Tương Ngộ Chi Duyên
Hai ngày sau, trong viện tử phía Tây Lạc Lâm sơn trang...
Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh cửa sổ, tay cầm tửu điệp (chén uống rượu), thất
thần mà ngắm mưa bụi ngoài cửa sổ. Nay là mùa xuân, từ cửa sổ trong
phòng nàng nhìn ra có thể thấy toàn cảnh thung lũng bên dưới vì viện tử
vốn không có tường bao, nằm ngay sát sườn núi.
Cả vạt núi rực rỡ
hoa đào đang độ nở rộ. Người ta nói nhìn cảnh cũ nhớ người xưa quả không ngoa, giờ nàng ngồi đây mà trước mắt như tái hiện lại cảnh của rất lâu
trước đó, ở một nơi mà hoa đào cũng nở rộ như vậy.
Khép đôi mi lại, nàng khẽ cười, giọt lệ chảy ra từ khóe mắt.
Mặc, bao lâu rồi nhỉ? Chàng đi xa thật đấy. Ham chơi quá, con thỏ nhỏ kia. Chơi nhiều đến thế, vẫn không mệt sao?
Trong rừng hoa đào hồng cả góc trời, một hình bóng như ẩn như hiện trong mắt
nàng. Bóng hình của một nam nhân, y phục trắng tinh ẩn hiện long văn, nụ cười ôn hòa chưa bao giờ tắt, giọng nói ấm áp làm tan chảy tảng băng
lạnh giá của nàng. Lăng Nguyệt vẫn phảng phất nghe được hắn quay lại gọi nàng:
- Nguyệt Nhi... Tới đây...
Khuôn mặt đó, hình dáng
đó, nụ cười xiêu hồn đó, làm sao nàng quên được? Vậy mà, hắn đi, không
nói lời từ biệt, chỉ nháy mắt đã bắt nàng đợi hàng thế kỉ. Nếu nàng
không phải là bất tử, thì hẳn đã rơi vào luân hồi. Nghĩ đến mình sẽ
không nhớ đến hắn, không nhớ có một người như thế đã từng cùng nàng ngao du sơn hải, cùng nàng vào sinh ra tử, nắm tay nàng mỗi lúc nàng hoang
mang sợ hãi hay lo lắng bất an, thì nàng lại cảm thấy mình có thể sẽ
phát điên.
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ càng lúc càng lâm vào sự bi thương, nàng cầm vò Hạnh Hoa Tửu lên, bước ra ngoài đào viên bạt
ngàn, vung tay làm rượu văng đầy trời. tay áo lay động, giọt rượu hóa
thành băng tuyết trắng xóa. Mùi hạnh hoa thoang thoảng, say hồn người,
giống như đưa Lăng Nguyệt chìm vào kí ức, nơi có người đó - người duy
nhất có thể giữ lại phần dịu dàng trong tâm nàng.
Đứng ngoài hoa
viên, Lâm Phong nhìn về phía cánh hoa đào bay tán loạn, lòng có tảng đá
đè nặng. Vừa rồi là hàn khí lạnh lẽo vừa quen thuộc vừa xa lạ, thứ hàn
khí mà chủ nhân hắn đã vô tình bộc lộ khi không kiềm chế được cảm xúc.
Lo lắng trong chốc lát, rồi hắn tự an ủi mình rằng nàng biết rõ nàng nên
làm gì. Hít một hơi để lấy lại tinh thần, Lâm Phong đi tới, nở nụ cười
thường trực.
Nghe tiếng động, Lăng Nguyệt quay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt:
- Có chuyện gì thế?
- Tiểu thư, nếu ngài định làm việc mà Hoàng Phủ Dạ Thanh nhờ vả thì đi
lúc này là vừa tầm. Thuộc hạ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho
chuyến đi rồi, ngài chỉ việc lên đường thôi.
Nàng mỉm cười, đôi lông mày lá liễu nhướn cao, tỏ vẻ hài lòng:
- Cảm tạ. - Chợt nhớ ra một điều thú vị, nàng hỏi hắn - Phong, ta hỏi
ngươi nhé? Tại sao đến nay đã hơn hai trăm năm, ngươi và Vũ vẫn chấp
nhận theo ta lăn lộn? Nói cách khác, trong hai trăm năm này, các ngươi
hoàn toàn có thể thoát khỏi cái bóng của ta để tự mình hùng bá giang hồ, cớ sao lại không làm?
Lâm Phong ngớ người ra, đột nhiên cười
lớn, cái đầu lắc lư theo nhịp âm thanh. Một lúc sau, hắn ngẩng lên, trả
lời với giọng chắc chắn:
- Tiểu thư, ngài hỏi vậy là có ý không
cần chúng thuộc hạ sao? Thuộc hạ theo ngài bao nhiêu năm, chỉ vì ngài là người đã cho thuộc hạ thấy ý nghĩa của sự sống. Ngài không nhớ lời thề
năm xưa của Tứ đại Trưởng lão sao? Mạng của chúng ta là của ngài, máu
chúng ta chảy là để phục vụ cho ngài, cuộc đời này sống, chúng ta chỉ
nhận ngài là chủ nhân. Thuộc hạ sống hai trăm năm nay bởi vì ngài chưa
cho phép thuộc hạ chết. Thuộc hạ và Vũ sợ rằng khi ngài trở lại, sẽ
không ai phụng bồi ngài. Chính vì vậy, không ai trong số bốn người chịu
rời đi trước. Thuộc hạ và Vũ ở lại đây tạo dựng thế lực trong chốn võ
lâm Trung Nguyên, còn Tuyết và Yên thì tiếp tục lãnh đạo Dạ Môn.
Lăng Nguyệt không nói lời nào, chỉ lắng nghe hắn bộc lộ sự trung thành của mình một cách vô tình qua từng câu chữ.
Đưa tay ngăn lại tràng cảm xúc dài dằng dặc mà hắn đang say sưa tuôn ra,
nàng xoay chân chậm rãi rời khỏi đào viên. Lâm Phong vội vàng đuổi kịp,
thắc mắc:
- Tiểu thư, thuộc hạ đi với ngài được không? Ngài đi một mình e rằng có nhiều chuyện bất tiện.
Nàng gật đầu, tâm trạng đã khá hơn đáng kể. Bởi vì, thật ra nàng biết, nàng
luôn biết rõ nhất, có vô số người luôn chấp nhận lưu lại bên cạnh nàng,
sẵn sàng hi sinh vì nàng. Nàng không cô độc. Và nàng đã chuẩn bị tinh
thần để chờ đợi người kia. Dù tốn bao nhiêu thời gian, nàng vẫn tin mình sẽ chờ được.