Tuy biết lời hoàng hậu nói cũng có lý,
nhưng nghĩ đến một Võ Uy hầu gia âm phụng dương vi (1), coi bà như kẻ
ngốc để giở trò, vẫn khiến bà không nguôi ngoai cơn tức.
“Bổn gia không nói sẽ trị tội Bạch Nhược Kỳ ngay bây giờ, án tử này chẳng phải
cứ nên để Hình bộ đến xét sao? Có lẽ mấy ngày nữa có chứng cứ rồi sao?”
Ngay lúc hoàng hậu không biết đáp lại thế nào, quốc sư bỗng ho khẽ một tiếng.
“Thái hậu nương nương, thứ lỗi lão phu nói thẳng. Cho dù Hình bộ có thể tìm
ra chứng cứ, cũng không thể định tội Bạch nhị tiểu thư!”
Thái hậu liếc nhìn hắn, vẻ không vui nói: “Quốc sư, bổn gia và hoàng thượng
trước giờ đều tôn trọng ngươi, nhưng ngươi cũng không thể quên mất quốc
pháp! Bạch Nhược Kỳ tuy là đồ đệ của ngươi, nhưng nếu đã có chứng cứ,
vẫn nên theo luật mà trị tội!”
“Vậy xin hỏi thái hậu, nên trị
Bạch Nhược Kỳ tội danh gì đây? Nàng nói hết rồi, chẳng qua ám hại muội
muội của mình, nhưng cũng không hề xảy ra án mạng nào, nói trắng ra thì
cũng là chuyện nhà của Võ Uy hầu phủ! Cho dù là hoàng thất cũng không
thể tùy tiện xen vào gia sự của người khác chứ? Hơn nữa, kể cả những gì
Lưu Y Chính nói đều là thật, cũng chỉ nói lên nhân phẩm của nàng không
tốt, cũng chẳng nói lên được sẽ phải vào ngục trị tội!”
“Điều này…”
Quốc sư nói có lý có tình, chỉ một lúc đã khiến thái hậu bình tĩnh lại.
Thái hậu rõ ràng biết quốc sư đang nói đỡ tội cho tên đồ đệ mà ông mới thu nhận, nhưng vẫn không cách nào phản kháng.
Bởi vì lời quốc sư nói không có gì sai, chuyện hai thiên kim tiểu thư nhà
hầu phủ đối đầu, về lý mà nói người ngoài không có quyền xen vào, nếu
không phải Bạch Nhược Ly vừa hay là con gái của Bạch Lưu Phong, bà cũng
không có thể nào can thiệp vào chuyện này.
Hơn nữa, quốc sư tại
Nam Việt quốc địa vị cao siêu, thái hậu không thể đưa ra mệnh lệnh hoàng hậu như vậy để ép buộc ông phải làm theo cách nghĩ của mình.
Thái hậu cau mày, nói: “Cứ coi như không thể trị tội, cũng không thể để ả
làm thái tử phi? Thái tử phi… tức là hoàng hậu tương lai, là mẹ của một
nước! Phẩm hạnh kém như cô ta, làm sao có thể trở thành tấm gương cho nữ tử khắp thiên hạ? Đó chẳng phải là đã ảnh hưởng đến quốc vận của Nam
Việt quốc đó sao!”
Quốc sư đáp: “Tuyệt nhiên không thể mà thái
hậu nương nương! Nếu không để Bạch Nhược Kỳ làm thái tử phi thì đó mới
chính là ảnh hưởng đến quốc vận!”
“Câu ngươi nói có ý gì? Sao bổn gia nghe không hiểu?”
Quốc sư phân tích: “Thái hậu nương nương, người thử nghĩ kỹ đi, vùng châu
biên của Nam Việt quốc có nhiều tiểu quốc như vậy, quốc lực chẳng kém gì chúng ta, quốc gia nào lại không muốn có một cao thủ của Tứ Trọng cảnh
làm thái tử phi chứ? Nếu thái tử của chúng ta không đồng ý lấy Bạch
Nhược Kỳ, nói không chừng hoàng thất các quốc gia khác lại thừa cơ xông
tới?”
Điều này như đã nói hộ lòng hoàng đế.
Ông vốn dĩ
luôn lắng nghe thái hậu và quốc sư nói chuyện, không mở lời, nhưng đến
lúc này đã không kìm lòng được: “Quốc sư nói rất có lý…”
Thái
hậu tức giận: “Kể cả như vậy, cũng không thể để ả trở thành hoàng hậu
tương lai! Dù sao thì bổn gia cũng không đồng ý để ả gả cho thái tử,
ngoài thái tử ra, chẳng phải còn có rất nhiều hoàng tử sao? Tam hoàng tử cũng có tứ phẩm thiên phú, tuy kém hơn một chút, miễn cưỡng thì cũng có thể xứng đôi!”
Hoàng hậu nghe xong liền giãy nảy lên.
Điều nàng sợ nhất là, có thể tam hoàng tử sẽ thừa cơ cướp đi người con dâu này!
“Thái hậu nương nương, xin người mau nguôi giận, tứ phẩm thiên phú với ngũ
phẩm thiên phú, tuy chỉ kém một bậc, nhưng lại cách biệt một trời một
vực, Bạch Nhược Kỳ sao có thể nguyện gả cho tam hoàng tử?”
Thái
hậu cũng biết, điều hoàng hậu nói là đúng, nhưng trong tâm vẫn không
nuốt nổi cục tức, nói thêm: “Cô ta thì có gì mà không tình nguyện chứ?
Trước đây người có hôn ước với thái tử là con gái ruột của Bạch Lưu
Phong - Bạch Nhược Ly! Cô ta vốn dĩ cưu chiếm thước sào (2)!”
***
(1) Âm phụng dương vi: bên ngoài thì tiếp nhận nhưng trong lòng lại không tuân.
(2) Cưu chiếm thước sào: không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt.