Ánh mắt của Lâm Phong nhìn về hướng núi tuyết phía xa, một mảnh băng
sương, dường như cả thiên địa đều bị băng phong kín, cực kỳ đồ sộ.
Điều càng làm cho người ta càng khiếp sợ hơn chính là, dãy núi tuyết như
liên kết với trời, nhưng lại vây quanh một cái ao thật lớn, một cái ao
phù huyền trôi nổi, những núi tuyết xung quanh liên tiếp trong đó toát
ra những lớp sương mù hôi hổi, làm cho tất cả dãy núi tuyết này mang
thêm mấy phần khí sương mù.
- Thiên Trì.
Lâm Phong thì
thào nói nhỏ, chỉ một cái liếc mắt, hắn liền cảm thấy rung động, cái này có lẽ là Thiên Trì trong đế quốc Thiên Trì đây.
Thân thể tám
người tiếp tục lóe ra, rất nhanh họ đã đi tới chân núi tuyết, núi tuyết
nơi này và núi tuyết nơi biên cảnh Thiên Trì giống nhau, trong hư không
không ngừng bay xuống những bông tuyết, tuy nhiên ở nơi đó thì hoang
vắng, còn ở đây thì cực kỳ náo nhiệt. Trời đất vô cùng bao la đều là
tuyết, có rất nhiều bóng người, ánh mắt của bọn họ đều hướng đến chân
núi Thiên Trì, nơi đó có rất nhiều bóng dáng, ở nơi đó có xây dựng những tòa đình đài, ở giữa đình đài có không ít người tay cầm bút, hình như
là họ đang ghi chép cái gì.
Thỉnh thoảng có người đi lên phía
trước, họ nói nhỏ vài câu với người ngồi trong đình đài, lấy tay thay
bút khắc lên họ tên của mình trên một tờ giấy ngọc
- Quả nhiên là báo danh rồi.
Đám người thấy cảnh tượng như vậy thì ánh mắt ngưng tụ lại, núi tuyết Thiên Trì chiêu nạp người tiến vào Bí Cảnh. Không giống với các quốc gia
khác, bọn họ sẽ không chỉ định người trong Thiên Trì tiến vào trong đó,
mà là hướng về toàn bộ đế quốc tiến hành khảo hạch chọn lựa. Tuy rằng
làm như thế này thì có vẻ phiền phức, nhưng Thiên Trì vì để cho tuyệt
đối công chính đã tình nguyện phiền phức như thế, họ cũng không muốn vì
sơ sót mà mất đi những thanh niên chân chính, có thiên phú và gan dạ. Dù sao thì Thiên Trì cũng không có khả năng thực sự dựa vào ánh mắt để có
thể nhìn ra toàn bộ đế quốc, ở đâu có thiên tài.
Đây cũng là
nguyên tắc xử sự của Thiên Trì, cũng là nguyên nhân mà đế quốc Thiên Trì có thể ngưng tụ được một thế lực mạnh mẽ như thế.
- Rốt cục cũng gặp được Thiên Trì Tuyết.
Hoàng Phủ Long nhếch miệng cười, hắn lập tức nhìn Lâm Phong nói:
- Đi, chúng ta cùng đi báo danh.
Lâm Phong gật gật đầu, hắn không cự tuyệt, đúng như Hoàng Phủ Long đã nói,
đi theo một phương đế quốc Thiên Trì bước vào Bí Cảnh là lựa chọn tốt
nhất của hắn.
Đoàn người đi vào một đình đài, trong đình đài, một lão già ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy người, khóe miệng của lão hàm
chứa một nụ cười thản nhiên:
- Tiểu từ, không tệ, các ngươi đều có hy vọng.
- Ha hả, ta là muốn cưới Thiên Trì Tuyết về làm thê tử của ta.
Hoàng Phủ Long thật thà chất phác sờ sờ đầu khiến cho ánh mắt lão nhân kia
hơi hơi ngưng tụ, lão già ngẩng đầu cẩn thận quan sát Hoàng Phủ Long,
sau đó lập tức cười nói:
- Tu vi của Thiên Trì Tuyết là Huyền Vũ
cảnh tầng chín đỉnh phong, người muốn kết hôn với nàng rất nhiều, nếu
ngươi muốn cưới Thiên Trì Tuyết làm thê tử của ngươi thì ngươi phải cố
gắng nhiều hơn mới được.
Lão nhân kia nghe được những lời của Hoàng Phủ Long, cũng không có phẫn nộ và trách cứ, mà ngược lại lại cổ vũ hắn.
- Đến khắc tên của ngươi lên đây đi.
Lão già đưa tấm giấy ngọc đến trước mặt Hoàng Phủ Long, Hoàng Phủ Long khắc lên đó tên của mình, lập tức chữ viết không ngờ biến mất không thấy gì
nữa.
- Hoàng Phủ Long, hy vọng ngươi có thể có cơ hội thành công.
Lão nhân hướng về Hoàng Phủ Long mỉm cười nói, lập tức Lâm Phong đi lên
phía trước, lão nhân liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, ánh mắt của lão
dừng lại ở trên người của Lâm Phong nói:
- Ngươi không phải là người của đế quốc Thiên Trì.
- Không phải, ta đến từ một tiểu quốc.
Lâm Phong gật gật đầu nói.
- Tốt lắm, trước khi ngươi khắc tên của mình thì ngươi phải biết, khi
ngươi nguyện ý đại biểu cho đế quốc Thiên Trì ta tiến vào Bí Cảnh, cũng
tương đương với ý nghĩa ngươi tự nhận mình là người của đế quốc Thiên
Trì, về sau nếu ngươi làm những việc tổn hại đến đế quốc, thiết nghĩ hậu quả như thế nào ngươi cũng nên biết rõ.
Lão nhân kiên nhẫn dặn dò, không có một chút ý tứ nào làm khó dễ, mà chỉ là nhắc nhở Lâm Phong.
- Ta hiểu rằng mình đang làm gì.
Lâm Phong mỉm cười khắc tên vào tấm ngọc, sau đó lập tức lui qua một bên
Lão nhân mỉm cười lắc đầu, thanh niên này thiên phú rất tốt, nhưng dường
như có chút lạnh lùng, tuy rằng trên mặt thì tươi cười, nhưng trên thân
người lại trước sau mang theo cái lạnh lùng nhè nhẹ, khiến cho người
khác khó thân cận, hẳn là hắn đã trải qua không ít chuyện.
Lập
tức, theo sau là năm người đều đã khắc tên của mình, nhưng khi đến Đường U U thì nàng lại hơi có chút do dự, tình huống của nàng và Lâm Phong là không giống nhau. Nàng là người của đế quốc Long Sơn, nhưng mà người đế quốc Long Sơn thì không có tư cách tiến vào Bí Cảnh, bởi vậy nàng chỉ
có thể mang danh nghĩa Thần cung để tiến vào. Bởi vậy, nếu mà nàng khắc
tên vào đây, liền có ý nghĩa là nàng là người của đế quốc Thiên Trì,
điều này làm cho nàng có chút khó xử.
- U U.
Lâm Phong nhìn Đường U U lắc lắc đầu, Đường U U liếc mắt nhìn Lâm Phong, lập tức nhoẻn miệng cười nói:
- Mạc Tích và phụ thân sẽ không trách ta.
Dứt lời, Đường U U cũng khắc tên của mình lên giấy ngọc.
- Tốt lắm, các ngươi có thể ở xung quanh hoạt động một phen, cũng có thể
lên trên núi tuyết xem xem, ba ngày sau sẽ chính thức bắt đầu tuyển
chọn, lúc đó các ngươi đến đúng giờ là được.
Lão già cất tiếng nói với mấy người, mọi người đều gật đầu rời đi.
- Chúng ta có thể lên núi tuyết không?
Lâm Phong nghi ngờ hỏi, ở trên giữa một con đường dường như có không ít
người đang đạp lên tuyết trắng, trên mặt bọn họ mang theo vài phần trang nghiêm, họ đang hướng lên trên núi tuyết mà đi.
- Đương nhiên là có thể, Thiên Trì là thánh địa của đế quốc, tất cả trái tim của mọi
người đều hướng cả về đây, Thiên Trì không ngăn trở, nhưng mà trong
Thiên Trì có người tu luyện và có chỗ tu luyện của mình, chúng ta không
thể quấy nhiễu để ảnh hưởng đến tu luyện của bọn họ.
Hoàng Phủ Long đáp lại cười ngây ngô nói:
- Chúng ta đi lên Tuyết Sơn xem một chút, có lẽ có thể gặp được Thiên Trì Tuyết cũng không biết chừng.
- Lâm Phong đương nhiên là không cự tuyệt, tám người cùng đi theo đám
người phía trước, họ cùng nhau đạp lên giữa chỗ tuyết trắng đã được nén
lại thành đường, chậm rãi đi đến hướng núi tuyết.
Không có ai bay ở trên không, Lâm Phong rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt năm người ở
phía sau đều hiện lên ý trang nghiêm, cho dù là bất cần đời nhưng Hoàng
Phủ Long cũng như thế, đúng như là trong miệng hắn đã nói, giờ phút này
chính là hắn đang hành hương tới Thiên Trì, Thiên Trì, đối với đế quốc
Thiên Trì mà nói thì đó là thánh địa.
Nhưng mà con đường hành
hương hình như cũng không bình thản, cứ như vậy một đường đi tới hướng
tuyết sơn, mặc dù bọn họ vẫn duy trì tốc độ nhanh, nhưng vẫn phải qua
mấy canh giờ bọn họ mới đi đến chỗ cao trên tuyết sơn.
Bên trong
những tòa núi tuyết trắng mênh mông mờ mờ mịt mịt, bị những tòa núi
tuyết xung quanh bao bọc, ánh mắt Lâm Phong nhìn về hướng bên dưới,
trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống trải lạ thường.
Mà ở trên
một phương mặt phẳng trước mặt hắn, Thiên Trì vẫn mênh mông, hơi nước
vẫn không ngừng bốc lên, dưới một cái ảo cảnh lạnh lẽo, Thiên Trì ở
trong tuyết nhưng lại không đông lại thành băng, hơi nước mịt mù dày đặc tràn ngập giữa núi tuyết, tăng thêm mấy phần ý cảnh cho tuyết sơn, thậm chí ngay cả nguyên khí trong thiên địa cũng như đậm đặc thêm vài phần,
làm cho người ta cảm thấy lực lượng thiên nhiên thật hùng mạnh.
- Thiên Trì Tuyết, mau nhìn đi, đó là Thiên Trì Tuyết.
Lúc này từng loạt tiếng hô truyền ra, khiến cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, ánh mắt nhìn về khắp xung quanh.
Đôi mắt của Hoàng Phủ Long mới là xoay chuyển nhanh nhất, trong nháy mắt
ánh mắt của hắn đã rơi vào trên đỉnh mấy tòa tuyết sơn, xuyên thấu qua
không gian xa xôi, đám người có thể nhìn thấy bên cạnh đỉnh phong núi
tuyết kia có một bóng dáng, cả người trắng như tuyết đứng ở đó, ánh mắt
ngắm nhìn về một đế quốc phương xa.
Nàng an tĩnh, tốt lành,
giống như là một tinh linh trong tuyết, tất cả trên người đều là màu
tuyết, duy chỉ có trên đầu nàng là làn tóc dày màu đen dài, làm đẹp cho
cả thế giới tuyết trắng xung quanh.
- Đẹp quá, Thiên Trì Tuyết
thật là đẹp, hơn nữa tu vi lại là Huyền Vũ cảnh tầng chín đỉnh phong,
nếu mà có thể cưới được nàng làm vợ, như vậy thì quá tốt đẹp rồi.
Đám người nhìn thân ảnh màu tuyết kia, trong ánh mắt mang theo nhiều phần
khao khát, Thiên Trì Tuyết là thánh nữ đế quốc Thiên Trì, là tình nhân
trong mộng của vô số người.
- Thiên Trì Tuyết, nàng là của ta.
Một giọng nói lanh lảnh vang động xông thẳng lên trời, khiến cho đôi mắt
mọi người đều run lên, lập tức ánh mắt vòng lại, hướng đến phương hướng
có tiếng nói kia.
Lâm Phong im lặng không nói gì, thân thể của
hắn rất quyết đoán lui về phía sau vài bước, những người khác cũng đều
lui về phía sau. Vẫn mang theo vẻ mặt hưng phấn, hồn nhiên, không phát
hiện được ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Hoàng Phủ Long ngẩng cao đầu
nhìn về phía thánh nữ trên đỉnh tuyết sơn.
- Khốn kiếp.
- Tên khốn kiếp, vô sỉ, hắn có tư cách gì mà nói những lời này, thật không biết tự lượng sức mình.
Một đám người hận đến cắn răng, mọi ánh mắt đều như muốn nuốt sống Hoàng
Phủ Long, nhưng tên kia thì hình như toàn bộ đã không nhìn thấy gì nữa,
ánh mắt hắn chỉ có nhìn vào bóng dáng trong hư không, hai tay nắm chặt,
Thiên Trì Tuyết nhất định phải là vợ của hắn.
Dường như là nghe
được tiếng la ở phía dưới, ánh mắt Thiên Trì Tuyết chậm rãi nhìn xuống
phía dưới, lập tức đám người tinh thần căng thẳng, nhưng lại sinh ra một chút khẩn trương, nhưng mà Thiên Trì Tuyết chỉ có nhìn về phía Hoàng
Phủ Long, cái tên trâng tráo nói khoác mà không biết ngượng kia.
Chỉ là một cái liếc mắt, Thiên Trì Tuyết chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Long
một cái, trong ánh mắt nàng không lộ ra một cảm tình dao động nào, nàng
lập tức đưa ánh mắt về, xoay người lại rồi lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
- Giỏi, cô gái cao ngạo.
Đường U U thấp
giọng nói, cùng là cô gái, nàng có thể cảm giác được trong nội tâm Thiên Trì Tuyết cao ngạo như thế nào, mặc dù nàng chỉ nhìn thấy đối phương
qua một ánh mắt.
-Thê tử của ngươi, nàng có đẹp không?
Đường U U nhìn thoáng qua Tuyết Linh Lung trong ngực Lâm Phong không kìm nổi
cất tiếng hỏi, nữ tử đó khiến cho Lâm Phong rơi vào ma đạo, nàng rất
muốn tận mắt nhìn thấy dung nhan đích thực của nàng ấy.
- Đương nhiên.
Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra một nụ cười dịu dàng, giọng điệu khẳng định như vậy, không thể nghi ngờ.