Hoàng Nguyệt Ly rất muốn nói: Ngươi có bản lãnh thì đừng có ôm ta? Như vậy người ta sẽ không hiểu lầm.
Chỉ là nàng không thể nào nói ra được.
Lê Mặc Ảnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của nàng, đáy mắt xẹt qua ý cười.
Ài, bỏ đi, xem như kiếp trước mắc nợ nàng vậy.
Mặc dù tiểu hồ ly sống chết không chịu thừa nhận nàng thích hắn, mặc dù
nàng rất kiêu ngạo bướng bỉnh, mạnh mẽ cự tuyệt hắn, nhưng bảo hắn nhìn
tiểu hồ ly đính hôn với người khác, hắn làm không được!
Mặc dù
hắn hiện thân tại nơi này, phá hoại hôn sự của nàng, như vậy sẽ khiến
cho tiểu hồ ly kia nhìn thấu tình cảm hắn đối với nàng từ đầu đến cuối
vẫn không thay đổi, sẽ khiến cho lòng tự tôn và ngạo mạn của hắn bị tổn
hại...
Nhưng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận!
Bởi vì hắn muốn tiểu hồ ly kia phải thuộc về hắn!
Những tên nam nhân khác đừng hòng mơ tưởng đến nàng, dù chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa, hắn cũng không cho phép!
Lê Mặc Ảnh sau khi suy nghĩ xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ,
buồn bực của những ngày trước dường như đều đã tiêu biến sạch.
Hoàng Nguyệt Ly nhìn đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn thấp
thoáng ý cười, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Nam nhân này rất hiếm khi cười vui vẻ như vậy, đây là... muốn chỉnh chết người
khác sao? Hắn muốn chỉnh ai vậy? Không phải là nàng chứ?
Lê Mặc Ảnh ôm nàng, sắc mặt chuyển biến thành vẻ ngưng trọng mà chân thành.
“Phụ hoàng, xin người hãy ban hôn cho nhi thần và Ly nhi, xin hãy tác thành cho chúng con.”
Hoàng đế chưa kịp đáp lời thì thái tử đã từ dưới đất vội vàng nhảy lên.
“Không được, ngươi đang nói cái gì vậy? Ly muội muội là vị hôn thê của ta,
ngươi lẽ nào muốn đoạt đại tẩu sao? Phụ hoàng vừa nãy đã đồng ý ban hôn
cho ta và Ly muội muội rồi!”
Lê Mặc Ảnh thản nhiên nói: “Hoàng huynh, phụ hoàng tuy rằng có ý đó, nhưng vẫn chưa chính thức hạ chỉ đúng không?”
“Phụ hoàng đã đồng ý hạ chỉ cho bọn ta rồi!”
Lê Mặc Ảnh lộ ra vẻ mặc châm chọc.
“Thái tử phi của huynh không phải là Bạch Nhược Kỳ sao? Nàng mới là đối tượng lúc nãy phụ hoàng hạ chỉ ban hôn, trước khi phụ hoàng hạ chỉ phế bỏ
nàng, nàng vẫn là vị hôn phu của huynh, hoàng huynh chớ hồ đồ!”
“Ngươi!”
Thái tử bị hắn làm tức nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào, gương mặt đỏ bừng!
“Lê Mặc Ảnh, ngươi thật sự muốn cướp người của ta?”
Thái tử bên này vô cùng kích động, bên kia dáng vẻ của Lê Mặc Ảnh lại vô
cùng bình thản, dường như không hề đặt những lời hung hăng của thái tử
vào trong mắt.
“Hoàng huynh người nghĩ quá nhiều rồi, đây không phải là cướp, Ly nhi vốn dĩ là nữ nhân của bổn vương!”
Thái tử suýt chút nữa thì tức đến bật cười: “Nữ nhân của ngươi? Chỉ dựa vào
ngươi? Ngươi có biết Bạch gia tam tiểu thư là thiên phú gì không? Thiên
phú lục phẩm đó! Thiếu nữ thiên tài như vậy, dựa vào phế vật như ngươi
mà dám nói nàng là của ngươi sao? Ngay cả cái móng tay của nàng ngươi
cũng không xứng! Ngươi đúng là không biết hai chữ xấu hổ nên viết như
thế nào!”
Ánh mắt Lê Mặc Ảnh trở nên lạnh lẽo.
“Thì ra
hoàng huynh cũng biết cái gì là xấu hổ? Vậy phế vật thiên phú ngũ phẩm
như huynh, sao lại dám trèo cao với tới Ly nhi nhà ta? Huynh cũng là đệ
tử nòng cốt của học viện Tinh Diệu lẽ nào không biết, nữ tử thiên phú
cao phẩm hiếm hơn nam tử thiên phú cao phẩm rất nhiều! Thiếu nữ thiên
tài thiên phú lục phẩm cũng không phải là người mà huynh có thể mơ
tưởng?”
“Ngươi! Ngươi đây là ý gì? Đừng có ở đây ăn nói hàm hồ!”
Thái tử trong lòng giật bắn, thật không ngờ suy nghĩ trong lòng hắn đã bị
tên Lê Mặc Ảnh này nhìn thấu, hơn nữa còn vạch trần hắn trước nhiều
người như vậy!
Từ trước đến nay ở trong Nam Việt quốc này, hắn
chính là đối tượng mà biết bao thiếu nữ hâm mộ, tất cả các thiếu nữ đều
lấy việc được gả cho hắn làm vinh dự.
Hiện tại hắn thế mà lại bị người ta nói là “trèo cao”!