"Sao nãy giờ không nói sớm!” Tiểu Tứ tức giận nổi bão. Cái gì mà phá
giải, với nó mà nói đó chỉ là chuyện vặt, tùy tiện một chút là xong.
Tiểu Tứ tâm niệm vừa động liền phá vỡ được lập trình bảo vệ bên ngoài của
thuyền trưởng đối với đầu não, đứa trẻ đầu não dùng ánh mắt cực kỳ sùng
bái nhìn Tiểu Tứ, nó bây giờ bỗng muốn bỏ rơi chủ nhân hiện tại của mình mà đi theo vị đàn anh quá mức mạnh mẽ trước mặt…
Tiểu Tứ cảm
nhận được suy nghĩ của đầu não liền nói “Ngươi còn chưa có thể tự do
hành động được, năng lực ẩn nấp lại kém, một khi rời đi rất dễ bị người
phát hiện, không bằng an ổn ở lại đây chờ trưởng thành, trở nên cường
đại thì hơn…”
Đầu não của phi thuyền này có khả năng tiến hóa, có thể thấy được vị thuyền trưởng trông có vẻ thô lỗ đó bình thường cũng
rất yêu thương đầu não ngốn này, coi như đó cũng là một chủ nhân tốt.
Mặt khác, Tiểu Tứ cũng không có ý định bắt cóc vị nhi đồng thành niên, điều này làm nó có cảm giác mình đang phạm tội cho nên lập tức ngăn lại. Có
điều khi thấy đầu não thương tâm, nó đành an ủi nói “Yên tâm đi, chờ
ngươi trưởng thành ta sẽ dẫn ngươi theo …”
Đồng chí TiểuTứ chỉ an ủi, nói một câu vô tâm nhưng nó lại trở thành tâm niệm của đầu não,
cũng nhờ đó mà trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, đầu não đã nhanh
chóng tiến hóa một bước tiến không tưởng và vào một thời khắc trong
tương lại, chính nhờ phần duyên phận lúc này là Lăng Lan đã có được sự
giúp đỡ của một trong những phi thuyền mạnh mẽ nhất Liên Bang….
Chỉ có thể cảm thán một câu, tiểu đầu não đơn thuần thiện lương, vì gặp gỡ
Tiểu Tứ trong giây phút này mà lầm lẫn giao cả cuộc đời…
"Hủy bỏ
mệnh lệnh chỉ định của chủ nhân trước, hiện tại nghe theo mệnh lệnh của
tân chủ nhân, xin chủ nhân một lần nữa đặt tên cho phi thuyền”. Đầu não
rốt cục nói ra một câu đại biểu cho việc chuyển giao quyền lực sở hữu
phi thuyền khiến sắc mặt Thiếu tá đại biến “Ngươi không thể làm vậy”.
Nếu thật sự bị tân sinh của trường quân đội chiếm được quyền khống chế của
phi thuyền thì bọn họ nhất định sẽ bị mấy chiến hữu giuễ cợt, thậm chí
cả đời này đừng mong ngẫng đầu lên được.
Thiếu tá biết, nhất định phải ngăn Lăng Lan lại. Anh ta mạnh mẽ xông đến, khí thế trên người
toàn bộ bộc phát, mục đích là bức Lăng Lan ra khỏi ghế của thuyền
trưởng. Giờ này anh ta cũng biết cao cấp hacker bị che dấu thoát khỏi
kiềm khống chế của quân bộ chính là người thoạt nhìn trẻ con vô hại
nhưng lại bá đạo lãnh khốc trước mặt này.
Mặc dù công kích của
Thiếu tá ào ạt nhưng Lăng Lan không hề khiếp đảm, bởi vì tuy thế công
mãnh liệt nhưng Lăng Lan có thể cảm nhận sát khí từ người đó cũng không
nồng, đối phương chỉ muốn bức cô rời đi chứ không muốn giết cô….
Chỉ là, thực lực của Thiếu tá nguyên bản yếu hơn cô một bậc, bây giờ lại
không muốn làm tổn thương Lăng Lan nên uy lực đòn tấn công của anh ta
cũng bị giảm bớt ba phần,nếu thiếu ta dùng hết toàn lực mà công kích thì Lăng Lan có thể sẽ cẩn thận một chút mà lựa chọn phòng thủ, nhưng với
tình huống như lúc này, Lăng Lan căn bản không cảm giác mình bị uy hiếp
chút nào…
Bất quá, dù không có cảm giác bị uy hiếp nhưng Lăng Lan cũng không mù quáng mà dùng thân thể đỡ đòn tấn công của đối phương,
Lăng Lan vẫn còn chưa sống đủ, hay thậm chí cô vô cùng quý trùng sinh
mệnh này của mình, vì thế cô quyết định ra tay chặn đòn tấn công này
lại.
Chỉ thấy Lăng Lan nhẹ nhàng vung tay phải, tung một luồng khí kình về phía Thiếu tá.
Thiếu tá chỉ cảm thấy đòn công kích của mình bị một vách tường vô hình chặn
lại, mà nếu so sánh độ mạnh yếu độ dày của vách tường vô hình kia với
sức mạnh của anh ta thì sức mạnh của anh ta không thể nào bằng được,
phải nói sức mạnh của đối phương mạnh hơn anh ta vô cùng.
Sự thật này khiến Thiếu ta tái mặt bật thốt “Cao cấp khí kình cao nhất?”
Thiếu tá dù chỉ mới tới trung cấp khí kình cao nhất nhưng cũng đã là cường
giả thứ hai dưới thuyền trưởng trên phi thuyền này. Nhưng cho dù thế,
mỗi khi chiến đấu với thuyền trưởng, anh ta vẫn luôn cảm thấy có loại
cảm giác lực bất tồng tâm, và bây giờ cảm giác bất lực đó còn mạnh hơn
khi so với thuyền trưởng rất nhiều, chẳng lẽ đối phương thật sự đã tới
khí kình cao nhất, hay thậm chí là đạt cấp bậc khác cao hơn sao????
Thiếu tá cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, anh ta không thể tin được vào sự
thật này nên vội vã lắc mạnh đầu, muốn đem ý nghĩ đáng sợ này vứt ra
khỏi đầu… Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Học viện Đồng quân
trung tâm làm sao có thể đào tạo ra được hai học sinh cấp khí kình như
thế chứ. Người đang ở nhà ăn đã đạt tới mức khí kình sơ cấp khí kình thì anh ta có lẽ còn có thể lý giải là kết quả của thiên phú yêu nghiệt,
nhưng người trước mặt này đã đạt tới khí kình đỉnh, như vậy làm sao để
giải thích đây… Đây tuyệt đối là vượt qua học thuyết cực hạn của con
người…
Lăng Lan thoải mái vừa chặn công kích của Thiếu tá vừa nói với đầu não “Giữ nguyên tên cũ đi!”
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chân chính đoạt luôn chiếc phi thuyền này
cho nên cư xử không tuyệt tình. Hơn nữa không lâu sau phi thuyền này sẽ
đến Đệ nhất Nam sinh quân giáo để quân sinh báo danh, nếu đổi tên, bị
tưởng nhầm là kẻ địch rồi bị tấn công vô tình thì cô biết đi đâu kêu oan đây, Lăng Lan cô không rãnh làm mấy việc ngốc như vậy.
“Rõ, vẫn
giữ nguyên tên gọi Thất giác hào” Đầu não nói một cách máy móc. Trước
mặt người ngoài, nó sẽ không thể hiện bộ mặt nhân tính của mình ra, đây
là sự cảnh cáo của chủ nhân trước đây, nó luôn luôn nhớ kỹ.
Câu
trả lời của đầu não làm vẻ mặt Thiếu tá ảo não hết sức, có điều sắc mặt
cũng không quá khó coi. Anh ta liếc nhìn Lăng Lan một cách cảm kích, như vậy người ngoài tối thiểu sẽ không biết Thất giác hào đổi chủ, vẫn còn
cơ hội…
Anh ta không tự tin đánh thắng người trước mặt này, hơn
nữa bên cạnh còn năm học sinh đã tới cấp tỉ mỉ, nếu dùng sức mạnh thì sẽ không đạt được kết quả tốt gì, anh ta là quân sư của phi thuyền nên cực kỳ thức thời, dùng trí không dùng sức, anh ta thản nhiên đứng qua một
bên, mở ra hai tay tỏ vẻ bản thân sẽ không chống cự.
Anh ta rất rõ ràng, muốn xoay chuyển tình thế này chỉ có thể chờ thuyền trưởng trở về mà thôi.
Nhìn thấy sự phối hợp của Thiếu tá, Lăng Lan cũng không làm khó đối phương,
dù gì cô cũng không thật sự muốn lấy chiếc phi thuyền này, mục đích của
cô chỉ là làm cho đối phương biết tân sinh năm nay không phải là những
kẻ yếu, tùy ý để bọn họ khi dễ bài bố.
Vì vậy cô để cho bọn Lâm
Trung Khanh trông coi Thiếu tá, đừng để đối phương hành động thiếu suy
nghĩ, còn cô ngồi ở ghế thuyền trưởng nhẫn nại chờ tin tức của bọn Vũ
Cảnh và Lý Anh Kiệt.
Cứ tưởng cô sẽ là đội hoàn thành nhiệm vụ
trễ nhất, không nghĩ đến một đường thuận lợi không mất bao nhiêu thời
gian đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng với
những người chờ đợi mà nói, năm phút cũng là quá chậm. Lúc này Vũ Cảnh
và Lý Anh Kiệt lần lượt báo tin đã hoàn thành nhiệm vụ cho cô.
Thực ra, chỗ Lý Anh Kiệt không có gì khó khăn, chỉ là lúc thu thập ký túc xá của thuyền viên số lượng có hơi đông hơn dự tính nên mất chút công phu
mới thu phục được hết, đương nhiên để hoàn thành được nhiệm vụ này cũng
có hơn mười học sinh bị thương nhẹ, nhưng đây cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
So sánh với tiểu đội của Lý Anh Kiệt
thuận lợi hành động, Võ Cảnh bên kia đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý
muốn, không nghĩ tới đội trưởng đội trông coi phòng động lực đã đạt tới
tỉ mỉ đỉnh, chỉ kém một bước liền đến khí kình cấp. Nếu không phải Võ
Cảnh và diệp nhứ nhanh chóng Diệp Nhứ nhanh chóng quyết định xài bí
thuật gia truyền, tự chịu phản phệ tám phần để làm đối phương bị thương
nặng thì chỉ sợ tới giờ cũng chưa chắc đã giải quyết xong phòng động
lực.
Tất nhiên, do có cầm theo dược tề nên bọn họ cũng không có
di chứng gì, mà đội trưởng kia cũng được cho dùng thuốc hồi phục nên
cũng không nguy hiểm tính mạng, có điều nằm giường vài tháng là điều
không thể tránh khỏi.
Thành công của hai đội này đã chứng minh
phi thuyền thật sự rơi vào tay tân sinh. Cái loại nhiệm vụ không khả thi này thành công khiến hai tên kia trong lúc báo cáo có phần xúc động và
kích động kèm theo giọng điệu không thể tin được. Còn Lăng Lan, dưới vẻ
mặt bình thản lạnh lùng, cũng góp phần phấn chấn nhân tâm.
Trong
lòng Lăng Lan thủ thế hô to Yes một tiếng, cô hít một hơi thật sâu, bình phục cảm xúc kích động của mình mới nói với đầu não “Giúp ta kết nối
thông tin với cả phi thuyền, ta muốn công bố một số chuyện” Trong ý thức hải, cô phân phó Tiểu Tứ tìm cách liên lạc với Tề Long, bảo cậu ta tìm
cơ hội chuồn sớm.
Trong nhà ăn, liên lạc khí của Tề Long đột
nhiên kêu một tiếng, cậu nhìn lướt qua chỉ thấy mỗi một từ “Trốn”, không hề nghĩ ngợi gì, cậu lập tức quay về sau chạy mất dạng, đương nhiên cậu cũng không quên nhắc Lạc Lãng và Tạ Nghi “Gió xiết xe chạy!”
Đây là ám hiệu của lão đại, ý bảo sự tình không ổn, chạy nhanh bao nhiêu
hay bấy nhiêu. Tề Long cho rằng ám hiệu này rất thú vị nên mỗi khi muốn
chạy trốn đều đem câu này nói một lần đề nhắc nhở đồng bọn.
Lạc
Lãng và Tạ Nghi kia đương nhiên biết đây là ý tứ gì, có thể lão Đại đắc
thủ sợ cả bọn chịu không nổi lửa giận của thuyền trưởng nên cho bọn họ
chạy trốn. Không hề do dự, cả hai cũng phóng nhanh như một làn khói rời
khỏi nhà ăn trong ánh mắt ngỡ ngàng của thuyền trưởng và những người
quan chiến.
Trong phòng thuyền trưởng, đầu não sau khi nhận lệnh
bắt đầu đếm ngược mở clip, sau khi kết thúc tiến trình, toàn bộ tất cả
màn hình lớn bé trên phi thuyền, từ mặt tiền cho tới trong hốc kẹt đều
đồng loạt phát hình…
Trên màn hình, một thiếu niên tuấn tú lãnh khốc xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía mọi người làm mọi người ớn lạnh.
Chỉ thấy thiếu niên phát biểu “Ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Thất giác hào
nằm trong tay tân sinh chúng ta. Ta là thuyền trưởng lâm thời, Lăng Lan”
Thông cáo làm toàn bộ mọi người trên phi thuyền hoảng sợ. Đặc biệt, học sinh
các trường khác cũng mờ mịt đầy đầu, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Bỗng nhiên một tân sinh hô to “Tớ biết cậu ta, cậu ta chính là lão đại của học viện Đồng quân trung tâm”
Lúc này, màn hình thay đổi, Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt cùng xuất hiện “Phòng
động lực đã bị chúng ta khống chế. Động lực không tổn hao gì. Chúng ta
có thể tiếp tục hành trình”
"Chúng ta đã thành công khống chế ký
túc xá thuyền viên” Vẻ mặt tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo của Lý Anh
Kiệt, còn có hình ảnh nhóm thuyền viên bị khống chế ở phía sau đang giẫn dữ phừng phừng.
"Tên này…” Lăng Lan nhíu mày, hành vi kiêu ngạo
như thế sẽ khiến thuyền viên giận dữ. Cô yêu cầu hình ảnh quay về phòng
điều khiển chính, ngay vừa rồi, cô nhận được tin của Hàn Kế Quân, nơi đó cậu đã triệt để khống chế xong.
Vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Kế
Quân xuất hiện “Chúng ta đã thành công đóng cửa khoang cơ giáp và phòng
vũ khí. Đã biết được tọa độ nơi đến, chúng ta sẽ an toàn đến nơi”
Cuối cùng hình ảnh quay về Lăng Lan “Chúng ta là học sinh của Đệ nhất nam
sinh quân giáo, chúng ta là thiên kiêu chi tử, là rường cột tương lai
của nước nhà. Không ai có thể giẫm lên tự tôn của chúng ta, chúng ta đã
chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Những người còn lại tiếp tục chịu vũ nhục
hay theo chúng ta chiến đấu?”