Khi cơ giáp đang tiến hành bay mà muốn nhắm bắn là một điều vô cùng khó
khăn, không chỉ bởi vì động tác bay bất quy tắc của các cơ giáp cấp cao, mà còn có vô tự chớp động của cơ giáp vương bài, cho nên, nếu đấu đối
kháng thì việc tấn công từ xa là gần như không có khả năng.
Bất
quá, Lăng Lan cũng không muốn dựa vào súng trường để đánh tới đối
phương, cô chỉ vờ chống cự rồi dụ đối phương đi tới gần đỉnh núi bên
kia.
Súng trong tay của hai cơ giáp không ngừng bắn phá lẫn nhau, bất quá cả hai cũng không bắn trúng bộ phận quan trọng nào của cơ giáp
đối phương. Nhưng bởi vì nguồn pháo năng lượng của cơ giáp Nhật Mộ vô
cùng uy lực cho nên Lăng Lan chủ yếu vẫn lâm vào thế hạ phong.
Cứ như vậy, ở vào thế hạ phong, Lăng Lan không thể không từ từ rút lui, chậm rãi dẫn đối phương tới chỗ núi đá.
Mười tám phát đạn cũng không tính là nhiều, chỉ chớp mắt là hết sạch không
còn, Lăng Lan tính toán tỉ mỉ, dù trong lòng biết rõ đã không có quang
đạn nhưng vẫn làm bộ không biết, vẫn bấm cò súng về phía cơ giáp của
Nhật Mộ…
Không có? Kinh hoảng, nôn nóng mà điều khiển cơ giáp lại tiếp tục bấm cò súng…… Cũng không có!
Lộc Hoàn nhìn động tác của cơ giáp Liên Bang có chút hoảng loạn, liên tục
bấm cò súng nhưng lại không có quang đạn bắn ra. Hắn đột nhiên sửng sốt, thầm nghĩ đây có thể là mưu kế hấp dẫn hắn mắc mưu hay không?
Không thể trách Lộc Hoàn cảnh giác như vậy, từ sau khi tiểu đội trưởng liên
tục bị trúng kế chỉ có thể tự bạo bỏ mình, hắn có chút trông gà hoá
cuốc, nhìn tình huống khác thường thì phản ứng đầu tiên chính là đối
phương có phải có âm mưu hay không.
Bất quá, lúc nhìn thấy cơ
giáp Liên Bang cuối cùng hoảng loạn ném súng trường ánh sáng xuống xoay
người chạy trốn thì hắn liền biết súng trường của đối phương đã thật sự
không còn năng lượng.
Lộc Hoàn mừng thầm trong lòng, như vậy khả
năng công kích viễn trình của đối phương đã không còn, chỉ cần không bị
đối phương tiến đến quá gần thì công kích viễn trình chính là thế giới
của mình hắn. Hắn lập tức điều khiển cơ giáp đuổi theo cơ giáp Liên Bang đang chạy trối chết kia.
Đương nhiên để Lộc Hoàn yên tâm mà truy đuổi cơ giáp Liên Bang như vậy cũng bởi vì cơ giáp Liên Bang đã vứt
khẩu súng trường mà chạy trốn, chứ nếu đối phương vẫn cầm súng mà trốn
thì cho dù như thế nào, Lộc Hoàn cũng không gấp gáp mà đuổi theo đối
phương.
Hai chiếc cơ giáp một đuổi một chạy, trong lúc đó cơ giáp của Nhật Mộ cũng không ngừng bắn pháo về phía cơ giáp của Liên Bang,
bất quá bị cơ giáp Liên Bang linh hoạt né tránh. Lúc này Lộc Hoàn thầm
hận, đã liên tục ba trận rồi, vì sao khả năng điều khiển cơ giáp của đối phương vẫn mạnh như vậy?
“Tiểu Tứ, tính toán xong chưa?” Lăng
Lan bình tĩnh hỏi, không để ý những thông báo cảnh cáo màu đỏ xuất hiện
đè trên tất cả màn hình.
“Thời gian tiếp năng lượng cho khẩu pháo nguồn sáng đó ước chừng là 55 giây, bất quá không loại trừ khả năng đối phương cố ý che dấu thực lực.” Tiểu Tứ trả lời, trong khoảng thời gian
này tiểu Tứ vẫn luôn thu thập phân tích thời gian đối phương bắn ra pháo nguồn. Bất quá nó chỉ có thể phân tích dựa trên những gì đối phương
biểu hiện ra ngoài, nếu như đối phương cũng là người âm hiểm như lão Địa thì rất có thể tính toán của nó là sai lầm.
“Khả năng đối phương che dấu thực lực là bao nhiêu?” Lăng Lan hỏi.
“Trên dưới 15%.” Tiểu Tứ trả lời, cho dù chỉ là cách biệt mấy giây, nhưng
trong khoảng thời gian quan trọng như vậy, khả năng tính sai cũng là rất cao.
“Nói cách khác phần thắng của chúng ta có 85%. Như vậy
chúng ta cược thôi.” Khóe miệng Lăng Lan lộ ra ý cười, ở không gian học
tập, chỉ cần nắm phần thắng hơn 50% là cô đã liều mạng thử rồi, gặp
những tình huống nguy hiểm như thế này thì không liều mạng cũng chỉ có
thể chết.
“Được, nhưng mà cơ giáp đã bị hư hại đến 75%, nếu cứ
như vậy, hư hại sẽ nhanh hơn gấp đôi, cơ giáp chỉ có thể duy trì trong 2 phút nữa…” Tiểu Tứ nhìn những cảnh báo về hiệu suất hao tổn năng lượng
mà nhắc nhở.
Lăng Lan không trả lời, ngón tay lại cố gắng tăng
nhanh tốc độ, bàn tay cô lại biến mất trên bàn điều khiển mà cô không
phát hiện,tiểu Tứ cũng sợ làm ảnh hưởng đến Lăng Lan nên không dám nói
lên tiếng.
Cơ giáp của Lăng Lan bắt đầu vòng quanh đỉnh núi, bây giờ cô chỉ còn ngồi chờ cơ hội tới.
“Phanh!” Cơ giáp của Nhật Mộ đuổi ngay phía sau tiếp tục bấm cò pháo, một nguồn
năng lượng khổng lồ phóng ra xuyên qua bầu trời bắn thẳng đến. Lăng Lan
bình tĩnh dùng động tác bay bất quy tắc trong phạm vi hẹp, bây giờ cô
chỉ có thể thực hiện động tác này.
Bay bất quy tắc đối với cơ
giáp của Lăng Lan bây giờ là một động tác quá sức chịu đựng, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang như báo rằng chỉ thêm một
giây thôi cơ giáp sẽ hỏng mất.
Bất quá Lăng Lan không để ý tới
chuyện này, động tác tiếp theo của cô làm cho mọi người ở đó kinh ngạc,
cô đem động cơ của cơ giáp đóng lại, khống chế cơ giáp giang tay chân
ra, rơi xuống.
Nguyên bản Lăng Lan cách đỉnh núi cũng không quá
cao, hơn nữa cơ giáp lại có khối lượng khổng lồ, không đến mười giây cơ
giáp đã đánh xuống đỉnh núi.“Rầm “Một tiếng vang lớn! Bị vật nặng đánh
trúng, đỉnh núi chấn động một hồi, khói bụi tức khắc thổi lên, cơ giáp
của Lăng Lan hoàn toàn biến mất, bị vùi trong khói bụi.
Khi Lộc
Hoàn nhìn thấy cơ giáp của Liên Bang đột nhiên rơi xuống thì liền ngừng
bay tới, giữ một khoảng cách nhất định. Hắn cực kỳ cẩn thận mà nhắm pháo sáng về phía đám khói bụi đang bốc lên ngùn ngụt, chỉ cần có cái gì bất thường, hắn liền bắn. Trong ấn tượng của hắn, tên cơ giáp sĩ Liên Bang
này cực kỳ đa đoan, khiến hắn không thể không có kỵ.
Đương nhiên
những động tác này cũng chỉ là chớp mắt, khi cơ giáp của Lộc Hoàn chuẩn
bị tốt hết thảy thì từ trong khói bụi, một bóng dáng màu lam trắng lao
ra, lấy một tốc độ cực nhanh đánh tới.
Tốc độ này tuyệt đối không phải tốc độ của cơ giáp cao cấp có thể đạt được, phản ứng đầu tiên của
Lộc Hoàn là nhanh chóng lùi về phía sau, sau đó theo bản năng bấm cò
súng, súng không có động tĩnh. Lúc này hắn mới phát hiện trên màn hình
nhắc nhở, đồng hồ đếm ngược 55 giây để bổ sung năng lượng vẫn chưa đếm
hết, còn 10 giây.
Lộc Hoàn cắn răng, đem động cơ đẩy tới mức lớn
nhất, để cơ giáp lui về phía sau với tốc độ cực hạn, hắn phải chịu mười
giây ngắn ngủn này, chỉ cần vượt qua thì chỉ với một phát pháo, hắn có
thể xử lý cơ giáp Liên Bang đáng hận đang ở trước mắt này.
Vẻ
ngoài của cơ giáp Liên Bang đã rách mướp, cái chân trái duy nhất còn
hoàn hảo cũng đã biến mất không còn, chỗ đùi có nhiều đường đứt gãy, xác ngoài của cả cơ giáp toàn là những vết nứt và bụi, có mấy chỗ thậm chí
còn lộ cả linh kiện ở bên trong. Vụ rơi tự do vừa rồi khiến cơ giáp chịu thương không nhỏ.
“Cơ giáp chỉ có thể duy trì tối đa 50 giây…” Tiểu Tứ vẫn nhìn màn hình của cơ giáp, thông báo thông tin mới nhất cho Lăng Lan.
Lăng Lan tựa hồ không nghe được tiểu Tứ nhắc nhở, giờ phút này cô cảm giác
mình như một người ngoài cuộc, mắt nhìn thân thể mình điều khiển cơ
giáp, nhìn thân thể như máy móc, điều khiển chính xác đem động cơ của cơ giáp đạt tới mức tối đa, như đạt tới vận tốc ánh sáng đánh về phía đối
phương.
Lúc này, vị trí đuổi và trốn lại thay đổi lần nữa, có
điều khoảng cách của hai cơ giáp thì càng ngày càng gần…… Bọn họ một
người thì nôn nóng chờ đợi năng lượng của pháo sáng được bổ sung xong,
một người thì muốn lao về phía của người còn lại, những gì có thể làm cả hai đều đã làm, kết quả cuối cùng như thế nào cũng chỉ có thể chờ xem
nữ thần may mắn chiếu cố ai hơn nữa thôi.
Lộc Hoàn nhìn cơ giáp
Liên Bang càng ngày càng gần, 10m, 5m, 3m…… Trên mặt hắn lộ ra nụ cười
điên cuồng dữ tợn: “Đi tìm chết đi!”
Hắn quyết đoán nhấn cò pháo, trong thời khắc đó, thời gian đếm người cũng về 0, nguồn năng lượng của pháo đã được bổ sung xong, pháo có thể bắn ra lần nữa.
“Rắc” một tiếng, thanh thúy và vang dội, khóe mắt Lộc Hoàn nhìn cánh tay phải của cơ giáp, ở chỗ đó, tia lửa đang bắn ra khắp nơi, pháo sáng ở cánh tay
phải không bắn ra đạn….
“Cảnh báo, hệ thống khống chế cánh tay
phải bị phá hủy, xin lập tức chữa trị!” Tiếng máy móc của quang não báo
váo tình hình thương tổn của cơ giáp.
Lộc Hoàn không biết đã xảy
ra chuyện gì nhưng hắn rõ, cơ giáp của mình khẳng định đã bị đối phương
động tay chân khiến cho pháo nguồn bị phế đi trong nháy mắt… Trán đổ mồ
hôi lạnh, hắn không dám suy nghĩ nhiều, đẩy động cơ của cơ giáp lên mức
tối đa, ý đồ kéo ra khoảng cách.
Chỉ cần kéo ra khoảng cách, thì chỉ với tay trái, hắn cũng có thể dành thắng lợi.
Lộc Hoàn nghĩ tới thật tốt nhưng hiện thực lại không tốt đẹp như hắn tưởng
tượng vậy. Hắn trực tiếp cảm giác được cơ giáp đang trầm xuống, nguyên
lai cơ giáp Liên Bang đã ôm chặt lấy cơ giáp hắn, nói cách khác, cho dù
hắn tăng tốc lùi ra sau thế nào thì cũng không thể tách cơ giáp Liên
Bang này.
Nhiều động tác liên tiếp làm sắc mặt Lăng Lan tái nhợt
như giấy trắng, máu tươi trong miệng không thể khống chế mà từng ngụm
từng ngụm phun ra, bất quá Lăng Lan vẫn cố gắng chống một hơi, quyết
đoán kéo cần tự hủy cơ giáp đồng thời bấm nút phóng khoang điều khiển.
“Tiểu Tứ, tiếp theo để cho ngươi.” Đây là những lời nói cuối cùng của Lăng
Lan trước khi hôn mê, đương nhiên cũng vì cô rất tin tưởng vào tiểu Tứ
nên mới dám hôn mê vào thời khắc này.
Khoang điều khiển một khi
bắn ra khỏi thì quyền khống chế liền giao cho quang não phụ trách, từ
quang não tính toán quỹ tích của khoang để tránh khỏi phạm vi vụ tự bạo
của cơ giáp. Ở phương diện này, không thể nghi ngờ tiểu Tứ còn đáng tin
hơn cả quang não.
“Giao cho tôi đi lão Đại!” Tiểu Tứ nghiêm túc
trả lời, nó biết rõ Lăng Lan đã đem tính mạng mình giao cho nó, đây là
sự tín nhiệm mà dành cho nó.. Nghĩ đến đây, con chip của tiểu Tứ lại lần nữa nóng lên, điều này làm tiểu Tứ lo lắng con chip của mình có thể
cháy hỏng hay không.
Lộc Hoàn nhìn khoang điều khiển của cơ giáp
Liên Bang bắn ra thì lập tức biết chuyện gì sắp xảy ra, hắn hoảng sợ
điều khiển hai cánh tay của cơ giáp bứt cơ giáp Liên Bang đang bám trên
người mình ra ném xuống. Không biết vì cơ giáp Liên Bang đã được Lăng
Lan ra lệnh cho siết chặt hay do quá hoảng hốt, nhưng trong khoảng thời
gian ngắn, hắn không thể bứt cơ giáp trên mình ra được.
Lúc này,
mấy người Tề Long đã tới, cách vị trí cơ giáp chiến đấu còn 1 km, khi cơ giáp của Liên Bang rơi xuống gây chấn động mạnh mấy người cũng thấy
được, trong lòng nhịn không được nôn nóng cùng tuyệt vọng. Lúc nhìn thấy cơ giáp Liên Bang lại lần nữa bắn ra từ khói bụi của vụ nổ thì cả bọn
kích động nhảy dựng lên.
Bọn họ cũng thấy được, lúc cơ giáp Liên
Bang còn cách cơ giáp Nhật Mộ khoảng 30m thì từ cánh tay phải, một đường bạch quang chợt xoẹt qua, một chiêu này quá đột nhiên khiến cơ giáp của Nhật Mộ không hề phát hiện.