- Thành Phượng Hoàng của chúng ta tuy nhỏ thật, nhưng cũng là bảo địa
phong thủy, có không ít đặc sản, trước kia không quen biết học thủ, lần
này được nghỉ quay về thì học thủ nhất định phải cho thuộc hạ cơ hội thể hiện đấy nhé.
Liễu Đạo Bân tranh thủ mở miệng, thực ra thì hắn
vốn không định đi lên sĩ đồ, nhưng sau khi bị Vương Bảo Nhạc thay đổi
quỹ tích xong thì hắn phát hiện hình như làm đốc tra hợp với mình hơn.
Nhất là nay hắn cũng ý thúc được những thứ mình học được từ chỗ cha từ nhỏ
tới lớn dường như đều lần lượt phát huy công dụng từ khi trở thành đốc
tra...
Vương Bảo Nhạc nghe Liễu Đạo Bân nói thế thì mỉm cười rất
chi là thỏa mãn, lại hỏi thêm vài chuyện của bộ viện kỷ mới bưng tách
trà lên.
Động tác bưng tách trà này cũng là hắn học được từ trong mấy bộ tự truyện quan lớn kia, Vương Bảo Nhạc phát hiện có rất nhiều
quan lớn hình như đều thích uống trà, thỉnh thoảng lại bưng tách trà
lên, cũng có rất nhiều điều ẩn trong từng động tác bưng và đặt tách
xuống thế này đây.
Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm, nhưng hắn cảm
thấy động tác này tôn thân phận lên nhiều lắm, vậy nên hắn cũng học và
làm khá bài bản.
Liễu Đạo Bân chú ý thấy Vương Bảo Nhạc bưng tách trà lên thì ngẩn ra một lúc, lại nhớ tới hành động của cha mình ngày
thường khi có cấp dưới đến thăm, thế là lập tức hiểu rõ Vương Bảo Nhạc
đây là đang khách sáo, đợi mình nói rõ ý tứ khi đến đây, vậy nên mới lấy ra một số quà cáp ở trong chiếc túi mà hắn đem theo, có đan dược, có
linh thạch, cũng có mấy thứ phi pháp như chủy thủ các loại đặt qua một
bên.
- Học thủ, từ sau khi thuộc hạ trở thành đốc tra thì có khá
nhiều học sinh tặng quà cho ta, những món quà này đều rất quý giá, thuộc hạ sợ không biết có nên nhận hay không, nếu như nhận thì lại không yên
lòng, không nhận thì sợ phụ tấm lòng của bọn họ.
Liễu Đạo Bân cười khổ, nhìn về phía với vẻ mặt vô cùng chân thành.
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên một tia kinh ngạc, gần đây hắn cũng có nghe
người của bộ viện kỷ lén lút bẩm báo, nói Liễu Đạo Bân nhận quà, nhưng
Vương Bảo Nhạc cũng nghe thế thôi chứ không hỏi gì, lúc này nhìn những
thứ kia thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy rất hài lòng đối với thái độ của
Liễu Đạo Bân, trong lòng cũng có vài phần tán thưởng.
- Cũng không phải thứ gì quý giá lắm, chớ nên phụ lòng các bạn học, ngươi cứ nhận lấy đi.
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, đặt tách trà xuống.
Liễu Đạo Bân vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc, lúc này trông thấy nụ cười của Vương Bảo Nhạc nhiệt tình hơn trước thì lập tức thở phào
nhẹ nhõm, biết rằng mình làm thế này là đúng rồi, thế là hắn ôm quyền
cảm tạ rồi lấy đi một nửa số kia, để lại hai viên đan dược quý giá nhất, mỉm cười mở miệng.
- Học thủ vốn chẳng thiếu thứ gì, thuộc hạ
nay cũng xin mượn hoa dâng phật, xem như tấm lòng của thuộc hạ, ân cứu
mạng của học thủ trong mộng cảnh khảo hạch lúc trước, thuộc hạ mãi không dám quên.
Liễu Đạo Bân nói xong thì lại ôm quyền tiếp, nhắc tới
chuyện khảo hạch mộng cảnh, dù sao thì chuyện này cũng là ưu thế của hắn trong quan hệ với Vương Bảo Nhạc.
- Ồ?
Hai mắt của Vương
Bảo Nhạc sáng rực lên, cảm giác dường như Liễu Đạo Bân bây giờ còn giỏi
ăn nói hơn cả lúc trước, mà bản thân mình cũng có thể học được khá nhiều kiến thức mới mẻ từ chỗ Liễu Đạo Bân. Thật sự hắn cảm thấy những lời
đối phương nói làm cho hắn đặc biệt sung sướng, cũng nghe ra được dụng ý ẩn trong lời nói của Vương Bảo Nhạc, nụ cười trên mặt càng tươi hơn,
giơ tay chỉ Liễu Đạo Bân.
- Người không cần phải thử ta đâu, cứ nhận lấy đi.
Liễu Đạo Bân lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng cũng không hề nhận lại mấy thứ kia, chỉ đứng đó nói chuyện với Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thì cũng không mở miệng bảo hắn lấy quà lại nữa, sau khi hỏi
thăm việc học của Liễu Đạo Bân thì cổ vũ vài câu, sau đó lại bưng tách
trà lên nhấp một hớp.
Lần này là có ý tiễn khách, Vương Bảo Nhạc
cảm thấy với kiến thức mà Liễu Đạo Bân học được từ chỗ cha hắn thì mới
có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình, đồng thời trong lòng cũng thấy đắc ý
với năng lực quan trường của mình.
- Học thủ, thuộc hạ vẫn còn một yêu cầu quá đáng, mong rằng học thủ nể tình thuộc hạ cẩn thận làm việc, mà đáp ứng thuộc hạ.
Liễu Đạo Bân hít sâu một hơi, giống như không hề nhận ra dụng ý của Vương
Bảo Nhạc, ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc, nhặt cái bình nước băng
linh uống hết ở bên cạnh lên, vẻ mặt vô cùng chân thành.
- Học thủ, ngài có thể tặng cái bình này cho ta hay không?
- Ngươi nói gì cơ?
Vốn Vương Bảo Nhạc thấy Liễu Đạo Bân không nhìn ra ý thì lập tức nhíu mày
ngay, nhưng sau khi nghe thấy lời đối phương nói xong thì hắn lại ngẩn
ra, thiếu chút nữa phun hết nước trà trong miệng. Hắn ngu người nhìn
chằm chằm Liễu Đạo Bân, không ngờ Liễu Đạo Bân mở miệng nghiêm túc như
thế lại là vì xin một cái bình rỗng.
- Học thủ, ngài chớ có xem
thường cái bình nhỏ này, ngài không biết đâu, hiện nay ở học thủ các,
thậm chí là cả hệ Pháp Binh này cũng có quá nhiều học sinh rất đỗi tôn
kính ngài, dù sao ngài cũng là thiên tài tuyệt thế, vào đạo viện chưa
tới một năm mà đã trở thành học thủ. Quan trọng hơn nữa là do trước đây
Khương Lâm quá mức dung túng cho nên đám đốc tra kia thường hay ỷ thế
hiếp người, khiến cho học sinh vừa sợ hãi vừa căm thù nhưng không dám
nói gì, nay bộ viện kỷ được ngài nghiêm túc chấn chỉnh lại, trở nên
nghiêm chính hơn, khiến cho mọi ngời cảm động và ghi khắc ở trong lòng.
Liễu Đạo Bân vội vàng tiến lên vỗ nhẹ sau lưng Vương Bảo Nhạc, ngữ khí càng chân thành hơn nữa.
- Tất cả mọi người đều muốn được hưởng chút tiên khí của ngài, nếu như ta đưa cái bình này ra thì tất cả mọi người sẽ điên cuồng nhào lên tranh
giành ấy chứ!
- Thật ra thì lần này ta cũng là được mọi người nhờ vả, mong học thủ có thể nể tình mọi người chăm chỉ muốn học hỏi mà bán
hết mớ bình rỗng với túi đồ ăn vặt kia cho họ đi...
Liễu Đạo Bân nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nhẹ nhàng hít sâu một hơi, hắn từng đọc qua không ít chuyện từ chối tặng quà trong tự truyện quan lớn, nhưng dạng như Liễu Đạo Bân yêu cầu thì là lần đầu tiên hắn gặp phải, không khỏi lộ ra vẻ quái dị, thầm nghĩ chẳng lẽ đây cũng là chiêu mà Liễu Đạo Bân học được từ chỗ của cha hắn sao...
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy cha của Liễu Đạo Bân đúng là không hề đơn giản...
- Kính xin học thủ hãy thông cảm cho các học sinh, cho bọn họ một cơ hội!
Liễu Đạo Bân nói tới đây thì mang theo vẻ tiếc trời thương dân, cúi đầu lần
nữa, trông bộ dạng giống như Vương Bảo Nhạc mà không đồng ý thì hắn sẽ
không đứng dậy.
Cuối cùng vì Liễu Đạo Bân cầu khẩn nhiều quá cho nên cuối cùng Vương Bảo Nhạc lại ra vẻ thở dài.
- Thôi vậy, đúng là không thể để cho mọi người thất vọng được, nhưng sau
này không được làm vậy nữa. Còn nữa, Đạo Bân à, ngươi phải nhớ kỹ,
chuyện của bộ viện kỷ càng không thể để mọi người thất vọng được.
Liễu Đạo Bân lập tức kích động hơn hẳn, vội vàng nói lời cảm ơn rồi đồng ý
ngay, thầm nghĩ chiêu của cha dạy đúng là hữu dụng mà, thế là hắn nhét
mấy cái bình rỗng với mớ túi ăn vặt kia vào trong túi tựa như báu vật,
rối rít cảm ơn rời đi.
Đến khi hắn đi rồi Vương Bảo Nhạc mới đứng dậy, sau khi đi lại vài phòng trong động phủ thì lại lấy sổ ra ghi lại
mấy chiêu của Liễu Đạo Bân hôm nay.
- Đúng là nhân tài mà, Liễu
Đạo Bân này là nhân tài như thế, không chừng bản lĩnh của cha hắn còn
lớn hơn, sau này có khi lại thành thành thủ ấy chứ!
Vương Bảo
Nhạc cảm thấy chuẩn không cần chính, coi như mình có thêm kiến thức,
trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng và sung sướng khi được người
khác nịnh bợ như thế, nhất là kỹ xảo bốc phét của đối phương tuyệt vời
quá sức khiến Vương Bảo Nhạc lại càng thỏa mãn hơn.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, khi Liễu Đạo Bân đến lần nữa thì mang tới đủ mười bình đan dược.
Mấy loại đan dược này toàn là dùng để giúp tăng cường trí nhớ, tuy rằng
hiệu quả không bằng loại mà Trịnh Lương tặng, nhưng có thể nói là lo
giúp nỗi lo của Vương Bảo Nhạc, sốt ruột thay cho cơn nơm nớp của Vương
Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc nhìn mà không khỏi cảm khái thêm lần nữa, Liễu
Đạo Bân này thật là một nhân tài hàng xịn.
Hắn nghĩ mình không
nên để mất lòng nhân tài như thế, phải nên ban thưởng chút gì mới được,
vậy nên sau khi nghĩ tới nghĩ lui một phen, trước lúc Liễu Đạo Bân rời
đi thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở miệng.
- Đạo Bân, ngươi đi điều tra vụ án của Tôn Khải Phương kia một chút đi.
Trước đây Vương Bảo Nhạc cũng từng đọc sơ qua về vụ án của Tôn Khải Phương
lúc tiếp nhận bộ viện kỷ, có đủ thông tin chi tiết từ nhỏ đến lớn cùng
với bối cảnh của người này, biết rõ rất nhiều chuyện mà người khác không biết. Nhà của người này mở một phường luyện khí, gia cảnh giàu có, hắn
vốn là học sinh của hệ Pháp Binh, nhưng lại vi phạm quy định của đạo
viện, trộm mất một tờ bí phương ở trong Tàng Linh các của hệ Pháp Binh,
trên bí pháp này ghi chép về cách chế tác một phần linh bôi.
Sau khi hắn trộm bí phương này xong thì định đưa về cho gia tộc của mình.
Phải biết rằng gần như phần lớn cách luyện khí của liên minh đều nằm trong
tay những người nổi bật nhất của tứ đại đạo viện, cho nên sưu tầm rất
nhiều bí phương, còn có cả điều kiện bảo mật vô cùng nghiêm ngặt nữa,
học sinh không tới trình độ nhất định thì rất khó có thể tiếp xúc được
với nó, càng không thể truyền ra ngoài.
Còn Tôn Khải Phương, dù
hắn đã dùng một số thủ đoạn để trộm bí phương đi, nhưng căn bản chưa kịp đưa ra ngoài thì đã bị đốc tra của học thủ các trong linh thạch hoạc
đường phát hiện, nay đang bị giam ở trong bộ viện kỷ của linh thạch học
đường, chờ Vương Bảo Nhạc định đoạt.
Bởi vì bí phương bị trộm đi cũng không phải quan trọng gì, nên việc này muốn lớn cũng được, muốn nhỏ cũng chẳng sao.
Ngày đó sau khi nhìn thấy thì Vương Bảo Nhạc lập tức phát giác trong này có
trò mèo gì đó, nhưng hắn chẳng có lòng dạ nào mà lo việc này nên cũng bỏ mặc, định sai người ta điều tra cho rõ rồi xử lý công bằng theo luật.
Nhưng nay thấy Liễu Đạo Bân thức thời như thế, nên lúc này cũng giao quyền xử lý lại cho hắn, ở bộ viện kỷ, xử lý mấy chuyện thế này thì bản thân
chính là tượng trưng cho quyền lực.
- Lúc điều tra tên Tôn Khải Phương này thì ngươi phải chú ý đúng mực một chút nhé.
Vương Bảo Nhạc nhìn Liễu Đạo Bân một cái, nói xong lại nâng tách trà lên, lần này hắn không hề buông xuống ngay nữa.
Liễu Đạo Bân đang nghĩ xem sao tự dưng Vương Bảo Nhạc lại nhắc đến chuyện
của Tôn Khải Phương, lúc này thấy Vương Bảo Nhạc bưng tách trà lên thì
lập tức hiểu rõ đây là ý muốn nên tiễn khách, nên hắn vội vàng cáo từ
rời đi.
Nhìn Liễu Đạo Bân đi xa, Vương Bảo Nhạc đắc ý cười lớn,
hắn cảm giác mình đã học thêm được khá nhiều điều từ chỗ Liễu Đạo Bân,
kết hợp với mớ tự truyện quan lớn của hắn thì hôm nay đã có bản lĩnh
không hề tầm thường trong việc quản lý thuộc hạ.
Lại nhìn mớ đan
dược kia một lúc, Vương Bảo Nhạc lấy ra từng món quan sát kỹ càng, sau
khi xác định chưa từng bị mở ra, cũng không có vấn đề gì thì hớn hở nuốt đan dược.
Mang theo tâm trình hớn hở, tiếp tục học thuộc mớ hồi văn kia.
Mà sau khi Liễu Đạo Bân đi ra khỏi động phủ của Vương Bảo Nhạc thì cũng
nhanh chóng liên hệ với cha hắn ngay trên đường quay về, sau khi được
cha nhắc nhở thì hai mắt Liễu Đạo Bân sáng lên.
- Hóa ra trọng điểm chính là hai từ đúng mực trong câu nói cuối cùng của học thủ!