Là không cảng ở ở
Trung tâm Doha của Liên Bang, không cảng Doha là không cảng lớn nhất
toàn Liên Bang, đây là không cảng được xây dựng bên ngoài khí quyển của
tinh cầu, bên trong không cảng là một thành thị thu nhỏ, các nhân viên
làm việc trong không cảng đều sinh hoạt tại khu phố Cảng Thành này, trừ
bỏ trọng lực có chút khác nhau, những thức khác cũng không làm con người cảm thấy khác biệt.
Nối tiếp giữa không cảng và mặt đất là đường dàng riêng cho xe hỏa tiễn chuyên dụng, có thể nói, không cảng cực kỳ
phồn hoa, náo nhiệt, là địa phương có dòng người tấp nập nhiều nhất.
Thời điểm bình thường, mỗi ngày nơi này có thể tiếp nhận mấy trăm vạn
người.
Mà hôm nay, không khí ở không cảng náo nhiệt và đông đúc
hơn ngày thường, bởi vì mỗi năm một lần, đây là nơi mà trường quân đội
và các trường quân giáo có tiếng tập trung học sinh để được chuyển về
trường. Cho nên, hôm nay có rất nhiều học sinh và người nhà họ đều tới
nơi này khiến cho không cảng trở nên ồn ào đầy tiếng người, cảnh đưa
tiễn xuất hiện ở mọi nơi.
Không cảng Doha rộng lớn có thể chứa
đến mấy vạn khu vực dành cho phi thuyền đáp xuống. Những phi thuyền
chuyên dụng của các trường quân đội đã đáp sẵn đầy ở không cảng, chờ đợi những tân sinh mới tiến vào bằng thư thông báo nhập học.
Đương
nhiên sẽ không có phi thuyền phổ thông nào được phép hạ xuống ở 3 khu
vực trung tâm X, Y,Z, bởi vì những khu vực này là khu vực quân sự trọng
địa, chỉ chuyên để cho các quân hạm chiến đấu hạ xuống ngừng nghỉ.
Mà lúc này, tại một góc trong khu vực đại sảnh của sân ga xe, một vài
thiếu niên đang tụ tập cùng nhau, một thiếu niên trong đó đang ngồi xổm
trên mặt đất, hai tay cầm một cái bánh bao bự chảng, trong miệng còn
ngậm một cây xúc xích, không coi ai ra gì đang lang thôn hổ yết nhai
ngấu nghiến. Hình tượng của cậu làm những người đi qua nhịn không được
mà nhíu mày.
"Xin cậu đấy Tạ Nghi, cậu có duy trì chút hình tượng nào hay không?” Một thiếu niên xinh xắn như thiếu nữ nhịn không được
cau mày hỏi.
"Lạc Lãng, tớ đói muốn chết đây..." Tạ Nghi một
miệng đầy thức ăn khó nói được thành lời, khó khăn lắm mới nói được một
câu. Nhóm người này chính là tiểu đội của Tề Long hẹn cùng báo danh ở
đây.
"Chẳng lẽ lúc đi cậu còn chưa ăn sáng sao?” Hai mắt Lạc
Lãng thập phần bất mãn nhìn Tạ Nghi. Cũng sắp mười giờ rồi, không biết
là tên này rời giường lúc nào nữa.
Tạ Nghi làm nhiều việc cùng
lúc, điên cuồng há mồm cắn hai phát bự, cái bánh bao lớn trong tay biến
mất ngay lập tức, cũng không cần nhai mà trực tiếp nuốt trọn. Bất quá
tốc độ ăn kiểu này khiến cho Tạ Nghi anh tuấn thần võ, tuấn mỹ vô song
của chúng ta gặp bi kịch bị bánh bao làm mắc nghẹn…
Tạ Nghi liều
mạng vuốt ngực, Lâm Trung Khanh thấy tình hình không ổn vội chạy tới,
lấy từ trong ba lô ra một bình nước, mở nắp rồi đưa cho Tạ Nghi.
Tạ Nghi vồ lấy chai nước rót ngay vào miệng, cuối cùng cũng thông được.
“MD, quá nguy hiểm, vừa rồi tớ có cảm giác mình sắp bị sặc chết!!!” Nói
xong cậu vẫn còn thấy sờ sợ, vỗ vỗ ngực lần nữa, cảm thấy bản thân thiệt là phước lớn mạng lớn.
"Ai kêu cậu ăn uống thô lỗ như thế làm
chi, cứ y như cả đời chưa được ăn vậy” Ánh mắt khinh thường của Lạc Lãng ngạo nghễ vừa nhìn Tạ Nghi vừa nói.
Tạ Nghi nhỏ giọng oán thầm "Nếu không phải trả lời cậu, tớ còn cần phải nuốt lẹ vậy sao?”
"Nói cái gì đó hả?" Lạc Lãng sửng sốt, giật mình hỏi. Câu “Cậu chưa ăn điểm
tâm sao?” mà cần phải trả lời sao, nhìn cái kiểu nhai nuốt của cậu ta là biết cậu ta chưa ăn sáng rồi.
"Hắc hắc, tại hôm qua quá hưng
phấn nên ngủ trễ làm hôm nay ngủ quên cho nên mới không có thời gian ăn
sáng …” Tạ Nghi cơ bản là một kẻ không biết xấu hổ, nguyên nhân như vậy
mà cũng có thể nói ra.
"Hưng phấn cái con khỉ, không phải chỉ là đi Đệ nhất nam tử quân giáo thôi sao?” Lạc Lãng tức giận trợn mắt, vẻ
mặt khinh thường.
Đã từng trải qua cuộc mạo hiểm của các vùng
sao mới, Lạc Lãng tự nhận mình đã trở thành người đàn ông thành thục cho nên Lạc Lãng đối với việc nhập học vào trường Đệ nhất nam tử quân giáo
cũng không quá hồi hộp. Thật ra trong thâm tâm, Lạc Lãng cũng rất hưng
phấn, chỉ là không biểu hiện khoa trương như Tạ Nghi, và hiển nhiên còn
lâu cậu mới thừa nhận điểm này.
Nhìn Lạc Lãng xem thường khiến Tạ Nghi không nhịn được khẽ tặc lưỡi ”Tớ cũng không phải hưng phấn vì
chuyện này …” Cậu ngước mắt nhìn về phía Tề Long, vẻ mặt khó kềm nén sự
kích động “Không phải tối hôm qua đội trưởng nói hôm nay Lan lão đại sẽ
tới tiễn chúng ta sao… Được rồi, tớ thừa nhận, tớ thật sự rất kích
động”
Từ hai tháng trước khi chạm mặt cùng Lăng Lan vào ngày
khảo hạch, cậu luôn tìm kiếm đáp án cho riêng mình, rốt cuộc, trong một
lần mạo hiểm trước cậu đã tìm ra đáp án, chỉ là cậu còn chưa có cơ hội
gặp lại Lăng Lan để nói lên đáp án của bản thân. Mặc dù trên đường đi
mạo hiểm, bọn Tề Long cũng thường xuyên liên lạc với Lăng Lan, nhưng
thời điểm đó cậu có cảm giác mình là người ngoài. Tuy trong video call,
Lăng Lan cũng không lạnh nhạt, nhưng chỉ cần lão đại xuất hiện thì cậu
có cảm giác đồng bọn bên cạnh trong lúc vô ý sẽ xem nhẹ mình... Càng làm cho cậu buồn bực là mấy lần liên lạc đó cậu cũng đã muốn nói ra đáp án, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt lạnh nhạt sắc bén như có thể nhìn thấu cậu của Lăng Lan thì những lời cần nói cậu đều
quên sạch, không thốt ra được lời nào.
Chuyện này làm cậu không
thể không thừa nhận, nội tâm mình luôn có một sự kinh khiếp không nói
nên lời đối với Lăng Lan, điều này khiến cậu không dám hành động và tùy ý nói chuyện thiếu suy nghĩ. Có điều hôm nay, có cơ hội gặp mặt này, cậu
nhất định phải nói cho lão đại biết đáp án của mình là cái gì.
Lời nói của Tạ Nghi khiến Lạc Lãng bỗng chốc nghiêm túc trở lại. Chỉ cần
quan hệ đến Lăng Lan, thái độ của Lạc Lãng tuyệt đối trở thành nghiêm
cẩn. Trong cảm nhận của cậu, Lăng Lan là người cùng lứa duy nhất khiến
cậu tin phục, là lão đại không thể mạo phạm.
Đúng vậy, cậu không
phục thứ tịch (vị trí thứ 2) trên danh nghĩa Vũ Cảnh, không phục kẻ cùng cậu tranh đoạt tam tịch (vị trí thứ 3) Lý Anh Kiệt, cũng không phục vị
thủ tịch (vị trí số 1) kiêm đội trưởng Tề Long, nhưng cậu không thể
không phục Lăng Lan, người luôn luôn cường đại, từ nhỏ đã khiến cậu cảm
thấy sâu không lường được. Đây là một loại kính sợ và bội phục được hình thành từ bé, theo tuổi gia tăng mà càng ngày càng nặng, cuối cùng thì
đến mức không thể thoát ra được nữa. Nói cách khác, kiếp này Lạc Lãng
chỉ phục một người và cũng chỉ nhận một lão đại chính là Lăng Lan.
"Tạ Nghi nói đúng, lúc tớ nhận được tin từ đội trưởng, cả người cũng kinh
mộng, suýt chút tưởng là ảo giác nghe nhầm đó chứ …“ Lâm Trung Khanh
đứng kế bên cũng cảm khái nói.
Trong ấn tượng của Lâm Trung
Khanh, người lãnh khốc bá đạo như Lan lão đại sẽ không bao giờ làm ra
loại hành động ôn nhu đưa tiễn này. Cậu tưởng tượng rất có khả năng lão
đại sẽ lạnh lùng vứt lại một câu “Đi cũng đừng làm mất mặt tớ.” sau đó
lưu lại một bóng lưng cao lớn, tà mị, cuồng bá cho đến khi biến mất …
Cho nên khi Lâm Trung Khanh nghe được tin tức này thì trực tiếp chấn
choáng. Cậu cũng không biết khi nào thì cúp máy với Tề Long, sau đó hốt
hoảng ăn bữa chiều, lại lắc lư thần kỳ bay tới giường ngủ, thẳng đến
ngày hôm sau tỉnh lại, cậu cắn cánh tay một ngụm mới phát hiện ra mình
không có nghe lầm.
Lúc này, Tề Long đứng một bên nhịn không được
nói “Đừng nói là cậu, chính tớ lúc tiếp điện thoại của lão đại cũng
choáng váng, cảm giác đầu tiên của tớ chính là tớ đang nằm mơ, người kia tuyệt đối không phải là lão đại nhà chúng ta …”
Hàn Kế Quân
nghe không nổi nữa, nghiêm túc nói "Tốt rồi, trên thực tế, Lan lão đại
chính xác sẽ đến đưa tiễn chúng ta, cho nên các cậu đều lấy lại tinh
thần cho tớ, đừng để lão đại không vừa lòng”
Ba năm trước, bởi
vì trạng thái Tề Long có vấn đề khiến lão đại bất mãn, trực tiếp bỏ lại
nhiệm vụ làm cho bọn họ vì thế mà nhận hết tra tấn, khổ không nói hết.
Lần này Hàn Kế Quân không hy vọng vì trạng thái bọn họ không tốt lại
nhận thêm một cái nhiệm vụ ba năm nữa, cậu tuyệt đối sẽ không chịu đựng
nổi.
Lời nói của Hàn Kế Quân khiến những người khác nhịn không
được mà run rẩy, ngay cả người luôn cà lơ phất phơ như Tạ Nghi cũng thay đổi thái độ mà trở nên phấn chấn. Nhiệm vụ ba năm trước đích xác đã làm cho bọn họ triệt để gục ngã, thật sự bọn họ hoàn toàn không dám nếm thử lần thứ hai.
Nhìn tinh thần của đồng bọn trở nên anh khí bức
người, Hàn Kế Quân mới hài lòng nhìn thời gian trên liên lạc khí “Ba
phút nữa là mười giờ. Lan lão đại có nói sẽ gặp nhau ở đại sảnh sân ga
số chín lúc mười giờ. Chắc hẳn là cậu ấy cũng sắp đến rồi”
Cả
bọn theo bản năng nhìn liên lạc khí của mình, phát hiện Hàn Kế Quân nói
không sai, cả người thần kinh run lên, bắt đầu kiễng chân chờ đợi, mọi
người đều tham lam nhìn về đám người lui tới phía sân ga trong đại sảnh, hy vọng lão đại nhà mình đang ở đó...
Mà phía sau lưng bọn họ,
chỗ dãy ghế dựa tường, có một người đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trên mặt còn phủ một cuốn tạp chí Liên Bang số mới nhất ra ngày hôm nay,
trông có vẻ đã ngủ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
Chỉ thấy trên
người người đó mặc một cái áo trắng đơn giản kiểu dân quê, bên ngoài
khoác thêm một áo khoác mỏng màu xanh dương, quần đen, đai lưng kim
loại, mang một đôi quân ủng. Tuy giả trang như thế nhưng cũng làm cho
mọi người cảm giác người đó anh tuấn, hữu thần mặc dù người đó đã cố ý
làm cho hơi thở thật bình thản, thật giống như một người đi đường phổ
thông khiến mọi người xem nhẹ. …
Người đó chậm rãi lấy quyển tạp chí xuống làm lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng băng hàn. Cậu ta nhìn chăm
chú về phía nhóm thiếu niên đang không ngừng dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó thì khóe miệng nhịn không được hơi hơi cong lên, giống
như tuyết rã băng tan ngày hè, trên người cậu tỏa ra một loại ấm áp nhàn nhạt.
Người đó tiện tay nhét quyển tạp chí vào một bên ba lô,
sao đó đem ba lô ném ra sau lưng chậm rãi đi về phía sau bọn Tề Long. Do cơ hồ không nghe tiếng chân, nhóm người kia vẫn không phát hiện phía
sau bọn họ đã nhiều hơn một người.
"Không đúng!” Tề Long đột nhiên phát giác mạnh mẽ quay đầu. Ở thời khắc mấu chốt, thiên phú của Tề Long đã nhắc nhở cậu.
Hành động bất ngờ của Tề Long làm bừng tỉnh mấy người khác, bọn họ quay đầu
theo phản xạ, Lạc Lãng là người đầu tiên chuẩn bị công kích.
"Lão đại!" Tề Long đột nhiên thất thanh hô: "Sao cậu có thể ở sau lưng chúng tớ chứ?”
Phải biết rằng chỗ bọn họ đang đứng là có thể quan sát hết toàn bộ những
người đang có mặt trong sân ga số chín, căn bản không có người thoát
khỏi tầm mắt của bọn họ mà đi ra sau. Chẳng lẽ lão đại có kỹ năng thuấn
di (chắc độn thổ) trong truyền thuyết? Tề Long nhịn không được mà đoán
bừa.