Thiên Trì Tuyết rất đẹp, nàng trong trắng tinh thuần giống như tuyết,
không nhiếm bất kỳ một hạt bụi nhỏ nào, dung mạo cũng xinh đẹp không gì
sánh được. Nhưng mà vẻ đẹp thánh khiết của Mộng Tình cũng là tuyệt vời
đấy, nhất là ở trong lòng Lâm Phong, nàng lại càng tuyệt vời.
Nếu nói Thiên Trì Tuyết là tinh linh trong tuyết, thì Mộng Tình như vậy sẽ là tiên tử ở trong tuyết.
Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lâm Phong, trong thời khắc đó Đường U U lộ ra
một chút thần sắc khác thường. Trong đôi mắt xinh đẹp kia lại sinh ra
một tia hâm mộ tinh tế, hâm mộ Tuyết Linh Lung đang nằm trong lồng ngực
Lâm Phong, Lâm Phong lại có thể yêu nàng như thế.
Tuyết Linh
Lung ve vuốt khắp trên người Lâm Phong, vươn tay lên mặt Lâm Phong gãi
gãi, rất nhẹ nhàng, ánh mắt xinh đẹp linh động kia, nhưng lại lộ ra một
nét cười ngọt ngào.
Lâm Phong vuốt vuốt lên đầu Tuyết Linh Lung,
nụ cười thật thà chất phác vô cùng rạng rỡ, cũng chỉ có thời điểm nhìn
Tuyết Linh Lung hiện giờ, nụ cười của Lâm Phong mới có thể rạng rỡ như
thế. Trong rất nhiều lúc, nụ cười của hắn đều có vẻ rất gượng ép, trong
cốt tử hắn đã khắc sâu sự lạnh lùng, ma kiếm vẫn ở trong thân thể hắn,
hơn nữa thêm vào những đại biến cách đây không lâu, cái sự lạnh lùng này đã nhập vào trong linh hồn của hắn, bởi vậy mà lão nhân trong đình đài
dễ dàng có thể cảm giác được.
- Mộng Tình, nàng là tiên hồ trong núi tuyết, nhất định là nàng thích núi tuyết rồi, để ta dẫn nàng đi xem núi tuyết nhé.
Lâm Phong nói nhỏ với Mộng Tình, lập tức bước chân bước ra, thân thể của
Lâm Phong lại phóng thẳng lên cao, hướng thẳng vào trong tầng mây cao
vút, dường như là đi đến đỉnh núi tuyết sát với trời, cũng chính là nơi
vừa rồi Thiên Trì Tuyết xuất hiện ở nơi đó.
- Hả?
Đôi lông mày đám người đều nhíu lại, Lâm Phong hắn muốn làm gì?
Trên mặt rất nét mặt rất nhiều người đều trở nên khó nhìn, chẳng lẽ Lâm
Phong hắn muốn đi đến gần Thiên Trì Tuyết, thật là to gan, muốn làm loạn rồi.
- Hãy đứng lại cho ta.
Một tiếng hét lớn cuồn cuộn
truyền ra, không biết có bao nhiêu thanh niên ái mộ Thiên Trì Tuyết, vừa rồi Hoàng Phủ Long rống to lên một tiếng làm cho vô số người không vui, vậy mà giờ phút này Lâm Phong lại dám đi thẳng lên chỗ Thiên Trì Tuyết, chẳng lẽ hắn lại dám thân cận với Thiên Trì Tuyết của bọn họ hay sao,
bọn họ làm sao có thể để cho Lâm Phong làm bẩn Thiên Trì Tuyết.
Một bóng người ngay lập tức hiện ra ngay bên cạnh Lâm Phong, hắn vượt qua
Lâm Phong, một đạo chưởng lực đáng sợ bay thẳng vào Lâm Phong, mang theo ý băng lạnh của tuyết. Một chưởng này, nếu mà đánh trúng Lâm Phong, thì sẽ trực tiếp đánh cho Lâm Phong phải rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt
Lâm Phong chuyển qua quay lại chỗ người kia, trong ánh mắt lộ ra một tia băng hàn đến tận xương, ánh mắt của hắn lợi hại giống như một mũi đao.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn đối phương không ngờ lại khiến cho bóng dáng kia
cảm thấy nghẹt thở, hắn không thể hít thở nổi, phảng phất giống như có
một thanh đại đao vô cùng sắc bén cắt về phía hắn, tia mắt kia cắt qua
phần đầu của hắn, lạnh quá.
- Cút!
Tiếng quát lạnh từ
trong miệng của Lâm Phong thốt ra, thanh âm ầm ầm truyền ra, ở trong
giữa bàn tay của Lâm Phong xuất hiện một chưởng ấn thật lớn màu đen,
phía sâu trong chưởng ẩn lộ ra mấy phần ma khí hắc ám khủng bố, phảng
phất như muốn hủy diệt tất cả.
Ầm ầm!
Chưởng tuyết lạnh
như băng kia ngay lập tức bị đánh dập nát trong hư không, chưởng lực màu đen giống như một mũi nhọn ánh sáng đen thui màu đen trực tiếp khắc ở
trên người của đối phương, người nọ trong lúc vội vã ngăn cản, chỉ cảm
thấy cả người hung hăng run lên, một luồng khí đáng sợ lạnh lùng bao phủ toàn thân hắn.
Ầm!
Lực hủy diệt oanh vào người của hắn,
máu tươi vẩy ra trong núi tuyết, thân thể người nọ trưc tiếp bay lên rồi rơi xuống, rơi thẳng xuống cho đến khi sắp xuống đến đất mới đứng vững
thân hình, mà giờ khắc này sắc mặt của hắn đã biến thành vô cùng khó
coi.
Một chưởng này của hắn không phải đơn thuần chỉ có vì phẫn
nộ, mà đồng dạng hắn cũng muốn làm náo động cho người ta thấy được thực
lực của hắn có bao nhiêu lợi hại. Nếu lại có thể hấp dẫn được Thiên Trì
Tuyết quay đầu lại thì đương nhiên là rất tốt, vậy mà, người khác chỉ
thấy hắn một cảnh tượng chật vật, bị một chưởng của Lâm Phong đánh bay
trở về, thể diện đều mất hết rồi.
Nhìn lại Lâm Phong, thân thể
hắn tiếp tục bay lên không đã hạ xuống phía trên đỉnh phong núi tuyết,
hắn đang đứng đó nhìn xuống phía dưới.
- Ừ?
Một âm thanh
nhẹ nhàng truyền ra, còn chưa rời đi Thiên Trì Tuyết chậm rãi xoay người lại, nàng nhìn thấy Lâm Phong trực tiếp trèo lên đỉnh núi tuyết của
nàng, đôi lông mày nàng hơi hơi nhíu lại, tuy nhiên lại ngay lập tức
khôi phục lại như thường.
- Ngươi tới đây để làm gì?
Trong miệng Thiên Trì Tuyết thốt ra một giọng nói trong trẻo:
- Nếu là vì ta, thì ngươi hãy quay trở về đi.
Giọng điệu rất là bình tĩnh, nhưng mà với ý thức nhạy bén của Lâm Phong, hắn
lại dễ dàng nhận thấy được, giữa giọng nói bình tĩnh này lại lộ ra một
luồng ngạo khí. Thiên Trì Tuyết, thánh nữ của đế quốc được vô số người
săn đón, nàng có một dung nhan xinh đẹp, đồng thời nàng lại có một thiên phú đáng sợ, hết thảy đủ loại cộng lại làm cho ngạo khí của nàng đã
ngấm sâu vào trong người, nó sẽ trong lúc vô ý mà biểu lộ ra, không phải là nàng cố ý làm như thế.
Lâm Phong liếc mắt nhìn Thiên Trì
Tuyết, hắn rất bình tĩnh nhìn nàng một cái rồi lập tức rời ánh mắt đi,
hắn trực tiếp ngồi xuống trên đỉnh núi tuyết, khoanh chân lại đó, đặt
Tuyết Linh Lung lên đùi của mình, ánh mắt ngắm nhìn Tuyết sơn mờ mịt và
những ngọn núi tuyết nhỏ hơn.
Đôi mắt Thiên Trì Tuyết hơi hơi
cứng lại, Lâm Phong chỉ nhìn nàng một cái, cái liếc mắt bình tĩnh kia
không có lấy một chút gợn sóng cảm tình nào, không giống như những người khác nhìn về phía nàng, đó là lúc họ cuồng nhiệt và kích thích, thậm
chí, ngay cả dao động cảm xúc cũng đều không có, giống như là nhìn thấy
một thường nhân bình thường vậy, ngay cả đến lời nói của nàng hắn cũng
không thèm để ý. Điều này làm cho trong mắt Thiên Trì Tuyết hiện lên một chút thần sắc khác
thường, nàng chưa bao giờ bị người ta không nhìn qua như thế, nàng kiêu
ngạo, nhưng người thanh niên lạnh lùng này so với nàng còn muốn kiêu
ngạo hơn.
Bản năng muốn rời đi nhưng không có cách nào giơ chân lên được, nàng vẫn đứng ở đó nhìn Lâm Phong.
- Như thế nào mới có thể cưới được ngươi?
Từ trong miệng Lâm Phong đột nhiên thốt ra một giọng nói khiến cho Thiên
Trì Tuyết lại càng sửng sốt, rốt cuộc thì người này là ai, mới vừa rổi
còn làm bộ không cần quan tâm như vậy, không thèm nhìn nàng mà giở khắc
này lại hỏi thẳng thừng như vậy.
- Ngươi không có cơ hội.
Thiên Trì Tuyết dường như mang theo trong lòng mấy phần trả thù, nàng cố ý đả kích Lâm Phong, vừa rồi một cái thoáng nhìn của Lâm Phong đã làm cho
nàng có chút xúc động, nếu như theo tính cách bình thường hàng ngày của
nàng thì nàng sớm đã bỏ đi rồi.
- Muốn cưới ta, ít nhất thực lực phải hơn ta, ngươi còn kém rất nhiều.
Thiên Trì Tuyết giống như thể là bực bội, cố ý nói.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chỉ cần thực lực mạnh hơn ngươi thì ngươi sẽ lấy.
Lâm Phong thản nhiên quay đẩu lại liếc nhìn nàng một cái, loại ánh mắt
chẳng hề để ý khiến cho trong nội tâm của nàng lại càng khó chịu, rõ
ràng là cố ý để tới gần nàng lại vẫn dùng loại thủ đoạn này, cố ý gây sự chú ý của nàng, như vậy Lâm Phong quả thực đã làm được.
- Đơn giản?
Thiên Trì Tuyết cười lạnh lùng:
- Năm nay ta mười tám, người nam nhân muốn cưới ta, ít nhất không được
hơn kém ta quá hai tuổi, hiện tại ngươi còn cho rằng đơn giản nữa không?
Thiên Trì Tuyết chính là thánh nữ của Thiên Trì, từ nhỏ đã được cường giả của Thiên Trì đào tạo, hơn nữa với thiên phú của bản thân mình, mười tám
tuổi bước vào Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, nếu nam nhân chênh nàng hai tuổi mà muốn chiến thắng nàng liệu có dễ không.
- Thật hoàn hảo.
Lâm Phong đáp lại, đối với hắn mà nói thì không khó, mà tu vi của Hoàng Phủ Long là Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong, nếu muốn chiến thắng Thiên
Trì Tuyết, chỉ sợ rằng còn cần phải cố gắng.
- Ngươi là cố ý để cho ta chú ý đến ngươi sao?
Trong tình cảm của Thiên Trì Tuyết hơi có một tia dao động, giọng điệu nói
chuyện của Lâm Phong so với nàng còn muốn lớn hơn, cố tình thốt ra những âm thanh tự nhiên như vậy, dường như là hắn cần phải nói như vậy.
Lâm Phong cẩn thận quan sát Thiên Trì Tuyết, áo trắng như tuyết quả thật
rất đẹp, mà giờ phút này sự phẫn nộ của nàng dường như phá vỡ ý cảnh
xinh đẹp này. Nàng là thánh nữ Thiên Trì, trong mắt của hắn là cao không thể với tới, là tiên tử thánh khiết, nhưng đó cũng chỉ là bởi vì khoảng cách. Chung quy thì nàng cũng chỉ là một cô gái mưởi tám tuổi, xinh
đẹp, có thiên phú hùng mạnh mà thôi, ít nhất ở trong mắt của Lâm Phong
thì là như thế.
So với vẻ đẹp thiên nhiên thánh khiết của Mộng Tình, nàng còn kém hơn, bất kể là ở phương diện nào.
- Đối với ngươi, ta không có hứng thú, chỉ có điều ta đại biểu cho bằng hữu của ta mà hỏi thôi.
Lâm Phong thốt ra một giọng nói rồi lập tức quay đẩu lại nhìn Tuyết Linh
Lung ở phía đối diện, đang làm điệu bộ mặt quỷ, không khỏi khẽ mỉm cười.
Mà ánh mắt Thiên Trì Tuyết cũng đã cứng lại tại nơi đó.
- Ta đối với ngươi, không có hứng thú.
Thanh âm của Lâm Phong lãnh đạm đến mức tận cùng, trực tiếp run rẩy nhập vào
giữa nội tâm của nàng làm cho nàng hận đến tận chân răng, Lâm Phong là
thật không nhìn đến nàng, thật sự phát ra từ nội tâm là không nhìn.
- Ngươi muốn thông qua khảo hạch lần này để tiến vào Bí Cảnh, nhất định
ngươi sẽ phải qua cửa ải của ta, đến lúc đó ta muốn nhìn xem ngươi dựa
vào cái gì mà ngạo mạn như thế.
Thiên Trì Tuyết lạnh lùng nói, lập tức xoay người lóe ra rời đi rất nhanh, nàng muốn rời khỏi Lâm Phong thật xa.
Lâm Phong giống như là không nhận thấy, cùng với Mộng Tình ở tại đây xem
núi tuyết Thiên Trì nguy nga đồ sộ, không phải là một loại cảm thụ xinh
đẹp, ít nhất là ở trong mắt của Lâm Phong, cảnh đẹp của núi tuyết này
cũng đẹp không kém gì sắc đẹp của Thiên Trì Tuyết.
Cứ như vậy
ngồi ở đây có một người an tĩnh bầu bạn, cùng với Mộng Tình ở trên đỉnh
Tuyết sơn đợi qua mấy ngày nữa. Thời hạn ba ngày cuối cùng cũng đã tới,
Thiên Trì đã bắt đầu khảo hạch.