Nhìn hai con ngươi linh động xinh đẹp, Lâm Phong tựa như thấy được Mộng
Tình vậy, ma đạo chi khí trên thân dường như cũng thu liễm lại hơn nữa,
hơi cúi đầu, đôi mắt của hắn lại mang vài phần tỉnh táo, nhưng khí tức
toàn thân vẫn còn lạnh lẽo vô cùng.
Đường U U thấy Lâm Phong cũng không có tiếp tục lạnh lùng nhìn mình, thì tâm tình hơi thả lỏng một
chút, từng kề vai chiến đấu cùng hắn, cho nên nàng hiểu hắn có tâm trí
cứng cỏi đến đâu, chỉ cần hắn tin tưởng thì nhất định có thể chiến thắng ma đạo, cho dù nó có cường đại tới mức nào.
Không dám tới gần Lâm Phong, quá cho nên Đường U U ngồi xuống ở cách hắn khoảng chừng mười thước, an tĩnh chờ đợi.
Lâm Phong cũng yên lặng, tựa như một pho tựa ma thần ngồi đó, không hề nhúc nhích, chỉ có đầu Tuyết Linh Lung mà hắn đang ôm là sự hiện hữu duy
nhất vậy.
Bóng đêm đen như mực, dần bao phủ mọi thứ, một vầng
trăng thê lương, lạnh lẽo chậm rãi hiện ra, dưới ánh trăng từng cơn gió
thổi qua, khiến cho phong cảnh càng thêm lạnh…
Nhưng cho dù trăng có lãnh, nhưng vẫn tròn treo trên cao kia, Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng tròn kia, Tuyết Linh Lung trong lòng hắn cũng giống hắn, đầu
ngẩng lên hư không mà nhìn. Giờ phút này bọn họ tựa như lần đầu gặp
nhay, đêm hôm đó, tâm tình của Lâm Phong cực kém, vì bảo hộ hắn mà người của Vân Hải tông đều phải bỏ mình, Bắc lão còn muốn đưa hắn tới cung
điện dưới lòng dất, để hắn tới Hắc Phong lĩnh phúc địa, trong lúc mà hắn ở vào lúc đen tối nhất của cuộc đời, hắn gặp được cô gái đẹp tựa tiên
tử đó, Mộng Tình.
Hiện giờ lại gặp lúc trăng tròn, cũng ở trong
một vùng núi non, mà tiên tử kia lại an tĩnh nằm trong lòng hắn, bị
những tên khốn khiếp kia biến thành Yêu hình.
Nghĩ tới những kẻ
đó, trong mắt hắn lại phát ra sát ý lạnh lùng, vô cùng lạnh lẽo, giết,
Lâm Phong hắn không diệt đám Đông Hải Long cung với Ngọc Thiên hoàng tộc thì uổng công làm người.
Huyết cừu bực này thì thề chết cũng
phải báo, nếu không phải hắn hiện giờ chưa thành ma, bằng không thì máu
chưa chảy hoàng cung, thì những kẻ phải chết hẳn sẽ là toàn bộ thân nhân với bằng hữu của hắn, thực là may mắn.
Mà nguyên nhân của hết
thảy sự tình lần này, là vì hắn không đáp ứng gia nhập Đông Hải Long
cung, cũng vì sự hiện hữu của hắn sẽ gây ảnh hưởng tới Ngọc Thiên hoàng
tộc, cho nên, những kẻ đó muốn tiêu diệt hắn, thậm chí là giết chết
những người bên cạnh hắn, bọn họ cũng không coi mạng người ra gì, những
kẻ yếu thì chỉ có bị giết mà thôi.
Lần giáo huấn này, Lâm Phong hắn cho dù thành ma cũng ghi nhớ, chết cũng phải nhớ, không thể nào quên.
Ma quang trong mắt hắn quay cuồng, ý chí sát phạt kinh người, cách hắn
không xa có một đống lửa hiện ra. Đường U U ngồi bên cạnh đống lửa, trên mặt có chút tro bụi, trong tay cầm vài xiên thịt ngồi nướng, đống lửa
kia cũng truyền lại cho nàng chút ấm áp.
Ngồi ở bên cạnh Lâm
Phong, hơn nữa hôm nay còn có trăng, Đường U U cũng không dễ dàng mà
chịu được, với tu vi của nàng thì hẳn sẽ có chút lạnh.
Vài tiếng
nổ nhẹ truyền tới, một cỗ hương vị thịt truyền ra trong hư không, không
ngừng phiêu động, chỉ một lát, thịt nướng đã chín. Đường U U chia thành
hai phần sau đó chọn phần lớn hơn chậm rãi đem về phía Lâm Phong.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Đường U U một cái, ánh mắt đã bớt đi phần nào lạnh lẽo, hắn vươn tay nhận lấy miếng thịt Đường U U mang tới, nói:
- U U, ngươi mau rời khỏi đây đi, ngay cả bản thân ta cũng không biết có
thể khống chế chính mình tới khi nào để không làm tổn hại đến ngươi.
- Hóa ra ngươi vẫn nhận ra được ta.
Đường U U khẽ nói, ánh mắt u oán nhìn Lâm Phong có vài phần oán giận.
- Lực lượng của ma kiếm có thể ăn mòn ý chí của ta bất cứ lúc nào, hiện
tại lí trí của ta còn mạnh mẽ nhưng bất cứ lúc nào ta cũng có thể bị nó
áp chế, ta không muốn làm tổn thương tới ngươi.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Đường U U, dù lúc này hắn có đôi phần tỉnh táo nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy.
- Ta sẽ không rời khỏi đây cho đến khi ma tính trong người ngươi tan hết, đến lúc đó nếu ngươi còn muốn đuổi ta đi, ta nhất định sẽ đi.
Đường U U thản nhiên nói, giọng nói có phần cố chấp, nàng lập tức ngồi trở
lại chỗ cũ, dùng lực cắn miếng thịt nướng, nàng tựa như đang phát tiết
toàn bộ nỗi uất ức vào nó.
Vẻ thiếu nữ tùy hứng dưới ánh trăng
này của Đường U U quả thực vô cùng tuyệt mĩ, chỉ tiếc rằng lúc này Lâm
Phong không có tâm tình nào để thưởng thức.
Để rút hết ma tính
khỏi cơ thể đâu dễ dàng như vậy, chín cây ma kiếm cùng xuất động một
lúc, thực sự hắn áp chế không nổi rồi, ý chí ma kiếm vô cùng lớn, luôn
luôn tìm cách mài mòn ý chí hắn, muốn biến Lâm Phong thành ma.
Lúc chiến đấu, hắn muốn hoàn toàn giải thoát, hoàn toàn trở thành ma, chỉ
thiếu chút nữa hắn đã hoàn toàn biến thành ma rồi, chỉ là khi ngàn vạn
người quỳ xuống gọi hắn là tông chủ thì lúc đó tinh thần của hắn đã mê
muội, sau một hồi tự thức tỉnh cùng với sự hiện hữu của Mộng Tình khiến
hắn không còn dám sa đọa thành ma, khiến hắn bắt đầu chống lại, thì mới
có sự giằng co như hiện tại.
Nhưng nếu hắn không có ma kiếm trong người như trước đây, ma kiếm hoàn toàn phóng xuất ra khỏi cơ thể hắn,
thì hắn thực sự không đủ sức mang ma kiếm cấp phong trở về.
…
Sáng sớm ở Tuyết Nguyệt hoàng thành vô cùng yên tĩnh, nhưng mỗi người dân nơi đây, vẫn luôn có người lo lắng không thôi.Việc trong hoàng thành ngày hôm qua mọi người sớm đã biết hết rồi, thậm chí
lan tràn đến mọi ngóc ngách của Tuyết Nguyệt, việc ngày hôm qua thực sự
gây chấn động quá lớn, trấn động đến mức cả những người mắt thấy tai
nghe cũng cảm thấy mơ hồ.
Tương Tư Lâm cùng bọn người Vân Hải
tông đến cầu hôn, nhưng đợi họ là đội phục kích của Đoàn Vô Đạo do Đoạn
Nhân Hoàng cầm đầu, quyết trừ khử đám đón dâu này, đó là một âm mưu,
chuyện là 20 năm trước Tuyết Nguyệt tứ đại danh hào trước kia là huynh
đệ tốt, chỉ có điều Đoạn Nhân Hoàng vì lòng tham mà làm hỏng tấm chân
tình này, nhưng vị trí của Đoạn Nhân Hoàng ở Tuyết Nguyệt cũng không hề
nhỏ chút nào, vị trí cao vô thượng.
Sau này, Lâm Phong như thê
tử hắn hóa thành Thiên yêu, Ngọc Thiên Hoàng lo sợ cường giả xuất hiện
sẽ trấn áp Mộng Tình, sau đó lại là người của Thần cung, Đoàn Vô Nhai
xuất hiện thật, rồi lại Đông Hải Long cung xuất hiện, mỗi lần đều làm
mọi người run sợ, cho đến khi Lâm Phong với ma kiếm trong tay diệt chư
thiên, chém thiên hạ.
Nhưng Lâm Phong giờ đây lại giáo chủ ma giáo.
Trong hoàng cung, Vân Hải tông cưỡi ngựa sắt trở về còn đang rửa dọn chiến
trường, toàn bộ hoàng cung đã bị sát hại, hôm qua chinhs là ngày đổ máu, từ nay về sau, Tuyết Nguyệt sẽ không còn là Đoàn Tuyết Nguyệt nữa, mà
hắn sẽ mang họ Lâm, Lâm Tuyết Nguyệt.
Mặc dù Lâm Phong không lên ngôi, mọi người cũng để ngôi vị đó, chờ Lâm Phong quay về lên ngôi, cho dù Lâm Phong không muốn lên ngôi, nhường cho người khác, nhưng ngôi vị
này vẫn mãi chỉ giành cho Lâm Phong mà thôi, nhất định là của Lâm Phong
mà không ai dám dị nghị.
Giữa hư không, yêu thú của Côn Bằng vô
cùng lớn lơ lửng, trên lưng Côn Bằng ngoài Lâm Hải và đám người Nguyệt
Mộng Hà còn có Vân Phi Dương.
- Vân Phi Dương, việc này phải tạ ơn ngươi rồi.
Lâm Hải sau khi biết rõ sự tình liền cảm ơn Vân Phi Dương.
- Ta và Lâm Phong vốn là bạn tốt, không cần đa tạ, từ nay về sau Tuyết
Nguyệt do các ngươi làm chủ, từ nay về sau hai bên sẽ không xâm phạm lẫn nhau.
- Đa tạ.
Lâm Hải gật đầu, đây cũng là những lời mà hắn muốn nói, Vân Phi Dương đã giúp họ bắt Tuyết Nguyệt, hơn nữa lại là bạn tốt của Lâm Phong, sau này Tuyết Nguyệt và ma giáo chung sống hòa
bình, không xâm phạm lẫn nhau.
- Sắp tới ngươi có dự định gì không.
Lâm Hải hỏi Vân Phi Dương.
- trở về Ma giáo,t u luyện một thời gian, thì đến Bí Cảnh, về Lâm Phong
các ngươi không cần lo lắng, ta tin rằng hắn ta có thể vượt qua mối nạn
này,ta có thể cảm giác được, rất nhanh sẽ được gặp lại Lâm Phong thôi,
chúng ta sẽ cùng nhau đi vào Bí Cảnh.
- Mong là như vậy.
Lâm Hải thở dài, Lâm Phong hiện giờ đã biến thành ma, hắn không biết được
Lâm Phong đã đi đến nơi nào, hơn nữa hắn và Nguyệt Mộng Hà thương thế
còn chưa khỏe, không thể đi tìm Lâm Phong, đành để vận mệnh quyết định
tương lai của Lâm Phong vậy.
-Ta tin tưởng Lâm Phong, các ngươi cũng nên tin tưởng hắn.
Vân Phi cười nói:
- Tốt lắm, ta phải đi đây.
- Tạm biệt.
Lâm Hải chắp tay dã biệt Vân Phi Dương, rồi đạp lên Cùng Kỳ hạ yêu thú Côn Bằng.
Đôi cánh lớn của Côn Bằng mở rộng mang theo trận cuồng phong cuồn cuộn, đưa Vân Phi Dương rời khỏi.
Đợi cho Côn Bằng đi xa đi rồi, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà nhìn hoàng thành,
hoàng cung này, Tuyết Nguyệt này, đã không còn gì còn gì có thể trói
buộc họ nữa, cái giá mà họ phải trả quá đắt, quá thê lương, họ tình
nguyện mong tất cả đừng xảy ra.
- Ta vẫn còn chút lo lắng cho Tiểu Phong. Nguyệt Mộng Hà nói.
Lâm Hải thở dài lắc đầu nói:
- Tiểu Phong vận khí vốn không tệ, hy vọng lần này vẫn có thể gặp dữ hóa
lành, tương lai sẽ do hắn tự chọn, Tiểu Phong không giống chúng ta, con
đường của hắn vẫn còn dài.