Trên tầng hai của câu lạc bộ đấu vật lúc này đã vô cùng ồn ào, thật sự
trước đây Vương Bảo Nhạc cho mọi người cảm giác rằng hắn chỉ là một con
thỏ béo biết có mỗi chiêu bẻ ngón tay, ấn cổ tay với đá hạ bộ mà thôi.
Tất cả kỹ thuật chiến đấu của hắn khiến cho mọi người vừa sợ vừa hận, nhất
là cái chiêu đá hạ bộ kia luôn khiến mọi người sởn tóc gáy, vừa đau theo vừa thấy hắn trơ trẽn.
Theo bọn họ thấy, cả bẻ ngón tay lẫn ấn
cổ tay đều là trò của bọn du côn lưu manh, cả đá hạ bộ cũng thế, chẳng
chiêu nào đàng hoàng.
Lại thêm mồm của tên này bẩn khỏi chê, còn
đứng trên lôi đài khiêu khích người ta, thêm mấy người kia bị hại thảm
quá, thế là mới dấy lên làn sóng khinh bỉ hắn.
Theo như bọn họ
hấy thì con thỏ béo kia chỉ là một tên rác rưởi chỉ biết giở thủ đoạn,
vô sỉ không ai bì, thế nhưng... Khi mấy chiêu đánh đấm vô sỉ của Vương
Bảo Nhạc đột nhiên chiến trắng được cả cao thủ Bổ Mạch cảnh ngay trước
mặt mọi người thì tất cả những suy nghĩ kia phút chốc đã sụp đổ, trước
kia đê tiện ra sao thì bây giờ rúng động như thế.
- Hắn... Hắn thắng được cả Bổ Mạch luôn kìa!!
- Mẹ ơi, mấy chiêu đánh lộn trơ trẽn như bẻ ngón tay, ấn cổ tay với đá hạ bộ mà có thể phát uy được uy lực lớn cỡ đó sao!
- Không đúng, người bình thường khó mà làm được như thế, nhất định là con thỏ béo đó đã đắm chìm luyện tập kiểu đánh nhau này lâu lắm mới được
thế!
Từng tiếng hít mạnh vang lên, sau đó là vô số tiếng ồn ào
bàn tán bùng lên. Những người thường xuyên đến đây đều là kẻ yêu thích
cổ võ, thực ra trong lòng bọn họ chẳng có nguyên tắc cứng gì, thậm chí
có thể nói chỉ cần chứng minh được thứ đó hữu dụng thì bọn họ đều chấp
nhận cả.
Tuy rằng kỹ thuật của Vương Bảo Nhạc có hơi vô sỉ thật,
nhưng trận chiến ban nãy cũng đủ để chứng minh cách chiến đấu này hữu
hiệu, thế là không ít người có mặt ở tầng hai của câu lạc bộ này đều hít sâu một hơi, rung động dữ dội.
Thậm chí còn có không ít người bỏ linh thạch ra đi tìm ghi hình cũ mấy trăm trận đấu trước đây của Vương
Bảo Nhạc, bắt đầu nghiên cứu, đồng thời bởi vì tầng hai có qua nhiều
người, lại thêm thân phận của Chu Lộ nên lúc này tin tức của con thỏ béo kia đã lan ra rộng hơn.
Còn Vương Bảo Nhạc lúc này đã quay về
tới đạo viện Phiêu Miễu, sau buổi luyện tập hôm nay thì hắn phát hiện
mình đã có phần tâm đắc với cách đá hạ bộ rồi, vậy nên hắn lại vào mộng
cảnh để rèn luyện với thân ảnh luyện tập kia lần nữa.
Thời gian
thấm thoắt trôi qua, mặc dù tiếng kêu la thảm thiết của Vương Bảo Nhạc
cũng sẽ vang lên trong mộng cảnh, nhưng số lần cũng đã giảm bớt. Còn ở
bên ngoài cũng đã qua mấy ngày, tin tức của con thỏ béo lan ra ngày càng rộng hơn.
Tiếng tăm của thỏ béo không chỉ giới hạn ở trong câu
lạc bộ đấu vật nữa, giờ đây dù là ở bên ngoài cũng ẩn ẩn được tuyên
truyền, lại thêm hôm đó có khá nhiều học sinh của đạo viện Phiêu Miễu
cũng có mặt trong câu lạc bộ đấu vật, bọn họ cũng cảm thấy rung động dữ
dội, bắt đầu nghiên cứu học tập theo.
Thế là... Dù là ở trên linh võng của đạo viện hay là linh võng của liên bang ở bên ngoài đều lần
lượt xuất hiện mấy đoạn câu lạc bộ đấu vậtip chiến đấu của Vương Bảo
Nhạc.
Mỗi đoạn câu lạc bộ đấu vậtip đều từ im lặng cho đến nháy
mắt bùng nổ lượt like, tất cả mọi người xem qua đều phải hít một hơi
thật mạnh, nhất là những người lúc trước đã từng khiêu chiến Vương Bảo
Nhạc cũng đều xem lại thật kỹ, cứ nhớ đến cơn đau đớn thê thảm khi xưa
thì lại ra sức nghiên cứu kỹ hơn nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn mà mấy đoạn câu lạc bộ đấu vậtip này đã được lan truyền rất rộng rãi,
được nhiều người học theo hơn nữa, thậm chí cũng có người mò ra xuất xứ
của nó là Cầm Nã Thuật của cổ võ. Thực ra thì đó mới là bản gốc, còn thứ mà Vương Bảo Nhạc học rõ ràng đã bị cải biên rồi, lại phối hợp với lực
hút từ mầm mống thôn phệ của hắn nên sinh ra Cầm Nã Thuật đặc thù đó.
Có một số thứ, một khi có xuất xứ, có lai lịch thì tính chất sẽ lập tức
khác ngay. Ví như bây giờ mọi người xem cách đánh của Vương Bảo Nhạc thì sẽ không nói nó là cách đánh vô sỉ đê tiện nữa, mà đã trở thành cách
đấu vật rồi.
- Đây mới đúng là đấu vật chứ!
- Đúng đó, hơn một ngàn năm trước thì đấu vật chỉ toàn lên diễn cho có, nhưng đấu vật
bây giờ là nguy cơ ngay trước mắt, là những trận chiến có thể quyết định sống chết!
- Có lý lắm, thời khắc sinh tử mà còn bắt bẻ chuyện không được bẻ ngón tay, không được đá hạ bộ thì đúng là bảo thủ quá sức!
Sau khi mấy lời nhận xét kiểu đó ngày càng nhiều hơn thì thậm chí còn xuất
hiện cả một tổ chức ủng hộ Vương Bảo Nhạc nữa, mấy tổ chức này đều là
dạng tự phát, bày tỏ cực kỳ tán đồng cách làm của Vương Bảo Nhạc ở trên
linh võng.
Thế là tin về con thỏ béo ở thành Phiêu Miễu cũng nhanh chóng lan rộng hơn.
Chuyện này khiến cho những người cắm đầu đi học Cầm Nã Thuật ngày càng nhiều
hơn, thậm chí ngay cả trong câu lạc bộ đấu vật cũng xuất hiện nhiều
người xài các chiêu bẻ ngón tay, ấn cổ tay với đá hạ bộ nhiều hơn. Tuy
khó tránh khỏi vẫn có người khinh bỉ, nhưng dần dà tạo thành những làn
sóng mới, có điều câu lạc bộ đấu vật nhanh chóng ra luật mới cấm đá hạ
bộ.
Cách làm này giống như đang khẳng định Cầm Nã Thuật, khiến
cho nhiều người dồn hết tâm sức nghiên cứu bẻ ngón tay với ấn cổ tay
hơn.
Nhất là Cầm Nã Thuật này có hiệu quả rất lớn, mặc dù không
lợi hại bằng Vương Bảo Nhạc sở hữu mầm mống thôn phệ, nhưng ở một mức độ này đó thì cũng có độ sắc bén của riêng nó.
Thậm chí làn sóng
này cũng dần lan ra trong đạo viện Phiêu Miễu, đã có học sinh của hệ
Chiến Võ bắt đầu luyện tập, nhất là cậu thiếu niên bị bắt gọi ba ba kia
lại càng dốc sức, cắm chốt trong phòng huấn luyện vừa xem câu lạc bộ đấu vậtip vừa bắt đầu tập.
- Ta nhất định sẽ biết rõ thân phận của ngươi, tới lúc đó Lục Tử Hạo ta nhất định sẽ bắt người quỳ xuống gọi ba ba!
Thiếu niên gần như điên cuồng lao đầu luyện tập. Cùng lúc đó, câu lạc bộ đấu
vật đứng ở bên cạnh cửa sổ của một căn phòng xa hoa của câu lạc bộ đấu
vật xem câu lạc bộ đấu vậtip cũng như thế.
Gian phòng kia rất tinh tế, đứng đây nhìn ra thì có thể ngắm nhìn được gần
một nửa thành Phiêu Miễu này, trong cảnh mây mù lượn lờ thì cả ngôi
thành chẳng khác nào tiên cảnh.
Cách bày trí trong phòng càng xa hoa đẹp đẽ hơn, các món trang trí đều có vẻ rất quý giá.
câu lạc bộ đấu vật mặc quần áo ở nhà ngồi trong căn phòng xa hoa này, lạnh
lùng nhìn chằm chằm vào câu lạc bộ đấu vậtip của Vương Bảo Nhạc đang
phát ở trước mặt.
Thua trong tay một kẻ Phong Thân cảnh thế này
đúng là đả kích cực lớn đối với cô, nhất là còn bị đá mông thế này càng
khiến cho người vốn tâm cao khí ngạo như cô tức giận hơn nữa, lửa giận
có thể bùng lên bất kỳ lúc nào.
Lần này dù nghiên cứu nhưng không phải cô muốn học tập, mà đang cân nhắc tìm kiếm cách phản kích.
Nhưng hình ảnh trong mấy đoạn câu lạc bộ đấu vậtip này khiến cho cô không thể khắc chế được, nắm đấm từ từ siết chặt, đúng lúc này thì cha của cô,
cũng là hội trưởng của câu lạc bộ đấu vật mở cửa đi vào.
Thấy mặt con gái đanh lại tái mét như thế, hội trưởng không khỏi cười khổ thở dài.
- Lộ Lộ, cần gì phải hờn dỗi như thế.
Vị hội trưởng này thoạt nhìn chừng hơn 40 tuổi, dáng người cao ngất, tuy
rằng đã lấm tấm tóc bạc, nhưng tu vi đã không còn là Cổ Võ cảnh nữa mà
đã vượt long môn, siêu phàm nhập thánh từ lâu, khó mà có được.
- Cha, rốt cuộc cha có chịu nói cho con biết thân phận của con thỏ béo chết tiệt đó hay không!
Chu Lộ nhìn về phía cha mình, đây không phải lần đầu tiên cô ta đưa ra yêu cầu đó.
- Lộ Lộ, con đừng có hồ đồ, thông tin của khách hàng là bí mật, đó cũng
là gốc rễ cho câu lạc bộ đấu vật phát triển, không thể nào vi phạm được! Con sắp sửa vào quân đội rồi, đừng có dỗi nữa.
Hội trưởng bất
đắc dĩ lắc đầu, lại an ủi thêm vài câu. Thấy cơn giận của con gái không
hề giảm bớt như thế ông cũng đau đầu lắm, đúng lcú có cấp dưới đến báo
cáo nên ông chỉ khuyên thêm vài câu rồi đi.
Lúc này trong phòng
chỉ còn lại mỗi mình Chu Lộ, lồng ngực của cô phập phồng, nhìn chằm chằm vào đoạn câu lạc bộ đấu vậtip kia, hồi lâu sau mới nghiến răng.
- Tên béo chết tiệt kia, ta nhất định có thể tìm ra được thân phận thật sự của ngươi!
Trong thành Phiêu Miễu lúc này cũng có rất nhiều người giống như Lục Tử Hạo
và Chu Lộ, phần lớn đều là những người từng bị Vương Bảo Nhạc hạ độc
thủ... Dù mức độ chấp nhất của bọn họ không đến mức trở thành lời
nguyền, nhưng gần đây cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc hắt hơi gần chết.
- Lại có người đang nhớ anh đấy à.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc ngồi trong động phủ của mình ăn vặt thì chợt hắt
hơi một cái, hắn vội uống một cốc nước băng linh xong mới thấy thoải mái hơn.
Vừa nhai luôn mồm vừa lầm bầm.
- Gần đây tiếng tăm
mình nổi như cồn ấy, phải an phận mới được... Mình là người sẽ trở thành tổng thống liên bang, ngoại trừ thanh liêm ra thì danh tiếng không quan trọng lắm. Vương Bảo Nhạc tự thấy bản thân mình sáng suốt quá thể khi
lúc trước quyết định đeo mặt nạ, lúc này hớn hở ăn xong thì hắn xoa
bụng, hít sâu một hơi, mở mộng cảnh ra tiếp tục đối kháng với thân ảnh
luyện tập.
Thời gian cứ trôi qua như thế, Cầm Nã Thuật của Vương
Bảo Nhạc cũng ngày càng nhuần nhuyễn hơn, cuối cùng trận chiến của hắn
và thân ảnh luyện tập cũng ngày càng kịch liệt hơn.
Mà thiên phú
đánh nhau của hắn cũng dần trở nên nổi bật hơn trong mấy trận đấu thế
này, số lần bị đá trúng hạ bộ cũng ít dần, mãi cho đến khi thân ảnh
luyện tập cũng không cách nào đá được hắn thì Vương Bảo Nhạc bắt đầu
phản khích.
Nhưng kết quả của lần phản kích này không phải sung sướng mà là một cơn ác mộng khác.
Không ngờ kỹ thuật của thân ảnh luyện tập cũng thay đổi tiếp, từ cổ tay biến
thành tất cả khớp xương toàn thân như bả vai, cổ rồi cả đầu gối.
Gần như tất cả những khớp nối trên cơ thể con người đều là điểm đánh của
Cầm Nã Thuật này vậy, đủ loại đánh ấn khớp xương khiến cho tiếng kêu la
thảm thiết của Vương Bảo Nhạc lại vang vọng khắp mộng cảnh này thêm lần
nữa.
Hắn cũng nghĩ tới việc đến câu lạc bộ đấu vật, nhưng vừa
nghĩ tới việc mình đắc tội với chủ của người ta xong thì Vương Bảo Nhạc
đều đau khổ bỏ qua, bắt đầu nhờ cách huấn luyện thảm thiết ở trong mộng
cảnh này để nâng cao kỹ năng từng chút một.
Cũng may là phần căn
bản của hắn đã được rèn giũa khá chắc chắn, mà thay đổi của thân ảnh
luyện tập cũng không lớn lắm, khiến cho Vương Bảo Nhạc chậm rãi, thông
qua biết bao cơn đau đớn xé tim, tự mình trải nghiệm nên hắn cũng càng
ngày càng thành thạo Cầm Nã Thuật này hơn.
Lại thêm hai tháng
trôi qua, khi hắn đã chiến thắng thân ảnh luyện tập, lúc Vương Bảo Nhạc
ra khỏi mộng cảnh, ngắm cảnh trời xanh mây trắng bên ngoài động phủ mà
kích động sâu sắc từ thân tới tâm.