Lãng cảm nhận sự nguy hiểm trước
nay chưa từng có, toàn thân đều căng thẳng. Nhờ có nhiều năm kinh nghiệm về cận chiến giúp cậu ta không luống cuống trong tình huống này, Lạc
Lãng đưa chân phải đạp mạnh vào lưng Vĩnh Quang sắp ngã xuống đất khiến
cơ thể anh ta bắn ra bên ngoài, còn Lạc Lãng mượn lực từ cú đá mà
nghiêng người trượt vào bên trong xe bay, ý đồ né thoát tia sáng màu bạc vừa nhoáng lên kia.
Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, mặc dù Lạc
Lãng phản ứng rất kịp thời nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của tia sáng
bạc, tia sáng đó sượt qua cánh tay phải của Lạc Lãng, một dòng máu phụt
ra vẩy đỏ lên bộ đồng phục màu xanh lá Lạc Lãng đang mặc trên người.
Lạc Lãng không để ý vết thương trên tay, cậu ta nhanh chóng chuyển thân
mình tới bảng điều khiển của xe bay, chân phải hất ra đẩy cửa xe đóng
lại, sau đó cấp tốc đè xuống nút khóa kín cửa xe. Ngoại trừ người ở bên
trong thì những người ở bên ngoài muốn mở cửa xe nhất định phải dùng bạo lực để phá hủy nó.
Làm xong hết các thao tác giúp mình tạm thời
được an toàn, Lạc Lãng lúc này mới tỉnh táo mở quang não của xe bay, cậu thực sự mong đối phương không phá xe ngay lúc này để cậu có đủ thời
gian khởi động quang não của xe và thoát khỏi nơi đây. Tới thời điểm
này, dù có ngốc hơn nữa Lạc Lãng cũng hiểu mình đã bị trúng bẫy của đối
phương, gã thanh niên mặc đồng phục trắng kia dùng hết bài này đến bài
khác hòng lung lạc cậu chứ không hề có ý định kết bạn thuần túy như gã
vẫn xoen xoét nãy giờ. Lạc Lãng thầm giận chính mình sao có thể dễ dàng
nghe theo mấy lời dụ dỗ của kẻ địch để gây nên sự sơ xuất này, hành động thất bại trong gang tấc, còn bị người ta đánh lén đến bị thương.
Lạc Lãng quyết định cả đời phải nhớ kỹ bài học phải trả giá bằng máu này,
lần sau tuyệt đối không thể phạm lại sai lầm ngu xuẩn như thế nữa...
Bên ngoài chiếc xe, gã mặc đồng phục màu xanh da trời vừa bắn phát súng
đang bị tên mặc đồng phục màu trắng đưa tay ngăn lại, gã ảo não thả bàn
tay cầm chiếc nỏ ngắn loại cơ động xuống, hẳn nhiên tia sáng bạc vừa rồi làm bị thương Lạc Lãng chính là mũi tên được bắn từ thứ vũ khí này.
Gã thu lại nỏ vào túi, cau mày hỏi: "Anh Hi, bây giờ nên làm gì?" Gã cũng
không ngờ mình ra tay nhanh như vậy vẫn bị Lạc Lãng linh hoạt tránh
được.
Gã thanh niên mặc đồng phục trắng âm trầm khóa chặt ánh mắt vào chiếc xe bay trước mặt, hừ giọng: "Còn có thể làm gì, đập nát cho
tao, tao không tin nó có thể chạy thoát khỏi bàn tay của tao."
Gã đứng ngay vị trí đối diện nên nhìn thấy rất rõ ràng, mũi tên vừa rồi
chắc chắn đã làm Lạc Lãng bị thương, gã biết mũi tên đó chỉ cần làm trầy da một chút thôi cũng đủ để đối phương gục ngã.
"Vâng, anh Hi!"
Mấy kẻ khác nghe được chỉ thị bèn nhanh chóng hành động, cả đám chạy đến hai chiếc xe còn lại, sau đó rút đám gậy sắt đã sớm chuẩn bị từ trong
đó ra. Trường quân giáo có quy định rất nghiêm khắc về việc sử dụng vũ
khí trong trường, không cho phép các học viên được mang theo những loại
vũ khí có lực sát thương lớn ở trên người, cho nên trong các trận đánh
nhau, thứ vũ khí phổ biến nhất vẫn là gậy sắt.
Bên trong xe bay,
Lạc Lãng khẩn trương nhìn quang não khởi động, cậu ta đã nhận thấy đám
người kia bắt đầu bao vây chiếc xe của mình. Gần như ngay lập tức, bên
ngoài xe vang lên tiếp đập liên tiếp, Lạc Lãng biết đối phương đang cố ý phá hủy chiếc xe để bắt cậu.
Thời gian vô cùng cấp bách, Lạc
Lãng khẩn trương đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi, cậu tập trung hết sức
nhìn vào quang não, thậm chí không để ý thấy trên cánh tay phải của mình xuất hiện cảm giác khác thường.
Rốt cuộc cũng đợi đến khi quang
não cho phép nhập vào lộ trình tiếp theo, Lạc Lãng mừng rỡ, chỉ cần
thành công đưa được địa chỉ vào là chiếc xe này sẽ lập tức rời khỏi đây. Lạc Lãng vừa định đưa tay ra thì phát hiện cánh tay phải của mình không thể cử động được nữa, cậu hốt hoảng, đầu còn chưa kịp nghĩ ra nguyên
nhân đã thấy hoa mắt chóng mặt, cả người nặng nề muốn ngã xuống.
Không tốt! Là thuốc mê! Không cần suy nghĩ Lạc Lãng cũng biết mũi tên vừa làm mình bị thương kia có tẩm thuốc mê, hơn nữa còn là loại thuốc mê liều
cao đặc biệt nếu không cậu đã chẳng cảm thấy tác dụng của thuốc nhanh
đến thế.
Lạc Lãng không do dự cắn mạnh vào đầu lưỡi mình đến bật
máu, cố ý dựa vào cơn đau này để tỉnh táo thêm một chút, cậu nhất định
phải đưa được địa chỉ vào quang não.
Tay phải đã hoàn toàn không
có cảm giác, Lạc Lãng cắn chặt răng, nỗ lực giơ cánh tay trái sắp mềm
yếu vô lực lên, bắt đầu nhập địa chỉ vào và ấn nút xác nhận. Khi màn
hình nhảy ra bảng thông báo xác định mục tiêu, có đồng ý hay không, Lạc
Lãng cố gắng dùng tất cả sức lực còn lại, hung hăng đè lên nút đồng ý,
sau đó cả người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Trong thế giới ảo, Tiểu Tứ đem hành trình từ lúc Lạc Lãng rời khỏi phòng huấn luyện thể năng bày ra trước mặt Lăng Lan.
Buổi chiều, 16:09, Lạc Lãng nhận được một tin nhắn từ trung tâm điều trị.
Nội dung như sau: Bạn học Lạc Lãng, xin mời 17:00 giờ chiều ngày hôm nay đến trung tâm nghiên cứu quân y tiến hành kiểm tra lại, hoàn tất các
thủ tục cuối cùng sau điều trị. —— Ký tên: Bộ phận chăm sóc khách hàng
của trung tâm điều trị.
16:15, Lạc Lãng lên một chiếc xe bay tới trung tâm nghiên cứu quân y.
16:52, cậu ta xuất hiện ở cửa trung tâm nghiên cứu, gặp mặt một người mặc áo đồng phục màu xanh da trời.
16:58, cả hai cùng lên một chiếc xe bay gần đấy, địa điểm đến đang tra soát…
Nhìn đến đây, Lăng Lan nhíu mày: “Nói như vậy là bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lạc Lãng?”
Đối mặt với vấn đề nghiêm trọng, Tiểu Tứ cũng trả lời vô cùng cẩn thận:
“Chiếc xe kia bị hacker động chân động tay nên địa chỉ không được lưu
lại trong kho dữ liệu, giờ muốn tìm ra cậu ấy, tôi phải lục tung tất cả
các thiết bị camera theo dõi, để bắt được chiếc xe kia cũng phải tốn một ít thời gian.”
“Được, Tiểu Tứ, cậu cứ tra xét cẩn thận đi.” Mặc
dù trong lòng rất lo lắng nhưng Lăng Lan vẫn không thể hiện ra ngoài, cô không muốn gây áp lực quá lớn cho Tiểu Tứ.
Không lâu sau, Tiểu
Tứ phát hiện ra tin tức: “Lỗ Vĩnh Quang, hacker chuyên nghiệp năm thứ
ba…” Tiểu Tứ đã tìm ra thân phận của người mặc áo đồng phục xanh da trời đi cùng Lạc Lãng.
Lăng Lan mừng rỡ, vội hỏi: “Hắn có tham gia thế lực nào không?”
“Tin tức trên trung khu đầu não thể hiện, hắn là thành viên của đoàn cơ giáp Thiên Cơ.” Tiểu Tứ nhanh chóng cho ra đáp án, khu vực trung khu đầu não trường quân giáo là nơi các hacker rất khó công phá, nhưng đối với Tiểu Tứ lại giống như vườn hoa sau nhà của nó, muốn vào là vào, tài liệu bên trong chẳng khác nào sách trên giá, tùy tiện với lấy một cuốn mà mở ra
đọc.
“Thiên Cơ?” Lăng Lan hơi nhíu mày.
Từ lúc đoàn Lôi
Đình bị thua cuộc, các thế lực khác đều rất yên tĩnh, bọn họ lo sợ chỉ
cần sơ ý một chút mà đắc tội với đoàn cơ giáp Lôi Đình sẽ khiến Lôi Đình có cớ đem họ ra làm nơi phát tiết lửa giận. Nếu chuyện này thực sự do
đoàn Thiên Cơ làm thì tại sao bọn chúng lại muốn ra tay vào thời điểm
mẫn cảm này? Lẽ nào muốn thừa cơ danh tiếng Lôi Đình bị tổn hại mà chèn
ép thế lực đứng đầu này ư? Hay đây là kế hoạch của một thế lực khác,
muốn đoàn Tân Sinh và thế lực Thiên Cơ đối đầu với nhau, để bọn chúng có thể ở ngoài làm ngư ông đắc lợi?
Trong đầu Lăng Lan có vô số suy đoán, cô không chắc chắn việc lần này có thật do đoàn Thiên Cơ gây ra
hay không, nhưng cô sẽ không bỏ qua cho đối phương. Ngẫm nghĩ một lúc,
cô nói: "Tiểu Tứ, cậu có thể nắm được quyền khống chế các thiết bị theo
dõi trong tổng bộ đoàn cơ giáp Thiên Cơ không?"
Tiểu Tứ lập tức trả lời: "Việc nhỏ, cứ giao cho tôi."
Vừa dứt lời, trước mặt Lăng Lan đã hiện ra vô số cửa sổ hình ảnh, nơi vườn
hoa, trong phòng khách, các phòng ngủ, hành lang... Lăng Lan nhìn một
lượt cũng biết đây là toàn bộ các thiết bị theo dõi của tổng bộ đoàn
Thiên Cơ, quả nhiên đối với việc này Tiểu Tứ làm rất lưu loát.
Không phải thế lực nào trong trường cũng có trụ sở riêng, chỉ có bốn thế lực
đứng đầu mới có tổng bộ, trường đệ nhất nam sinh quân giáo dựa theo thứ
hạng để sắp xếp trụ sở hợp lý, đây chính là đặc quyền của những thế lực
có thực lực mạnh mẽ trong trường. Vì những đặc quyền đó mà hàng năm, các thế lực lớn vẫn luôn cạnh tranh vô cùng tàn khốc vì bốn chiếc ghế đứng
đầu đó.
Đoàn cơ giáp Thiên Cơ là thế lực đứng thứ hai trong
trường nam sinh quân giáo, đương nhiên tổng bộ của họ cũng tương đối
lớn, an ninh bên trong luôn được thắt chặt, qua những hình ảnh trên màn
hình, Lăng Lan có thể thấy nhiều đội ngũ tuần tra thường xuyên đi lại
trên các hành lang.
Lăng Lan tùy tiện nhìn lướt qua những hình ảnh đó, chủ yếu cô đang chờ đợi kết quả tìm kiếm từ Tiểu Tứ.
Thời gian từng giờ trôi qua, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh cũng kết thúc buổi học luyện tập thể năng và quay trở về, biết được tin tức của Lạc Lãng,
Hàn Kế Quân nhanh chóng để Tạ Nghị liên lạc với Vũ Cảnh, sau đó cả bọn
cùng ngồi trong phòng khách, kiên trì chờ đợi Lăng Lan rời khỏi thế giới ảo.
Theo sắc trời càng ngày càng mờ tối, cả bọn bắt đầu đứng
ngồi không yên. Lan lão đại ở trong đó lâu như vậy có phải vì không tìm
được tin tức nào có ích?
Tạ Nghị là người đầu tiên không kìm chế được, dù sao cậu ta cũng là người cuối cùng đi với Lạc Lãng, nếu lúc đó cậu ta tỉnh táo hơn mà nhắc nhở Lạc Lãng thì có lẽ đã không xảy ra
chuyện này. Vì áy náy, cậu ta còn đề nghị nhờ đoàn Tân Sinh giúp sức
cùng đi tìm kiếm Lạc Lãng.
Nghe xong, Vũ Cảnh cũng cảm thấy nên làm như vậy, dù sao cậu ta cũng không muốn ngồi mãi ở chỗ này mà chẳng làm gì.