Cảnh này chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không chú ý tới, hắn vẫn cứ
cắm đầu chạy như điên. Sau dó hắn phát hiện một số vách tường kim loại
có thể chiếu lại bóng người, khi Vương Bảo Nhạc chạy nhanh qua đây, liếc mắt thấy thân ảnh của mình xong thì chợt dừng lại.
- Mình vẫn mi nhon như xưa.
Rõ ràng, trong mắt Vương Bảo Nhạc, định nghĩa của từ mi nhon này có hơi
khác người... Lúc này hắn nhìn ảnh chiếu của mình trên vách tường với vẻ cảm khái, còn lắc mình nhìn trái nhìn phải, xem chừng khá là thỏa mãn.
- Tuy rằng cái thùng nước này lớn quá khiến mình hơi béo một chút, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời luôn hà.
Vương Bảo Nhạc lại cảm khái thêm tiếng nữa rồi lại chạy tiếp, một đường đi
tới, số lượng học sinh mà hắn gặp được cũng ngày càng ít, cuối cùng gần
như chẳng có mạng nào.
Mà ở nơi này, trên mặt đất và những căn
phòng xung quanh có khá nhiều các loại khí cụ kỳ quái, có phất trân bị
gãy, có khôi giáp vỡ nát, còn có một vài khối sắt ảm đạm...
Ngoài ra Vương Bảo Nhạc còn thấy một số chuông bị hỏng và vô số mảnh vỡ của bình thuốc.
- Sao toàn là đồ hỏng hóc thế này!
Vương Bảo Nhạc có phần buồn bực, một đường đi tới phần lớn đều là đồ bị hỏng, ngoài cái thùng lớn mà hắn ôm ra thì không có mấy thứ đầy đủ, lại càng
không cần phải nói tới thực vật hay đan dược pháp bảo gì.
- Cho dù bị hỏng thì ta cũng phải lấy hết đi mới được!
Nếu như bỏ qua thì Vương Bảo Nhạc sẽ khôngc am lòng, hắn cảm thấy, nói
không chừng trong số này có cất giấu chí bảo gì đó, vậy nên hắn chọn ra
một vài món ném vào trong thùng nước rồi đi tiếp.
Không bao lâu
sau, tại một lối rẽ ảm đạm ở bên phải, Vương Bảo Nhạc đang định đi qua
luôn, nhưng đột nhiên có một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh đột nhiên bộc
phát từ nơi đó, dường như ở bên trong đó còn có một đạo hắc ảnh đang lao tới với tốc độ cực nhanh...
- Ai?!!
Vương Bảo Nhạc dư
quang phát hiện ra, lập tức giật mình lùi lại vài bước nhìn qua, nhưng
nơi đó vô cùng yên tĩnh, chẳng có chút biến hóa gì, tựa như bóng đen khi nãy chỉ là do Vương Bảo Nhạc bị hoa mắt nhìn lầm mà thôi.
Vương Bảo Nhạc đang thấy nghi hoặc, định lấy một con khôi lỗi phái qua xem
xét, nhưng đúng lúc này, bên trong lối rẽ ảm đảm tối hù đó đột nhiên có
ánh sáng lóe lên, kèm theo tiếng xé gió cực nhanh.
Vương Bảo
Nhạc nhìn chằm chằm qua, lập tức pahts hiện ánh sáng đó là ánh sáng từ
lực, bên trong còn bao bọc một người, người này mặc đạo bào của đạo viện Phiêu Miểu, lúc này hắn đâng ôm một cái hồ lô màu bạc cao chừng nửa
người, đang bay nhanh về phía mình.
- Trác Nhất Phàm!
Vương Bảo Nhạc thấy rõ người đó là ai thì lập tức hô to, đồng thời chú ý uy
áp cc mà Trác Nhất Phàm dùng để chống cự lại ánh sáng từ lực đẩy mạnh
kia là của tám tấc chứ không phải bảy tấc nữa.
- Vương Bảo Nhạc!
Người bị ánh sáng bao bao phủ đẩy mạnh ra này đúng là Trác Nhất Phàm, vẻ mặt
của hắn lúc này có phần tiếc nuối và không cam lòng, thỉnh thoảng quay
đầu lại nhìn sau lưng, khi nghe thấy giọng Vương Bảo Nhạc thì vội quay
đầu lại, sau khi thấy rõ Vương Bảo Nhạc thì lập tức kinh hỉ, dường như
nghĩ tới điều gì nên hắn vội hô to.
- Vương Bảo Nhạc, ngươi mau
qua kia đi, Triệu Nhã Mộng đã tìm được một tế đàn ở trong đó, nơi đó có
rất nhiều bảo vật, thậm chí còn có cả thi thể nữa!
- Mau đi, có rất nhiều người đang tranh giành ở đó!
Trác Nhất Phàm chỉ kịp nói tới đây, thân thể của hắn bị ánh sáng bao phủ bay xẹt qua chỗ Vương Bảo Nhạc, bị đẩy về phía lối ra, biến mất không thấy
bóng dáng.
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, trong mắt lóe tinh quang.
- Thi thể...
Hai chữ này kích thích Vương Bảo Nhạc hơn tất thảy, hắn biết rõ thi thể
Trác Nhất Phàm nói nhất định không thể nào là của con người trên Trái
Đất, vậy thì nó chỉ có thể là thi thể của người đến từ nền văn minh tu
chân của thanh cổ kiếm đồng xanh nọ!
So với những vật chết như
công pháp và đan dược thì thi thể của người đến từ nền văn minh tu chân
kia có ý nghĩa to lớn hơn nhiều. Ý nghĩa của nó lớn không tưởng nổi đối
với liên bang ngày nay, nếu ai có thể lấy được một cỗ thi thể ra cho đạo viện thì sẽ lập được công lao cực lớn.
Đầu óc Vương Bảo Nhạc nổ vang, đột nhiên bộc phát tốc độ cực nhanh, lao tới như một cỗ chiến xa, trực tiếp nhảy vào trong lối rẽ đó, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng
vào bên trong.
Sau khi Vương Bảo Nhạc đã đi xa, trên vách tường
chỗ lối rẽ này đột nhiên trở nên vặn vẹo, một cái đầu đen khịt chui ra,
cái đầu này giống như đã mục nát từ rất lâu rồi, lúc này chỉ còn lại cải vỏ rỗng, nó nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đã rời đi, từ từ há miệng ra,
để lộ hàm răng hoàng khè nhọn hoắc cùng với chỉ nối liền hai hàm trên
dưới...
Vừa xấu xí vừa có vẻ đáng sợ.
Sau đó nó lập tức
chui vào trong vách tường, có thể trông thấy vách tường cứ như vật thể
sống, bên trong như có huyết nhục đang ngọ nguậy lan ra...
Không ai có thể phát giác được tất cả những chuyện này, có điều dù lúc này
Vương Bảo Nhạc đang chạy nhanh, nhưng hắn vẫn luôn thấy cảm giác lạnh
lẽo cùng với bóng đen chợt lóe lúc nãy tuyệt đối không phải hoa mắt.
Cho nên dù lúc này đang chạy nhanh nhưng hắn cũng không dám sơ sẩy.
- Dù là có nhiều người cũng vào đây, nhưng nơi này vẫn có nguy hiểm, không thể chủ quan được.
Vương Bảo Nhạc cảnh giác chạy nhanh trong lối rẽ này, không bao lâu sau, hắn
lập tức nghe thấy tiếng động lớn và vô số tiếng cự cãi.
- Triệu
Nhã Mộng, Trần Minh Vũ, các ngươi cần gì phải giãy giụa như thế!! Trác
Nhất Phàm đã bị đẩy ra, đạo viện Phiêu Miểu nay chỉ còn lại có hai người các ngươi mà thôi!
- Triệu Nhã Mộng, nếu như là cô phát hiện ra chỗ này trước thì cô có thể mang hồ lô đi, nhưng bộ thi hài đó thì cô
không được lấy!!
- Hửm? Có người tới gần!!
Âm thanh
truyền vào tai Vương Bảo Nhạc, ở cuối tầm mắt của hắn, trên vách tường
đằng xa có một lỗ hổng, lỗ hổng này cao chừng hai trượng, tràn ngập ánh
sáng màu lam.
Ẩn ẩn có thể trông thấy bên trong có vài thân ảnh
giao thoa và tiếng đánh nhau truyền ra, dường như còn có một người đang
nhanh chóng lao tới gần chỗ lỗ hổng hòng chặn đường.
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, tốc độ chẳng những không giảm mà còn nhanh hơn, hắn hét một tiếng nhanh chóng chạy thẳng tới chỗ đó.
Tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ thoắt cái đã tới gần, thấy rõ bên trong cái lỗ hổng
đó có một gã to con mặc đạo bào chi nhánh Bạch Lộc, hai tay cầm một cái
thuẫn lớn ngang ngửa với chiều cao của hắn, trực tiếp đứng chặn ngay lỗ
hổng, sau khi phát hiện thân thể của Vương Bảo Nhạc thì đồng tử của hắn
ta co rụt lại, quát to.
- Cút!
- Cút con mợ nhà mi!
Vương Bảo Nhạc gầm lên, tiếng còn lớn hơn cả giọng của gã đó, ngay khi quát
to thì hắn giơ nắm đấm lên, linh khí xung quanh lập tức bị hắn hút tới,
găng tay của hắn lập tức bộc phát, tung ra một quyền!
Thậm chí
một phần tia linh lực trong cơ thể cũng bị hắn vận chuyển, dung nhập vào trong găng tay, khiến cho ánh sáng đen trên bao tay còn sáng hơn cả lúc trước, tốc độ tăng mạnh. Đồng thời sức mạnh cũng tăng lên đến cực hạn,
toàn thân tựa như một ngôi sao băng, ầm một tiếng, trực tiếp đánh mạnh
lên cái thuẫn của gã to con kia.
Gần như ngay khi thân thể của
hắn bị đánh văng ngược ra thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã ngang nhiên xông qua chỗ lỗ hổng đó, bước vào khu vực tràn ngập ánh sáng xanh kia.
Sau khi thấy rõ mọi thứ, đầu óc Vương Bảo Nhạc nổ vang, hô hấp khựng lại, đồng tử đột nhiên co rụt.
Thứ hắn thấy rõ đầu tiên là địa hình ở nơi này, chỗ này hình như có hình
quả trứng, mặt đất xung quanh chỉ toàn sương mù đen khịt, che phủ tất cả mọi thứ.
Cũng may nơi này có ánh sáng cực mạnh, có thể nhìn
thấy vô số khe rảnh khổng lồ lõm xuống chằn chịt như tạo thành một trận
pháp!
Ở bên trong trận pháp này có một hàng tượng, những pho
tượng này phần lớn đều bị hỏng hóc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy động tác
của chúng nó là đang quỳ lạy, vẻ mặt của từng pho tượng đều vô cùng cung kính, tựa như đang cầu nguyện, còn hướng mà những pho tượng này đang
quỳ lạy...
Nơi đó có một cái tế đàn năm góc cực lớn, tế đàn này
được chế tạo từ thanh ngọc, có hình dạng cầu thang, cực kỳ khổng lồ,
chiếm hơn phân nửa trận pháp, mình nó đã chiếm hơn một phần ba của khu
vực hình trứng này.
Nhìn kỳ thì tế đàn có chín tầng, mỗi tầng
đều có khắc trận văn, mà ở đỉnh cao nhất của nó lại có một thanh trường
thương đang lơ lửng giữa không trung!
Trường thương này vô cùng
sáng chói, bên trên nó còn có vô số ấn ký hình xoắn ốc, tựa như độc nhất vô nhị trên thế gian, phát ra khí tức mênh mông, chói mắt kinh thiên,
tựa như chí bảo!